Oáp! Cậu ấy khó hiểu ghê cơ! Nó vươn vai rồi đi vệ sinh cá nhân. Còn phải chuẩn bị bữa sáng cho hắn chứ!
10 phút sau, nó bước xuống nhà, đeo tạp dề vào, rồi đi tới bên tủ lạnh. Oa ~ bên trong bao nhiêu là đồ, nhiều thứ quá, nhưng ….. nó không biết nấu cái gì. Loanh quanh mãi …. Cuối cùng nó quyết định: vẫn chỉ là trứng và xúc xích, hừ!
Hắn đi xuống nhà, sáng nay phải tới công ty gặp đối tác nên hắn phải mặc áo vest, nhìn thật lịch lãm và chững chạc quá đi! Nó ngừng việc nấu lại, quên mất mình đang làm gì. Nó ngớ người ngắm nhìn hắn, thật thu hút. Hắn không để ý vẻ mặt của nó, nhìn vào gian bếp, nơi nó đang nấu ăn:
- Bữa sáng …… tiếng nói của hắn làm nó chợt tỉnh
- Cái gì cơ? Bữa sáng? Nó ngớ người
- AAAAAAA!!!!!! Chết rồi! Mình quên mất vẫn đang bật lửa, nó hét lên như điên rồi chạy tới cái chảo
- Huhu, cháy hết rồi! Làm sao đây? Nó vừa nói vừa ngậm ngùi để cái chảo cháy khét qua một bên
- Cô vụng về thật! Hắn lắc đầu ngán ngẩm, lúc thì nấu quá đơn giản, lúc thì lại làm hỏng, cô cứ như vậy thì tôi chết đói mất!
- Mình xin lỗi, cậu cứ ngồi chờ đi, rồi mình làm món khác cho!
- Khỏi đi, tôi phải đến công ty rồi! Hắn gạt ngay rồi phóng xe đi làm
- Hức, cậu ấy giận rồi, Như ơi Như ơi, sao mày ngốc quá vậy??? Nó tự gõ vào đầu mình
- Ui da! Đau quá! Thôi không gõ nữa!
Sau một hồi tự kỉ, nó bước tới bếp:
- Chắc chắn trưa nay phải làm những món ngon cho cậu ấy ăn mới được. Cậu ấy mà nhịn đói nữa là hại sức khỏe lắm! Nó nghĩ thầm
Rồi đi quanh gian bếp tìm lục: sách nấu ăn, sách nấu ăn, đâu rồi ta? Chắc chắn ở bếp phải có chứ! Sao không thấy có quyển nào vậy? Sách nấu ăn đâu hết rồi?
- A! Trên thư việc chắc chắn sẽ có! Nó vui mừng nhảy lên rồi chjay lên phòng thư viện. Chao ôi! Bao nhiêu là sách vở khó hiểu, nhưng cuối cùng nó cũng tìm ra rồi, cả một hàng sách dạy nấu ăn. Nó như vớ được vàng, vội chạy tới, gỡ hết xuống rồi lau đi những trang sách dính đầy bụi. Lật mở từng trang ra xem. Công nhận có rất nhiều mson nhưng toàn món nước ngoài: món Pháp, món Trung, món Thái, Mỹ, ……
- Nhiều món khác nhau quá! Biết cậu ấy thích món nào đây?
Nó ôm cả đống sách xuống dưới nhà. Xem một hồi, cuối cùng vẫn là ….. không biết nên làm món gì.
- Phải chi mình có điện thoại ở đây thì đã có thể gọi hỏi cậu ấy, mọi chuyện đã xong xuôi rồi!
30 phút sau ….. nó đã quyết định, một quyết định hết sức điên rồ. Tới công ty tìm gặp hắn. Nó quyết tâm lắm, khí thế hừng hực. Chẳng biết suy nghĩ nào khiến nó đi tới quyết định đó.
Nó đóng cửa, đi giày cẩn thận rồi chạy băng băng đi, hỏi thăm mãi cuối cùng cũng ra, một công ty cực to, cao khiến nó ngước lên mãi vẫn không sao cho xuể.
Nó chạy ngay vào, và nhanh chóng đụng vào một người, đó là Tịnh Nhi, nhưng cô là Tịnh Nhi không hề nhận ra nó, kẻ đã gây ra nỗi hiểu lầm lần trước cho cô. Nó bị đụng rất đau nhưng vẫn phải xin lỗi người ta trước:
- Xin lỗi, mình chạy nhanh quá! Bạn có đau không? Nó hỏi
- À, không sao!
- Ừm, thế mình đi trước nhé! Một câu nói rất nhanh gọn
Nói rồi nó đi thẳng.