Chuyện Tình Ở Trường Học Pháp Sư 2

Chương 58: chương 53





Chap 53: Quá khứ
Việc Kenshin không đến trường trong một khoảng thời gian dài không gây khó hiểu gì đối với học sinh trong trường bởi vì số lần cậu ta có mặt chẳng đếm qua đầu ngón tay nhưng đối với gia tộc Sonozako thì khác. Những thành viên trong gia tộc chỉ nghe lời lão già Sonozako khi được hưởng lợi ích, mà một phần lợi ích của gia tộc đều nằm trong kế hoạch mà Kenshin có vai trò chủ chốt. Nếu như không có cậu, kế hoạch đó gần như không thể thành công.
Chính vì điều này, Sonozako lo lắng hơn bao giờ hết. Càng ngày lão càng mất khả năng điều khiển Kenshin. Cảm giác con rối đã thoát khỏi dây luôn khiến kẻ điều khiển mất bình tĩnh. Đáng ngại hơn, lão không hề biết Kenshin đột nhiên biến mất là vì lí do gì, đứa con hờ này vẫn luôn khó hiểu như vậy, tuy rằng trước đây cậu vẫn luôn tuân thủ mệnh lệnh nhưng chẳng có gì đảm bảo hiện tại và tương lai đều như thế. Tiếc là lão chẳng thể làm gì được. Bàn về linh lực, lão không thể so. Về cơ trí cùng âm mưu, một con cáo như lão cũng phải nghiêng mình trước thằng ranh kém mình nhiều tuổi đó. Cái lão hơn chỉ là quyền lực. Nhưng dường như lão đã quá ỷ vào Kenshin, khiến ọi kế hoạch đều hỏng bét.
Đáng thương cho Sonozako, kẻ luôn tự cho bản thân mình là thông minh ấy chẳng thể ngờ được lão chỉ là một con cờ, con rối chứ chưa bao giờ là kẻ điều khiển.
***
Kenshin đang ở phía trước cấm địa rồng – nơi cất giấu con mắt rồng còn lại. Kết giới bảo vệ nơi này dù thế nào cũng không có cách phá. Đây là một kết giới cổ xưa, không hề bị suy yếu bởi thời gian mà còn hòa vào sông núi, cây cối nơi này, hấp thị linh khí của tự nhiên và trở nên mạnh hơn. So với trước đây, khi cậu lần đầu tới nơi thì sự kiên cố của kết giới đã tăng thêm một bậc. Thật khó nhắn.
Nếu đổi lại là kẻ khác, có lẽ đã sớm bỏ cuộc. Nhưng với Kenshin mà nói, kết giới có mạnh hơn cũng chẳn vấn đề gì. Bởi vì cậu không tính phá kết giới, chỉ tìm cách đi xuyên kết giới mà thôi. Tất nhiên cách để đi xuyên qua nó, có lẽ trên đời này ngoài cậu ra không còn ai biết nữa.
Năm 7 tuổi, Kenshin đã đến tìm Yuuki Tani, cầu xin bà ta chỉ cho cậu cách có được mắt rồng. Yuuki là một phù thủy cổ xưa, cuộc sống kéo dài quá lâu khiến bà ta trở nên lập dị và không phải cứ trả công, bà ta sẽ làm việc. Nhưng sau khi gặp Kenshin và nhìn vào đôi mắt đen sâu ấy, bà ta đã nói:
-    Đôi mắt cậu sâu như giếng cổ vậy nhưng ta vẫn nhìn ra sự hận thù trong mắt cậu. Xem nào, cho cậu sức mạnh chính là thả một con quái thú ra hoành hành…Muốn có được mắt rồng à? Hãy đến cấm địa rồng và đi xuyên qua kết giới. Kết giới chỉ mở ra với người có cùng tư tưởng vởi người tạo lập  Lấy được hay không còn phải xem cậu thế nào.
