Nó nhìn thấy hắn đang ngồi chăm chú làm việc thì không nỡ gọi, liền nằm yên vị ngắm “ zai đẹp “. Nhìn hắn thật sự rất quyến rũ, ngắm hoài mà nó không chán:
- Nếu cậu ấy không kiêu hãnh nữa thì tuyệt vời! Nó nghĩ
- Chỉ tiếc là …. Công tử quá! Haizzzz
- Đúng là người đẹp như siêu mẫu, mặc gì cũng đẹp! Thật thích quá đi!
Nó không chịu nổi liền giậm chân bình bịch, hắn ngừng làm việc:
Á, chết rồi! Cậu ấy sẽ phát hiện ra mất, xấu hổ chết đi được! Nó vội trùm chăn kín đầu, nằm thu lu như quả cầu tròn.
- Dậy đi! Đừng hòng qua mặt tôi! Hắn nói, giọng nói trầm đến sắc lạnh làm nó phải ngồi bật dậy như máy bật bông.
Kế hoạch thất bại, nó cười hì hì, nói:
- Xin lỗi vì làm gián đoạn công việc của cậu, mình không cố ý đâu ( mình chỉ cố tình thui)
- Xuống làm gì đó cho tôi ăn đi, có vẻ cô khỏe rồi!
- Ừ, tất nhiên là mình đã khỏe, mình là siêu nhân mà! Nó cong hai cánh tay nhỏ nhắn của mình lên như lực sĩ.
Nói rồi nó bước xuống giường, quay quay mấy vòng, không may đập chân vào chân giường:
- Ui da! Đau quá!
Nó đau quá co chân lên nhảy lò cò quanh quanh:
- Siêu nhân dởm! Hắn nói, cô làm ơn cẩn thận giùm tôi!
- Haha ….. nó cười trừ rồi nhảy ra khỏi phòng
Cánh cửa vừa được đóng vào, bỗng hắn nghe thấy mấy tiếng: Rầm rầm rầm. Hắn nhắm mắt, giật mình ngồi lặng. Đôi mày nhướng cao lên. Nó bị ngã cầu thang, lăn tròn từ trên xuống dưới, hắn chỉ ngồi im, mặc nó, một lúc sau, nghe tiếng nó nói:
- Một ngôi sao …. Hai ngôi sao …. Ôi, sao mà nhiều sao đến thế? Nó chóng mặt đến nỗi quay cuồng nhưng vẫn cố gắng đứng lên.
- Trời mới chiều thôi mà, sao có nhiều sao vậy chứ? Hay mình hoa mắt rồi? Hic hic
- Cô đúng là không biết cẩn thận, hắn bước tới, dìu thân hình bé nhỏ của nó tới bên ghế sofa.
- Có đau chỗ nào không? Hắn hỏi
- Nó lắc đầu
Nó khẽ nhắm mắt lại. Ngồi được mấy phút thì không còn cảm thấy chóng mặt nữa. Nó đứng dậy, mạnh mẽ bước tới bếp. Đeo tạp dề vào mình, nhìn quanh, hắn ngồi đợi ở ghế. Thỉnh thoảng lại giục nó làm nhanh lên.
Nó cố suy nghĩ xem tối nay nên làm món gì, nhưng kết quả trống rỗng, trong đầu nó chẳng có công thức gì.
Hắn đi lên phòng, tiếp tục mang laptop xuống phòng bếp làm việc. Làm việc rất chăm chú. Mấy bận nó định nhờ hắn hướng dẫn làm bít tết và mì ý, mà thấy hắn chăm chỉ quá, cũng không nỡ. Nó cứ thập thò thập thò, bước thấp bước cao tới gần hắn rồi lại quay trở về. Đúng lúc ấy hắn ngước nhìn lên, bắt gặp ánh mắt của nó, nó lảng đi như không có chuyện gì, nhưng làm sao qua được đôi mắt sắc lạnh nhìn thấu tinh tường của hắn
- Có vấn đề gì thì nói đi! Hắn bảo nó
Chẳng thể giấu được nữa rồi, nó mon men lại gần, ghé sát vào tai hắn thì thầm:
- Mình không biết làm bít tết và mì ý! Cậu chỉ mình được không?
Nó gần hắn đến nỗi hắn có thể ngửi được hương sữa thơm ngọt ngào từ nó. Hắn vừa kịp nhận ra tim mình đã lỡ một nhịp bởi giọng nói êm như tơ của nó thì nó đã đứng thẳng lên rồi. Nhìn hắn ngây người, nó đoán là hắn đã từ chối nên lại lẳng lặng đi. Hắn đứng dậy, đi tới bên nó.
- Tôi sẽ chỉ cho cô.
- Hả? Thật chứ? Nó nhảy lên. Mình sẽ đi lấy giấy bút ngay đây!
Thế rồi nó chạy đi. Lên phòng lấy giấy bút xuống viết công thức. Thật làm nó háo hức mà!