Chuyện Tình Ở Trường Học Pháp Sư

Chương 54: Đổi thay




- Shin! Anh tỉnh rồi sao? May quá! – Hanaka tươi tắn cười, khuôn mặt tỏ vẻ đã từng lo lắng lắm.

Đôi mắt hổ phắc của hắn mở to, hắn nhổm người dậy, ôm đầu. Thật choáng váng! Hắn lặp lại hành động lắc mạnh cái đầu rồi nhìn cô gái xa lạ đang ngồi trên giường mình, một cô nàng sắc ảo kiêu xa nhưng ma mị và có phần không đáng tin cậy, đối với hắn cô gái ngồi trước mặt mình không có lấy một sự ấn tượng dù là nhỏ nhất.

- Cô…..là ai?

- Anh….không nhận ra em sao? Em là Hanaka mà! – Dù biết trước là hắn sẽ hỏi thế nhưng cô ả vẫn không thoát khỏi sự bối rối, kể cả khi quên hết nhưng hắn vẫn nhìn ả với sự đề phòng. Tuy nhiên cô ả vẫn cố diễn cái mặt lo lắng và lời thoại đã được viết sắn.

- Vậy…..tôi là ai? – Hắn tiếp tục hỏi.

- Sao cơ? Anh là Sawada Shin – người thừa kế ngai vàng của thế giới pháp! Hazzzz, có lẽ là do chấn thương nên anh bị mất trí nhớ rồi. – Cô ả tiếp tục màn diễn giả dối.

Hắn nhíu mày nhìn Hanaka, hắn bị mất trí nhớ?

- Cô là gì của tôi?

- Ngay cả em mà anh cũng quên luôn sao? – Hanaka diễn bộ mặt bi thương hết mức có thể, đôi mắt bắt đầu nhỏ những giọt lệ cá sấu, cô ả sụt sùi nói tiếp: Chẳng phải anh đã từng nói rất yêu em sao?

Hắn hơi kinh ngạc vì lời nói của Hanaka. Yêu? Vậy tại sao hắn không có lấy một cảm giác quen thuộc? Cứ cho đã quên hết mọi thứ thì cũng không thể như thế, đã là yêu thì hẳn phải là sâu đậm.

Nhưng nhìn cô gái trước mặt này hắn không có lấy một thứ cảm giác thân thuộc, không có lấy một sự tin tưởng, không có lấy một chút yên tâm, và cái cảm giác đề phòng thì hoàn toàn không thể gỡ bỏ chứ

đừng nói đến sự ngào hay là niềm hạnh phúc.

Nhìn thấy hắn có vẻ ngờ vực, Hanaka ngồi dậy nói:

- Anh nghi đi, em đi báo lại cho mọi người! Đợi anh khoẻ em sẽ đưa anh đi những nơi ta từng hẹn hò! Biết đâu…………….- Nói đến đây cô ả bỗng đỏ mặt, điệu bộ khiến người ta sởn da gà.

Cô ả đi rồi hắn mới thở phào, vứt tấm chăn qua một bên rồi đứng dậy. Hắn ngước nhìn xung quanh và mong tìm được chút kì ức nhưng dù cố thế nào hắn vẫn chẳng nhận được gì ngoài một màu trắng. Chỉ đến khi cố nhớ hết sức thì một đối mắt trong veo và không dính chút tạp chất như pha lê hiện ra, một đôi mắt quen thuộc mang vẻ man mác buồn bỗng từ đâu chiếm lấy bộ óc của hắn. Đôi mắt ấy thuộc về …..một người con gái……cô gái ấy khác xa người tự xưng là Hanaka. Có điều hình ảnh đấy quá đỗi mờ nhạt, cứ như đang có hàng trang màn sương mờ đang bao phủ lấy vậy. Và khi hình ảnh đấy hiện về đầu hắn như muốn nổ tung, cả cơ thể choáng váng không thể giữ thăng bằng và theo lẽ dĩ nhiên chút ấn tượng quý giá kia…….tan biết.

Hắn liếc nhìn xung quanh một lần nữa: căn phòng duy nhất chỉ có màu đen, từ đồ đạc cho đến sàn nhà và trần nhà đều độc một màu đen thui thủi. Giấy tờ trên bàn thì chỉ có sách báo, tạp chí…..hoàn toàn chẳng có lấy một tờ giấy ghi chép. Điều này có vẻ bất hợp lí khi mà một người thừa kế cả thế giới một giống loài lại …..luời ghi chép. Trong phòng cũng chẳng có vật gì liên quan đến quá khứ, cứ như đã bị ai tiêu huỷ hết vậy. Hắn mệt mỏi, thở mạnh rồi dựa lưng vào tường, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, vặn vẹo chiếc đèn ngủ bên cạnh. Và…….

“Rầm…..kẹt ket.”

Bức tường từ từ tụt tách ra để lộ một khoảng trống như một ngăn tủ. hắn kinh ngạc nhìn đồ vật trong đó:

- Đây là………

5 năm sau.

- Phong Hạ, lương tháng của cô đây! Làm tôt lắm!

- Cảm ơn chị! – Một cô gái sắc sảo mỉm cười đáp lễ.

- Hì, ghen tỵ với em quá đi! Xinh đẹp tài năng, thảo nào mà bao chàng chết mệt. Mà chị gái em nữa, chao ôi xinh hơn cả Hoa hậu. Hai người đúng là đứa con của sắc đẹp!

- Chị quá khen rồi! Bình thường thôi! Mà em bận rồi, mai gặp lại chị nhé! – Cô gái tươi cười rồi bước ra khỏi văn phòng.