Khi đó, Kenshin đến được cấm địa rồng nhưng không thể nào đi xuyên qua kết giới. Có lúc, cậu đã nghĩ rằng mình sẽ bỏ cuộc nhưng cuối cùng sự cố chấp trong lòng cậu đã giữ cậu lại, khiến cậu kiên nhẫn suy nghĩ.
Tư tưởng
Người tạo lập…
Người tạo lập ra kết giới này tất nhiên là vị vua rồng cuối cùng, nhưng tư tưởng của ông ta khi tạo ra kết giới này là gì, một đứa trẻ 7 tuổi như cậu khi ấy không thể đóa trúng.

Đó là ngăn cấm hay là hận thù những kẻ phản bổi?
Kenshin đã phân vân giữa hai điều này. Nhưng tất cả đều không đúng. Cậu chỉ biết đáp án này khi kết giới được mở ra. Khi đó, cậu tiếp tục bị những kẻ săn đuổi tìm bắt, trong cơn tuyệt vọng, ỹ nghĩ duy nhất trong đầu của Kenshin là được sống và được bảo vệ.  Thật may mắn, sống và bảo vệ chính là tư tưởng của vị vua cuối cùng của tộc rồng.
Kenshin như ý muốn, lọt vào kết giới bảo vệ cấm địa. Không mấy khó khăn thuyết phục linh hồn của hoàng hậu rồng khi cho bà biết ý nghĩ của người chống quá cố.
Có mắt rồng, phần máu mà người đời cho là dơ bẩn nhất trong con người Kenshin đã được áp chế. Không ai có thể cảm nhận được máu pháp sư bóng tối đang chảy trong người cậu. Tất cả đều bị cậu lừa gạt dễ dàng. Thậm chí ngay cả lão cáo già Sonozako cũng bị linh lực của cậu làm mờ mắt, hoàn toàn chẳng nhận ra dưới vẻ mặt khả ái của cậu bé khôi ngô ấy mặt là một tâm hồn vặt vẹo đến đáng sợ.
Kết thúc dòng hồi tưởng, Kenshin nở một nụ cười trào phúng. Sau đó thuận lợi đi vào kết giới như tư tưởng đồng nhất.
***
Trong khi đó, tại nhà Bá tước.
-    Ryan, con hãy đi tìm Yuuki Tani, xin lời khuyên bà ta để giải quyết vấn đề của con! – Vừa lướt qua dòng thư mật do thần thú đưa về với nội dung rằng gia tộc Sonozako đang rối loạn, vị bá tước của vương quốc pháp sư vừa khuyên bảo con trai.
-    Con nghĩ là con không có việc gì phải vướng bận ạ! Con sẽ bám theo Kenshin, có thể có việc sẽ cần hỗ trợ! – Ryan bình thản đáp, hoàn toàn không để ý gì đến vấn đề mà bố mình đề cập
-    Ryan – Bá tước thở dài, khẽ chau mày. Dường như mật độ khá dày nên trên trán ông đã có nếp nhăn – Con không thể lừa bố đâu, bố vẫn nghĩ khi con trưởng thành sẽ suy nghĩ chín chắn lại mọi chuyện nhưng xem chừng bố sai rồi – Ngừng một lúc, ông nói tiếp – Emi có cùng dòng máu với con, có cùng khuôn mặt với con, cùng mẹ, cùng cha, cùng thời khắc gia đời, đó là điều không bao giờ có thể thay đổi được, hết như chân lí mặt trời mọc đằng Đông.
Thân thể thiếu niên có đôi mắt hổ phách khẽ cừng đờ. Bộ dáng rõ ràng là vì bị nhìn thấu mà mất bình tĩnh.
-    Đi đi, đi tìm bá ta có lẽ con sẽ thông suốt. Con người luôn cố chấp như vậy, chỉ có những kẻ chẳng giống người như bà ta mới làm con sáng mắt ra.
Ryan cúi đầu, im lặng trong phút chốc rồi dời đi không nói câu gì.

***
Cấm địa của tộc rồng
Kenshin khẽ đảo mắt, ngước nhìn khung cảnh bên trong kết giới. Dưới sự bao bọc không một kẻ hở dương như mọi thứ bên trong không hề thay đổi gì nhiều.
