Buổi sáng mới thức dậy, ngoài vườn của ngôi biệt thự, chim hót líu lo, những bông hoa hồng xanh thơm ngát tỏa hương dưới ánh nắng ban mai chan hòa.
Nó bừng mắt tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, tối qua nó có một giấc mơ thật đẹp về bạn trai của nó: hắn, tên thiếu gia kiêu ngạo, lạnh lùng. Nhưng cuối cùng đã bị trái tim ngây thơ, trong sáng của nó chinh phục. Bên tai nó giờ vẫn nghe có tiếng thì thầm của hắn: tôi thích cậu, làm bạn gái tôi nhé! Nó đã mất không biết bao nhiêu nước mắt vì hắn, nhưng có sao nhỉ khi mà hắn đã nói thích nó rồi! Trong lòng nó chợt rộn lên một nốt nhạc vui khi nghĩ về hắn.
Nó bước xuống giường, xếp lại chăn gối cho ngăn nắp rồi đi làm vệ sinh cá nhân, vừa ra khỏi cửa thì gặp hắn với cặp mắt tàn khốc như mọi khi, nó hơi lặng người đi, mặc dù mới ngủ dậy nhưng đôi mắt hoang dại của hắn vẫn đẹp lạ thường, màu sắc xanh biếc cùng những tia bạc lạnh lùng ẩn chưa sâu dưới hàng lông mi dài làm nó say mê ngắm nhìn.
Đang yên đang lành tự dưng cái miệng trời đánh của nó buột miệng nói ra:
- Có thật là chúng ta đã thành một đôi không?
Nghe nó hỏi vậy, hắn thoáng chốc giật mình, rồi đôi mắt xanh sâu chứa đựng đầy ý cười nhìn nó. Hắn lấy tay xoa đầu nó:
- Chắc vậy! Thôi mau đi chải tóc đi, tóc bù xù nhìn như con cún ngốc ấy!
Nó cười nói:
- Tuân lệnh sếp Tùng!
Hắn nhếch miệng cười ( đẹp trai)
15 phút sau, cả hắn và nó đều đã sẵn sàng đến trường. Vừa đặt chân xuống tầng 1 ngôi biệt thự thì bà quản gia cung kính tới trước mặt hắn, nhẹ nhàng nói:
- Thiếu gia, phu nhân muốn gặp riêng cậu trong phòng, bà có vẻ tức giận lắm ạ!
Hắn nhíu mày suy nghĩ rồi cho bà lui. Rồi bước vào phòng mẹ, nó rón rén chạy theo sau, hắn không hề hay biết.
- CHÁT!
Nó giật mình khi nhìn thấy mẹ hắn lần đầu tiên đánh đứa con trai yêu quý của mình. Sau khi đánh hắn xong, bà ngồi xuống, khuôn mặt vô cùng tức giận, một tay bà thả lỏng tự nhiên, một tay bà kéo chặt ga giường đầy tức giận.
- Mẹ thật không ngờ! Con có thể làm vậy?
Mặc dù bị bà đánh rất đau nhưng hắn vẫn kiêu ngạo, khuôn mặt không chút cảm xúc.
- Mẹ nói vậy là sao? Hắn hỏi, dù đã bắt đầu lờ mờ hiểu ra vấn đề
- Con còn hỏi? Bà nhíu mày. Tại sao con luôn từ chối ăn tối với nhà Linh?
- Con nói rồi. Con không thích!
- CHÁT! Một cái tát nữa đâm thẳng vào mặt hắn, cặp mắt kính rơi luôn xuống đấtt
Hắn không nói gì, lẳng lặng cúi xuống nhặt chiếc kính lên rồi cúi người:
- Xin lỗi mẹ, đến giờ con đi học rồi ạ!
- Con …con dám..?
Hắn bước ra khỏi phòng. Nó nhanh chân chạy ra nhà ngoài. Nó nghe, nghe được hết, trong lòng vô cùng đau xót, nó hiểu. Nó chính là nguyên nhân dẫn tới vấn đề này. Nó phải làm sao đây?
- Đi! Hắn tới gần
Nó làm khuôn mặt tươi tỉnh nhìn hắn như không có chuyện gì xảy ra rồi tối sầm mặt cùng hắn tới trường. Nó làm như không biết gì hỏi hắn:
- Mình hỏi có lẽ hơi vô duyên nhưng khi nãy cậu và mẹ cậu nói về chuyện gì vậy?
- Hả? À …chuyện học hành thôi! Hắn trả lời
- Thế sao?
- Ừ
Sống mũi nó chợt cay cay: rõ ràng cậu ấy đã rất khó xử! Làm sao đây? Làm sao đây? Mình muốn ở bên cạnh cậu ấy! Mãi mãi! Nhưng …thế còn Linh? Linh sẽ như thế nào