- Thật hết nói nổi, lần sau tôi cho cậu ở nhà đấy! Hắn gằn giọng
- Mình xin lỗi mà! Nó cúi đầu
- Tôi đi mua nước một lát, hai người nói chuyện đi!
- Ờ ok, Ken nhanh miệng
Sau khi chỉ còn hai người
- Cậu ở đâu vậy? Ken hỏi nó
- Hả? Mình ở cùng nhà với Thiên Tùng đấy!
- Gì cơ? Cùng nhà?
- Ừ, mẹ mình là giúp việc của nhà cậu ấy! Nó nói rồi lại cắm cúi ăn kem
- À ra là vậy, mình hiểu rồi.
- Hai cậu thân nhau lắm à? Nó hỏi
- Ừ, thân từ khi học trung học, nhưng giờ lên cấp 3 không học cùng trường nữa!
- Ước gì mình với Thiên Tùng cũng thân được như cậu với cậu ấy nhỉ?
- Là sao? Hai cậu ở cùng nhà mà không thân nhau sao?
- Không, cậu ấy lúc nào cũng khó chịu với mình! Haizzzz
- Này! Đừng nói là cậu thích Tùng nhé! Ken cười khẩy
- Không …không …! Mà …có lẽ vậy!
- Biết ngay mà! Thế còn Tùng?
- Không thích mình
- Hả???? Sao cậu ấy có thể từ chối một người đáng yêu như cậu chứ!
Nó mở tròn mắt: mình đáng yêu ư?
Ngẫm nghĩ một lát, Ken nói:
- Thiên Tùng 13 tuổi rồi mà chẳng có bạn gái đâu! Cậu ấy chỉ thích sống một mình, mình biết rõ quá mà!
- Thì đó! Mình muốn cậu ấy thích mình lắm chứ! Mà ……
- Yên tâm, mình sẽ giúp cậu! Ken hớn hở
- Giúp gì cơ?
- Thì làm cách nào cho Thiên Tùng thích cậu!
- Thật chứ? Cậu tốt bụng quá! Nhưng bằng cách nào? Nó hỏi
- Cậu có điện thoại không?
- …nó lắc đầu
- Đây là điện thoại của mình, cầm lấy đi, ở nhà mình còn cái nữa, có cái này bọn mình sẽ dễ dàng nói chuyện và bàn chiêu hơn.
Nó chầm chậm cầm lấy và cảm ơn Ken. Sau đó hai người còn đập tay nhau rồi cười lớn, nó hồi hộp không biết chuyện tiếp theo sẽ như thế nào, liệu có thành công không? Mời các bạn đón đọc ở những chương sau nhé!