Thả mình ra, thả ra! Nó đập cửa
- Thả mình ra đi mà, mình hứa sẽ không ăn đêm như vậy nữa!
- Này! Có ai ngoài đó không?
- Cứu với!
Nó gào thét mãi một hồi nhưng chẳng có ai đáp trả, đành lẳng lặng quay vào, cả một căn phòng rộng lớn là thế mà chỉ có mình nó ngồi đó, trên chiếc giường màu nâu trắng đó. Cái bụng nó đã êm hơn được một chút, nhưng nỗi sợ hãi đang dần vây quanh, căn phòng đã bị khóa kín, nó sẽ một mình, vâng, một mình trong 3 ngày.
- Ưm, kệ đi, trước tiên cứ phải ngủ đã! Nó ngừng tự mình làm mình sợ hãi rồi trùm chăn đi ngủ.
10 tiếng sau:
- Líu líu lo lo ~ tiếng chim hót vang động ngoài vườn của căn biệt thự làm nó bừng tỉnh.
Nó ngồi dậy và nhận ra rằng trời đã sáng. Cái bụng thì đang đánh trống ầm ầm. Nó khó khăn bước xuống giường, cả cơ thể dường như nặng trĩu:
- Vẫn khóa sao? Nó đập cửa
- Tít tít, tiếng thẻ quẹt mã phòng reo lên
- CỐP! Cánh cửa sắt bạc mở đột ngột khiến nó không kịp tránh, đầu đâm cộp một phát sưng phù
- Ui da ~ nó xoa xoa
- Xin lỗi, đây là bữa sáng của cô! Gia nhân trong nhà của hắn nói
- Ôi hay quá! Có đồ ăn rồi! Nó reo lên, quên luôn cả đau
- Chúc cô ngon miệng
- Cảm ơn na ~
Cánh cửa lại được khóa kín, nó ngồi vào bàn kê cạnh giường thưởng thức bữa ăn sáng ngon lành: măm măm, ngon quá đi! Nếu bị nhốt trong này mà vẫn được ăn thì nhốt thêm 2 tháng nữa cũng được!
Cái bụng đã no, nó lại ngồi trên giường ;
- Nói thế chứ! Không được ra ngoài chơi cũng chán thật, làm sao đây?
- A, đúng rồi! Gọi cho chị Mai Mai thôi!
Nghĩ rồi, nó chạy tới túi xách lấy điện thoại ra gọi cho Tiểu Mai ngay tức khắc:
- Alo, chị Mai Mai!
- Như! Chị cũng định gọi cho em đây! Hôm qua chị tăng ca nên đi làm về muộn, không kịp gọi cho em!
- Hôm qua em đã chờ cuộc gọi của chị rất lâu đó!
- Chị xin lỗi, xin lỗi em! Chị sai rồi! Em sống ở đó thế nào?
- Buồn lắm ạ! Ở đây, người ta không cho mình ăn đêm! Hôm qua em ăn đêm liền bị bắt nhốt vào phòng 3 ngày!
- Cái gì? Sao lại vô lí thế? Thế em đang ở trong phòng một mình à?
- Vâng ạ!
- Hừ, cái cậu này, ngạo mạn thật mà, chị sẽ đến xử tội cậu ta!
- Chị, chị đừng làm gì dại dột không là ….
- Không là sao chứ?
- ……..
- ………
- ………
- ………..
Hai người đã trao đổi rất rất lâu.
Sau đó, nó tắt điện thoại và nằm dài trên giường.
Buổi tối, hắn từ bang phái tập duyệt trở về nhà, hắn đi lên cái cầu thang màu trắng ngoằn nghèo nối lên phòng nó. Tít tít, cạch
Nó đang mơ hồ bỗng chợt tỉnh cơn mê
- Thiên Tùng!
- Cô có ở nhà ngoan ngoãn không đó?
- Có, có mà
- Nếu như cô chịu nghe lời thì tôi sẽ rút ngán bớt một ngày! Cô chỉ cần ở trong phòng nốt ngày mai?
- Thật chứ?
- Ừ
- Yeah! Đã quá đi! Nó vui mừng cười
Nhưng đâu biết chuyện gì sẽ xảy ra!