Chuyện Tình Ở Trường Học Pháp Sư

Chương 31: Tỏ tình




Một tuần mới.

5. 40′ sáng, tại lớp 10A1.

Một mình ở trong lớp, nó nằm dài trên mặt bàn ngủ ngon lành.

Nó không phải là người hay ngủ nướng nhưng cũng không thích dậy sớm. Có lẽ hôm nay nó “dở người” khi dậy vào 3 giờ sáng. Vào thời điểm đó nó hoàn toàn có thể ngủ lại nhưng vẫn đề là ở chỗ nó đã làm xong VSCN và mặc xong quần áo….trước khi xem đồng hồ, vì thế nó phải đến lớp sớm hơn dự định.

Sau khi thuộc làu vài trang lí thuyết nó lăn ra ngủ. Đôi mắt trong veo đóng kín, khuôn mặt hơi ửng hồng vì lạnh…..trông nó bây giừo chẳng khác nào một chú gấu bông.

Bỗng có tiếng bước chân vang lên.

Tiếng cồm cộp của đôi giày phá vỡ sự im lặng chỉ có tiếng côn trùng rả ríc, thên một người đến lớp sớm. Nó vẫn không có lấy một cử động nhỏ, từng nhịp thở vẫn đều đặn toả ra những màn khói mỏng như sương.

Người đó tiến lại gần nó, đôi mắt chăm chú vào khuôn mặt đang say giấc nồng hồi lâu.

15′ sau

Con người lạ mặt đó….cúi người xuống, muốn một lần được chạm vào đôi môi anh đào kia.

50cm

…….

30cm

……..

10cm

…………….

và…5cm

Nó bất giác cựa mình, quay đầu. Đương nhiên nụ hôn đó chỉ đặt lên được mái tóc như lụa của nó thôi.

Một nụ cười chua chát xuất hiện trên khoé môi người đó:

- Kể cả trong vô thức, bạn vẫn từ chối và không thuộc về tôi!

- “………….” Nó vẫn ngủ say mà chẳng hề biết gì.

- Tôi không hiểu tại sao bao giờ cũng là Sawada Shin? Địa vị, tiền tài, sự khâm phục, kính trọng của mọi người đều thuộc về cậu ta! Và….cả bạn cũng thế!

- “…………”

- Tôi đã nghĩ mình có thể chấp nhận chịu thua, chấp nhận chỉ được mọi người biết đến với cái danh “Bạn thân của Sawada”. Nhưng từ khi gặp bạn……cái suy nghĩ đó đã bị ném vào sọt rác rồi! – Dai cười cay đắng, một tay xoa đầu rồi nghiến răng:

- Tôi sẽ dành lại tất cả, tôi sẽ cho cậu ta biết được cái cảm giác bị bạn bè giành đi mọi thứ……kể cả người con gái mình yêu là thế nào? Và bạn sẽ thấy được bộ mặt thật của tôi……sẽ sớm thôi!

Trời hửng sáng. ánh mặt trời đầu ngày soi rõ toàn bộ khuôn mặt kẻ vừa nói:

Moroboshi Dai

Không ai thấy được khuôn mặt cậu ta lúc này. Cái dáng vẻ baby đáng yêu đã biến mất….thay vào đó là bộ mặt của một ác quỷ từng đội lốt thiên thần.

——————

Nó ngồi với hắn mà cứ thấy run run. Ngại ngùng hết chỗ nói khi người mình ngỏ lời lại ở ngay bên cạnh. Nó vừa muốn ngày valentine trắng đến sớm để chấm dứt sự căng thẳng vừa lại muốn đến muộn vì sợ hắn từ chối. Cũng may hắn vẫn như thường ngày, chẳng tỏ thái độ gì.(t/g: mặt làm bộ vậy thôi)

Hôm nay nó không thấy Dai đến lớp, kể ra cũng thấy hơi lo vì dù gì đó cũng là một người bạn thân. Nhưng nó cũng không để tâm thêm nữa vì đối với những người đã được đào tạo trước, đến trường chỉ là củng cố kiến thức như Dai thì nghỉ học là chuyện bình thường.

———————-

Đây sẽ là một buổi sáng nhàm chán nếu như khi kết thúc buổi học có một chuyện động trời xảy ra.

Chuyện xảy ra như thế này đây:

Trong khi tan lớp, mọi người đang chuẩn bị dọn sách vở thì nhốn nháo cả lên khi thấy Dai trong tay ôm một bó hoa hồng đứng đi giữa sân trường.

Trong bộ vét màu trằng được thiết kế một cách tinh tế và hài hoà làm nỗi bật màu đỏ của những bông hoa trong tay, Dai trở nên handsome hơn bao giờ hết. Mọi người trong trường đều hướng ánh mắt về phía Dai, tự đoán xem ai là chủ nhân bó hoa hồng. Con gái thì khỏi nói, có người thậm chí còn chảy cả…. dãi(t/g: bó tay).

Dai là một playboy chính hiệu. Đã có rất nhiều cô gái tự nhận mình là bạn gái cậu nhưng họ đâu biết cái danh đó chỉ tồn tại một ngày không hơn không kém. Mà có phải là Dai đề nghị đâu, là họ lao vào như con thiêu thân để rồi bị đá đi một cách nhục nhã đấy chứ. Cái đáng chú ý ở đây là trong số đó chưa ai từng được tặng hoa hay bất cứ quà gì. Vậy nên có thể nói, chủ nhân bó hoa kia là người rất đặc biệt.

