Chuyện Tình Siêu Đáng Yêu Của Hotboy Lạnh Lùng Và Cô Nàng Ngốc Nghếch

Chương 57: Tôi không uống loại thuốc này đâu ! / Nhưng cậu không uống làm sao khỏi bệnh ?




- Này! Tôi không uống đâu!

- Không được, cậu phải uống mới mau hết bệnh được! Nó nói lớn rồi cầm viên thuốc ném bụp vào miệng hắn 

Hắn định chạy vào nhà vệ sinh nhả viên thuốc ra thì bị nó giữ chặt:

- Bỏ ra! Tôi không thể uống loại thuốc không rõ nguồn gốc thế này được! 

- Không sao mà, đó là thuốc tốt đấy! Nó nói rồi cầm ly nước rót vào miệng hắn.

Ực! Theo phản xạ, hắn nuốt luôn viên thuốc vào bụng. Nó nhanh chóng thực hiện chiến thuật đó với viên tiếp theo mặc dù hắn nói là không phải thuốc tốt. Khi hắn uống xong cả hai viên, nó vui mừng nhảy cẫng lên. 

- Đợi nhé, mình sẽ lấy nước trái cây cho cậu! Nó cười 

Còn lại một mình, hắn ngồi chơi game trên giường. Một lúc sau, hắn thấy trời đất quay cuồng, đầu óc tối sầm, tiếp đó là thấy những cơn tức ngực dữ dội. Chuyện gì thế này? Hắn chỉ nghĩ được câu đó rồi ngất đi. Vừa lúc đó, nó mở cửa bước vào:

- Tèn tén ten, nước trái cây tới rồi đây, mình tự làm đó nhé! Nó được đặt tên là: nước trái cây thần kì, nếu ai đang bị bệnh mà không uống thì sẽ sẽ không khỏi bệnh đâu nha! ( tên gì nghe lạ thế nhỉ?)

CHOANG! Tiếng chiếc cốc thủy tinh đựng nước trên tay nó rơi xuống. 

Nó choáng váng khi thấy hắn nằm bất động trên giường, mặt xanh như tàu lá. 

- Thiên Tùng! Cậu làm gì vậy? Sao lại ngủ bây giờ? Tỉnh dậy nhìn mình đi! Cậu đừng làm mình sợ mà! Huhu, nó mếu máo. 

- MẸ! MẸ ƠI! Nó hoảng hốt chạy xuống bếp 

30 phút sau tại bệnh viện hiện đại nhất trong thành phố. Một cậu con trai với gương mặt hoàn mĩ đang nằm bất động, tim đập từng nhịp yếu ớt, đôi khi còn không đập. 

- Chuẩn bị …..1 …2 …3….

- GIẬT! 

- Tiếp …1…2…3…

- GIẬT! 

- Lần nữa!

- Lần nữa! 

- Lần nữa!

Sau lần thứ 30, một nữ y tế reo lên: 

- A! Tim đập bình thường trở lại rồi bác sĩ ơi!

- Ôi, tốt quá! Đội ơn trời! 

- Đưa bệnh nhân vào phòng vip trên tầng 4 đi 

- Vâng ạ 

Các nữ y tá mở cửa phòng bệnh, bắt gặp ngay đôi mắt đỏ hoe vì khóc nhiều của nó, nhìn thấy hắn, nó đứng như chôn chân xuống đất. 

- Thiên Tùng, cậu đã tỉnh lại chưa? Đừng đùa nữa, dậy nhìn mình đi mà! 

- Cô bé, hiện tại bệnh nhân chưa tỉnh, phiền em ra kia ngồi chờ! Một nữ y tá nói 

- Không, cho em theo cậu ấy với! Chị ơi! 

Chị y tá đẩy nó ra:

- Không được đâu em, như thế là trái với điều luật của bệnh viện! 

- Không, Thiên Tùng! Thiên Tùng! Nó khóc 

Đột nhiên mẹ nó xuất hiện, kéo tay nó:

- Ra đây đi con, đừng ầm ĩ nữa!

Mẹ nó đã nói vậy thì làm sao nó có thể cãi lời. 

Một lát sau, mẹ hắn phóng như bay tới, nhìn thấy nó, bà tức giận giật tóc: 

- Nói! Mày đã làm gì con tao! Chỉ có tại mày thôi!

Nó nức nở: 

- Cô! Để con giải thích!

- Không giải thích gì hết, tao sẽ gọi công an tới xích cổ mày cho mày đi tù mọt gông luôn! 

- Không, đừng mà cô, cô nghe con nói!

- Im! Tao không muốn nghe lời giải thích nào nữa! Tao sẽ gọi điện ngay bây giờ, mày và me của mày! 

Nó chạy đến bên mẹ:

- Mẹ ơi! 

- Đừng nói gì nữa! Chính con là người đã gây ra chuyện này, sao con không mang thuốc tới cho mẹ xem ngay từ đầu, giờ cậu chủ đã nằm viện rồi con mới cho xem là sao? Bà ứa nước mắt. Sao con ngu ngốc tới mức không phân biệt được thuốc, đem thuốc đã hết hạn ra sử dụng! Hả con |?

Chương trước