Chuyện Tình Ở Trường Học Pháp Sư

Chương 47: Lối thoát???




Trời đã ngừng bão, tuyết cũng đã ngừng rơi. Gió đông khẽ thổi nhẹ nhàng tuy vẫn khiến người ta run lên vì buốt. Có vẻ như trời đã quang, bao giông tố đã tiêu biến, giống hệt tâm trạng nó lúc này Nó đã tìm ra lối thoát rồi, đã thật sự thông suốt. Ông trời cũng đang đồng tình với nó!

Nó khoác chiếc áo mỏnh lên người rồi bước ra ngoài, trời đông nhưng lại không âm u cho lắm. Ngược lại còn phản chiếu một thứ ánh sáng như ánh trăng, chỉ khác là nó lạnh và khiến nó thấy rợn người. Có cảm giác như màu trắng của băng tuyết chiếu thẳng lên trời vậy.

Nó bước chậm vào hướng khu rừng, đến cái nơi mà nó suýt bị một quái vật cấp A giết chết. Nơi đó …….có một vực thẳm.

————————-

-Nhật Nam, anh ổn chứ? Ngọc My lo lắng hỏi

-Không sao đâu! Anh chỉ đang lo cho Linh thôi! Anh thở dài

-Cũng phải, tội nghiệp con bé!

-Có lẽ em nên về với Linh, nó cần có người bên cạnh!

-Uk, vậy anh đi ngủ sớm đi!

-Em cũng vậy!

Ngọc My chào anh rồi đi về. Cô thật sự cảm thấy hơi hụt hẫng, một cảm giác xa lạ đối với Nhật Nam bổng dưng xuất hiện không lí do. Tại sao cô lại thấy như vậy, bản thân cô cũng không biết. Sự ấm áp thường ngày giữa cô và anh bỗng trở thành sự khách khí.

Lắc mạnh đầu, cô thật sự không muốn nghĩ đến nữa.

Nhật Nam được Akêmi hy sinh tính mạng cứu sống, cô không hề bất ngờ bởi cô biết rõ tình cảm Akêmi dành cho Nhật Nam là tình yêu. Cô là ai chứ? Nhìn sơ qua thái độ của Akêmi cũng đủ để cô rõ tất cả, linh cảm của cô hoàn toàn chuẩn xác. Tuy vậy cô không dò hỏi, không nổi giận hay ghen tuông, cô hiểu yêu không phải là tội và Akêmi là một cô gái tốt. Cô ấy chắc chắn chưa hề có ý định xen vào quan hệ giữa cô và Nhật Nam, trong ánh mắt kia chẳng hề chứa một chút tà mị. Akêmi lặng thầm chúc cô và Nhật Nam hạnh phúc thì cô cũng âm thầm Akêmi sẽ tìm được hạnh phúc cho riêng bản thân, cô tự tin và vẫn làm như không hay biết gì. Tình yêu chính là sự ích kỉ

Thế nhưng bây giờ sự tự tin kia đã biết mất, cô đang hoang mang và lo sợ. Liệu có khi nào ấn tượng vì cô gái đó quá lớn, tình cảm mà Nhật Nam dành cho cô sẽ phai nhạt không? Vốn dĩ kí ức về những người quá cố sẽ là nhưng kỉ niệm buồn hằn trong trí nhớ, nhất là cô ấy lại chết vì anh.

Cầu trời đừng để chuyện đó xảy ra, nếu không cô thà có một cái chết như Akêmi còn hơn ở bên cạnh anh mà anh chẳng nhớ đến!

——————

Nó đang cách mép vức vài bước. Phóng tầm mắt về phía xa: Những dãy núi trùng điệp hiện ra nổi bật giữa bầu trời sáng bạc. Thật hùng vĩ!

Nhưng ở bên dưới cái vực kia thì chỉ có độc một màu đen lạnh lẽo. Đó là cái chết thích đáng dành cho nõ?

Bỗng dưng nó thấy bình thản, cái chết này hẳn là nhẹ nhàng. Chỉ việc nhảy xuống và chết khi chưa cảm nhận được gì. Bây giờ nó đã biết, những người như nó coi rẻ cái chết!

Hay là nó quay về uống thuốc trừ sâu, thắt cổ hoặc lấy dao cứa động mạnh cho ……đau đớn nhỉ? Nó làm người khác khổ tâm đến thế cơ mà! Nhưng trước hết nó phải thổi một khúc nhạc giã từ đã! Nghĩ vậy, nó lấy sáo ra thổi. Có vẻ như tiếng sao của nó bao giờ cũng chỉ có một thính giả lắng nghe và người đó là hắn. Phải, hắn đang ở rất gần nó mà nó chẳng hề hay biết, vẫn âm thầm theo dõi, lắng nghe. Hắn sao có thể mặc nó một mình trng tình cảnh này được.

Nó ngồi bệt xuống nền tuyết lạnh, mỗi giai điệu của khúc nhạc trôi qua cũng chính là thời gian sống của nó được đếm ngước. Nó sẽ tự tìm cách thoát khỏi sự dằn vặt đau khổ đang vò xé nó lúc này. Cho dù đó là hèn nhát, cho dù làm vậy nó sẽ là kẻ bại trận thì nó cũng mặc kể bởi vì bản thân nó thừa nhận: nó kiệt sức lắm rồi, không thể trụ vững thêm với bão táp số phận nữa rồi.

Khúc nhạc kết thúc.

Nó quay đầu nhìn lại vùng đất đầy kỉ niệm, nở một nụ cười rạng rỡ nhất có thể, một lời vĩnh biệt chân thật.

Xong, nó hít một hơi thật sâu, cho không khí tràn đầy lồng ngực – thứ không khí trần gian mà nó sẽ không nhận được nữa……..và rồi……..nó nhảy xuống.

Không do dự cũng chẳng đắn đo mà chỉ thấy tiếc nuối. Nước mắt bấy giờ mới được tuôn ra xối xả. Trong đầu hiện lên duy nhất một hình bóng: chàng trai lạnh lùng, kiêu hãnh mà nó yêu hết lòng nhưng rồi lòng cay đắng nhật ra …….bây giờ chẳng còn lại gì

Nhưng sao lâu thế này? Tại sao vẫn chưa chạm đất? Tại sao nó lại thấy ấm áp như thể đang nằm trong vòng tay một người?

Nó hé mắt và kinh ngạc thốt lên:

- Shin?!