Nó vẫn không bận tâm đến xung quanh chỉ, vẫn chú tâm vào việc sắp xếp đống sách trong cặp mình. Chỉ đến khi….tiếng hò hét la ói buộc nó phải dời mắt phải công việc, liếc ra phía trước và suýt té ra sau khi thấy: Dai đang quỳ trước mặt mình với một bó hoa hồng!

Hắn vẫn ngồi gần nó nhíu mày, rốt cuộc Dai muốn làm gì?

- Làm bạn gái tôi nhé! Dai mỉm cười, nói.

Tất cả đám đông ồ lên rồi đồng loạt vỗ tay, ai cũng khâm phục cô gái được một playboy chính thức ngỏ lời.

Nhìn về phía sau, khi chắc chắn không có ai đằng sau nó. Nó mới hướng cái nhìn về phía Dai như để chờ đợi câu nói: Tôi nói đùa đấy hay Bạn đang nằm mơ.

- Có thể trong mắt bạn tôi từng là một tên con trai thiếu đứng đắn, nhưng đối với bạn tôi hoàn toàn thật lòng! Dai vẫn nói đều đều.

Đám đông lại một lần nữa được dịp khoe giọng, chỉ tội lũ con gái….tức đến phụt máu mũi.

Để xác nhận mình không nằm mơ, nó lấy tay chỉ về phía mình hỏi ngây ngốc:

- Tôi sao???

Dai cười, nụ cười dễ thương hết mức:

- Phải, tôi hoàn toàn nghiêm túc! Đồng ý chứ?

Nó nhìn Dai bối rối. Thật sự nó cảm thấy rất khó xử. Hai tay đan chặt vào vào nhau, đôi môi mím lại không nói nên lời. Trong tim nó đã có câu trả lời rồi, bấy lâu nay nó chỉ xem Dai như một người bạn thân, không hề có cái cảm giác gọi là tình cảm nam nữ. Nhưng nó sợ, xung quanh đông người như vậy…..nếu nó dứt khoát từ chối Dai thế nào cậu cũng trở thành chủ đề của câu chuyện bàn tán. Nó đâu biết đây vốn là điều mà Dai muốn, tất cả dường như đều nằm trong kế hoạch của cậu.

Đến nước này hắn không thể ngồi yên được. Hắn bật dậy, nắm lây tay nó và định lôi ra ngoài nhưng…..

- Khoan đã! Dai nắm lấy cánh tay còn lại của nó, tự tin nói lớn.

Đám đông bắt đầu trở nên nhốn nháo. Vở kịch đang đến phần hấp dẫn nhất: Hai hoàng tử – một công chúa.

- Tôi biết bạn cần thời gian! Tôi sẽ chờ! Dai dúi vào tay nó bó hoa rồi quay người bước đi.

Nó nhìn bó hoa trên tay nhưng chưa kịp định hình sự việc thì đã bị lôi đi xềnh xệch.

Vở kịch kết thúc, đám đông giải tán và đương nhiên khi kết thúc bao giờ cũng có sự bàn tán.

————-

Hắn lôi nó đến Cá sấu cốc rồi dừng lại ở một gốc cây.

Nó ôm ngực thở hồng hộc, tốc độ của hắn khiến nó có thể quỵ xuống nếu như cánh tay bằng thép của hắn vẫn lôi nó mà chẳng hề bận tâm.

- Bạn muốn gì? Nó hỏi với bộ mặt cau có.

- Muốn gì à? Tôi phải là người hỏi chứ! Bạn tặng quà valentine cho tôi mà định nhận lời một thằng khác à? Hắn tức giận siết chặt lấy cổ tay nó.

- Á! Đau! Nó nhăn mặt.

- Nói đi chứ! Hắn hét lên làm nó giật bắn mình.

Nó đâu ngờ việc nó bối rồi trước lời tỏ tình của Dai lại khiến hắn hiều lầm là nó muốn nhận lời.

- Bạn kì quá! Tôi……nó chưa kịp nói hết câu tì bó hoa trong tay nó bị hắn giật phăng và ném đi không thương tiếc.

- Bạn làm gì vậy? Đó là quà của tôi! Nó bắt đầu nổi khùng.

- Bạn muốn nhận nó à? Hắn cười – nụ cười nhếch mép có chút xảo trá.

- Này, bạn…….ghen đó hả? Nó nhíu mày trước thái độ của hắn.

- Phải rồi! Tôi ghen đấy, sao hả? Hắn nhìn sâu vào mắt nó.

Nó im bặt, nói nữa nó sợ mình sẽ cười mất – mà cười vào lúc này có khác gì gạch tên mình trong sổ tử đâu, mà nó cười là cười hạnh phúc thôi chứ không phải cười nhạo đâu nha.

- Tôi cho bạn 2 ngày, bạn phải trả lại bó hoa đó! Nếu không thì bạn chết với tôi. Nói xong hắn đi thẳng.

Nó nhặt bó hoa lên, nhún vai nhìn theo hắn.

—————

Ở một nơi nào đó

- Vở kịch chỉ mới bắt đầu thôi! “Bạn thân”!