Không được vài phút, sự có mặt của Kenshin ngay lập tức đả động đến linh hồn hoàng hậu rồng. Ở bên trong một kết giới riêng biệt khác, một bóng hình khẽ động, cùng lúc đó là một tiếng nói vang lên:
-    Ngươi là cậu bé trước đây à?
-    Bà thật tinh tế! – Kenshin tán dương
-    Kể từ khi kết giới này được tạo dựng, cậu là người duy nhất có thể lọt vào! Lần này là việc gì vậy.
-    Tôi muốn lấy con mắt còn lại! – Kenshin đáp một cách thằng thừng, có chút lúng túng vì sự tham lam của mình.
Hoàng hậu cười to, bóng hình lúc ẩn lúc hiện càng thêm quỷ dị. Sau khi dứt tràng cười, hoàng hậu mới lên tiếng:
-    Con người quả nhiên là loài sinh vậy tham lam. Thôi được rồi, lần này mục đích của cậu và lí do khiến tôi phải đưa nó cho cậu là gì vậy?
Kenshin đột nhiên im lặng, cậu không muốn cứ lặp đi lặp lại mục đích của mình: cứu Emi. Nó khiến cậu cảm thấy phiền hà, phiền bởi dường như dũng khí để nói ra đã biến đi hết. Lúc này Kenshin giống như một kẻ hèn nhát, không dám thừa nhận tình cảm của bản thân.

Khó khăn hơn, quả thật hoàng hậu rồng không có lí do gì để giúp cậu lần nữa.
Sự im lặng cứ kéo dài như thế cho đến khi một ý nghĩ trong đầu Kenshin bất chợt lóe lên. Thiếu niên cười, hỏi:
-    Bà muốn gặp lại ông ấy chứ? Vua rồng ấy?
Lần này, đến lượt hoàng hậu im lặng.
Bà vẫn còn nhớ nhiều năm về trước, khi có mộ kẻ lạ mặt bất chợt lọt vào kết giới. Cái kết giới đã được tạo dừng để ngăn cách bà với bên ngoài rất lâu, lâu đến mức bà không thể đếm được. Bà đã tưởng, mình bị nhốt vào đây, vua rồng đã sớm quên bà. Nhưng sự xuất hiện của cậu bé ấy đã cho bà biết một thông tin: tộc rồng đã tuyệt diệt, từ rất lâu, rất lâu. Vua rồng vì muốn bà sống, muốn bảo vệ bà nên đã tạo nên kết giới này. Để cảm ta cậu ta đã hóa giải nỗi oán hận trong lòng, bà đã cho cậu ta một con mắt rồng. Con mắt còn lại, bà quyết định sẽ trao nó cho người có thể đưa linh hồn bà ra khỏi đây, để bà có thể đầu thai, thuận theo tự nhiên trở thành một sinh vậy khác và nếu may mắn bà có thể tìm được người chồng mà bà đã hiểu lầm. Ý nghĩ này, rốt cuộc đã bị chàng trai có đôi mắt sâu như giếng cố kia nhìn thấu.
-    Nói mục đích của cậu! – Hoàng hậu nhượng bộ
-    Tôi muốn dùng nó cứu sống một người!
-    Ai? – Hoàng hậu tò mò, khẽ hỏi
-    Một đứa con gái ngốc thôi!
-    Chà – Hoàng hậu cảm thán, nhưng cuối cùng vẫn không muốn đào sâu vào bí mật của người khác nên nói thẳng vào chủ đề chính – Thấy nó không, chàng trai? Kết giới keo đang bao lấy linh hồn tôi? Cậu hãy vào đây, phá kết giới này. Mắt rồng còn lại sẽ thuộc về cậu!
Kenshin nhíu mày nhìn nhìn kết giới keo trước mắt. Không hổ danh là do vua rồng tạo ra, có lẽ là do tính cẩn thận, hoàn hảo thực hiện mong muốn bảo vệ bà nhưng giờ đây, nó lại là chiếc lồng giam dữ bởi linh hồn hoàng hậu qua nhiều năm tháng đã trở nên yết ớt, không thể phá bỏ nó.
