“ Hoàng tử, hoàng tử, mau nghe điện thoại của công chúa đi ạ “
- Tịnh Nhi ( hắn bắt máy), em có chuyện gì sao?
- Anh, nghĩ lại em thấy mình có lỗi với anh nhiều lắm, anh cho em xin lỗi được không? Lúc đó em đã quá nóng vội, em …..
- Không sao đâu, anh không để bụng mà, nhưng lần sau em đừng ghen vô cớ như vậy nữa, em đã ăn gì chưa?
- Chưa ạ, còn anh?
- Anh ăn rồi, vậy em ăn đi nhé! Anh tắt máy đây!
- Dạ, tạm biệt anh, em yêu anh nhiều!
- Ừ, anh cũng yêu em, bye bye
Tắt máy, hắn nở nụ cười tươi rói, khuôn mặt dãn ra thật thoải mái, nhìn là biết hắn vui sướng biết chừng nào khi làm lành được với cô ( Tịnh Nhi).
- Không ngờ khi yêu một cô gái nào đó, cậu ấy lại ấm áp như vậy, nó nghĩ
- Nhìn gì hả? Cô mau tiếp tục công việc của mình đi chứ? Hắn thấy nó nhìn mình chằm chằm như vậy thì lên tiếng
- Nhưng cái bụng …..
- Ừ, biết rồi, cô xuống ăn đi rồi đi nghỉ, không cần làm nữa! Sáng mai liệu mà dậy sớm quét dọn nhà cho tôi
- Rõ! Nó dõng dạc nói và đứng nghiêm
Hắn không nói gì đi ra ngoài, nó chạy theo sau.
- Nè, cậu cũng chưa ăn đúng không? Mình nấu cho cả cậu luôn nhé!
- Ừ
Nó xuống bếp, đeo tạp dề vào, trong vòng 5 phút đã nấu xong rồi, nó bưng 2 đĩa hai tay đi ra bàn nơi hắn đang ngồi đợi
- Bữa tối xong rồi đây!
- Nhanh quá đấy! Cô nấu có kĩ không đó?
- Kĩ mà, rất rất kĩ luôn, nó nói chắc như đinh đóng cột nhưng khi vừa đặt đĩa xuống bàn thì …..
- Cái gì đây? Cô đang muốn đầu độc tôi à? Sao chỉ có mỗi món trứng với xúc xích thế hả?
- Cậu nói vậy là sao? Sao cậu lại nghĩ mình muốn đầu độc cậu chứ? Trước giờ mình đều ăn những món này với chị Mai mai, đâu có sao đâu?
- Đừng nói nhiều, mau dọn những thứ này đi đi! Đừng để tôi phải nhìn thấy thêm một lần nào nữa! Nghe chưa? Hắn nói rồi đứng lên
- Nè, cậu không định ăn nữa sao?
- Khỏi đi, những thứ này làm sao tôi nuốt nổi
- Cậu không ăn thì mình ăn, thật là …..Nó nói rồi ngồi xuống ghế ăn ngon lành, hắn đã đi lên trên lầu từ lúc nào
- Đúng là công tử ăn ngon quen mà! Thật hách dịch
- Đừng lẩm bẩm nữa, tôi nghe được điều cô nói đấy! Cô nói ai là công tử ăn ngon quen? Ai hách dịch hả? Hắn đứng trên lan can tầng 2 nói vọng xuống
- Đừng có đoán bừa nha! Mình nói vậy hồi nào? Nó cãi
- Haha, đoán bừa? Vậy là cô không biết rồi, tôi có thể nghe được tiếng ai đó lẩm bẩm ở cự li 500m đấy!
Nó giật mình sợ hãi nhưng vẫn vênh mặt lên cãi:
- Ai ….ai thèm quan tâm chứ? Cậu cứ ở đó mà nghe người khác nói lén một mình đi! Nó nói rồi cúi mặt xuống ăn, để mái tóc thơm mùi hoa cỏ của mình che đi khuôn mặt đang ngại ngùng bối rối
Hắn lắc đầu nhìn nó cười rồi bỏ đi:
- Đúng là ngốc mà, cô nghĩ gì thì nó đã hiện hết lên khuôn mặt rồi!