Hoàng Phong Hạ – nghệ sĩ giáo viên piano nổi tiếng. Một cô gái sắc sảo và thông minh tuyệt đỉnh như vậy nên dĩ nhiên không thiếu những ăngten quây cạnh. Thế là hàng trăm kế hoạch được bày ra nhằm lấy lòng người đẹp:

- Những kẻ nhiều tiền ra sức dùng cái mác của mình để lấy lòng người đẹp, cứ thế mà câu dẫn mong người đẹp nhưng mĩ nhân kì lạ kia chẳng thèm để tâm, cô nàng ấy hờ hững với đồng tiền ấy và buông một câu: Bẩn thỉu!

- Dùng tiền không được thì các ăngten liền dùng chiêu bà khác: biến mình trở thành một nhà biên kịch với vở kịch anh hùng cứu mĩ nhân tuy cô xưa nhưng vấn hiệu nghiệm. Thế như vở kịch vừa mới vào phần dạo khúc: một lũ côn đồ bao lấy người đẹp và chờ đợi sự xuất hiện của anh hùng thì……..

“Binh, Bốp,Bịch, Răng rắc cùng những tiếng kêu là phát ra từ con hẻm nhỏ trong đêm tối”. Dĩ nhiên đó không phải tiếng của mĩ nhân mà là…..lũ côn đồ. Cô nàng biết võ và cứ thế áp dụng lên lũ người vô dụng. Cái này gọi là hoa hồng có gai!

Thế rồi khắp Osaka rộ lên tin đồn mĩ nhân xinh đẹp, giỏi giang và biết võ cứ thế quanh quẩn trong giới tư nhân thành đạt. Chỉ có điều muốn tiếp cận người đẹp không phải dễ.

Ngoài người đẹp kể trên ra thì cũng không thể nắc đến mĩ nhân khác, đó là Hoàng Phương Hà, chị gái của Hoàng Phong Hạ. Một cô gái có nhan sắc tuyệt mĩ như một nàng công chúa trong cổ tích, có thể là ứng cử viên sáng giá của cái ghế Hoa hậu Nhật Bản. Mĩ nhân này hiện là trưởng phòng maketting cho một công ty lớn. Vì là mĩ nhân đã có chủ nên ăngten có vẻ ít hơn nhưngvẫn không hề nhỏ.

Đã kể đến Hoàng Phương Hà thì phải kể đến chủ nhân đoá hoa này: Đặng Minh Đức – vị giám đốc anh tuấn của một tập đoàn xe hơi có tiếng. Một mĩ nam khiến biết bao vị cô gái rung động. Thế nhưng con người này tuyệt đối không cười và nói truyện quá 10 tiếng ngoài trừ với người yêu và cô em gái.

Có lẽ mọi người đã nhận ra sự thật đắng sau những con người đó! Nhưng trò đùa số phận vẫn còn dài và cuộc đời của họ vẫn chưa thể yên ổn.

————————-

- Chị hai! Em về rồi nè! – Phong Hạ mỉm uể oải tháo giày, nói vọng từ ngoài cửa.

- Oh, về rồi thì vào nhà đi còn chờ ai mời nữa! Phương hà mỉm cười.

Phong Hạ quách mắt nhìn cô chị tinh nghịch, chẳng biết từ bao giờ cô chị trưởng thành ấy lại biết thành đứa con nít dễ thương thích đùa nghịch như vậy nữa. Chả bù với Hạ, cô ngày càng trưởng thành, mạnh mẽ và cứng rắn hơn. Con tim bị tổn thương đã khoá chặt mọi tình yêu và kí ức. Người ta thường mạnh mẽ khi quá đau lòng và trở nên độc ác nến bị đối xử quá tàn tệ. Hạ là một ví dụ điển hình.

Khuya

Bầu trời hôm nay lắm sao thật. Hàng ngàn hàng vạn những vì tinh tú rọi xuống thế gian nhộn nhịp và an ủi những tâm hồn cần sự bình yên. Bên ngoài ban công, gió thổi nhẹ nhè, mái tóc Hạ cứ thế tung bay. Đã năm năm rồi kể từ cái ngày định mệnh ấy, đã là năm năm nhưng Hạ vẫn không quên, không tài nào quên được hình bóng một chàng trai đã in sâu vào kí ức đã bị khoá. Không biết người đó đang làm gì? Có hạnh phúc không khi không có cô? – ngày nào Hạ cũng tự hỏi mình như vậy rồi chợt bật cười chua xót. Cô đã quên mất, hai người bây giờ…..chẳng là gì của nhau. Nhiều lúc Hạ cũng ước bản thân mình có thể quên, quên đi một tình yêu ngọt ngào trong dĩ vãng để bắt đầu lại nhưng bản thân cô sợ, sợ mình đau thêm một lần nữa.

Bầu trời đêm với những vì tinh tú vẫn đang rất yên tĩnh, chỉ có tiếng lay động của hàng cây trước căn hộ nhỏ. Cô ngước lên trời và đắm đuối nhìn theo một ngôi sao băng vừa vụt qua, cô bước vào trong, lẩm bẩm: Mong sao, điều ước của ta có thể thành sự thật! Cô đã ước rằng: Vào một ngày……không xa …….tôi có thể gặp lai…..người tôi yêu…..yêu hết lòng!

Và một điều kì diệu đã xảy ra: ngôi sao băng đó cũng lướt qua lâu đài ạnh lẽo mang tên Shine, lướt qua ban công đầy gió, lướt qua trước mắt một chàng trai cô độc. Thật trùng hợp khi chàng trai đó cũng đã ước: Vào một ngày ………không xa……tôi có thể gặp lại……người con gái trong mơ…….người con gái tôi đang tìm kiếm!

Hai trái tim hướng về nhau, hai con người nhớ về nhau. Nhưng thật sự không biết khi gặp được nhau, họ…….sẽ thế nào?