Kết giới keo vốn kì cục ở chỗ, kẻ bên trong không bị ảnh hưởng lại dễ phá bỏ. Kẻ bên ngoài dễ bước vào nhưng khó đi ra, cảm giác giống như bị dìm xuống đầm lầy, di chuyển khó, sử dụng pháp thuật càng khó. Không những vậy, khi đã vào được kết giới, con người ta sẽ xuất hiện những ảo ảnh về quá khứ, về những nỗi sợ trong sâu thăm tâm hồn và đặc biệt: phải đối mặt với con quỷ của bản thân. Nói đơn giản, muốn phá vở kết giới này khi là một kẻ đứng ngoài có thể nói là Chơi với thần chết, phải liều mạng.
Nhưng không hiểu sao, Kenshin không phân vân. Hoặc cậu sợ mình sẽ phân vân khi nên đã nhanh chóng bước vào kết giới mà chưa hề suy nghĩ. Ngay lập tức, Kenshin cảm thấy mình như một con côn trùng chẳng may dính phải lớp nhựa thông và có khả năng biến thành hóa thạch. Hơi thở cậu dần trở nên đứt quãng, tay chân như được gắn vào hàng trăm tấn sắc, thật nặng và vướng víu.
Không để mất thời gian lẫn tinh thần, Kenshin cố cử động cơ thể, tiến lên phía trên kết giới, nới có con mắt rồng cuối cùng.
Nặng

Vướng
Đã thế, cái kết giới quỷ quái này còn hình thành nên những xúc tua dài, dẻo mền như kẹo cao su, hướng đến vật thể đang động đậy là cậu hòng trói chặt và loại bỏ.
Hoàng hậu rồng nhìn cậu đầy bất an nhưng cũng đầy khích lệ.
Kenshin quả thật muốn chửi thể, pháp lực không thể sử dụng được, xúc tua ngày càng nhiều, chân cậu dường như đã bị trói chặt. Mà mắt rồng, chỉ còn cách cậu một chút nữa thôi.
Một chút nữa…Emi…
Ý thức Kenshin rơi vào hư vô, hiển nhiên là do ảnh hưởng của kết giới.
Màn dạo đầu đấy – Hoàng hậu rồng thầm nhủ – Cậu chỉ có nữa tiếng để lấy nỏ, nữa tiếng để đối mặt với sự vô dụng của cơ thể, đối mặt với nỗi ám ảnh lớn nhất của bản thân và vượt qua chính cậu. Cô gái ngốc mà cậu nói…có giúp cậu được không?
***
“Cứu với! Ba mẹ ơi, cứu con với. “
Trong đầu Kenshin đột nhiên hiện ra một hình ảnh của quá khứ. Một cậu bé bị nhốt trong cũi. Sợ hãi nắm lấy song sắt, trơ mắt nhìn một cậu bé khác – người ban nãy vẫn còn cùng một lồng với cậu chết trước mặt. Máu tươi vương khắp sàn, một vài kẻ mặc éo choàng đen, đeo mặt nạ trắng vứt cái xác vừa cắt cổ lên bàn tế, hướng đôi mắt tàn độc về phía đứa trẻ còn lại trong lồng. Bàn tay dính đầy máu tươi còn ấm nóng của chúng tóm lấy tứ chi cậu bé, giữ chặt. Con dao trong tay tên cầm đầu đưa lên, bất chất ánh mắt tuyệt vọng của cậu, dần hạ xuống cái cổ gầy còm.
Đó là một buổi tế lễ. Và vật tế lễ là những đứa trẻ, mang dòng máu bị coi là ô uế…
Khẩu hiệu mà những kẻ kia khẽ lầm rầm như một bản nhạc ghê rợn, vang vọng trong căn hầm hôi thối.
“Xin thần linh, hãy cứu độ chúng…nhưng con quỷ không nên có mặt trên thế gian…”