Chuyện Tình Ở Trường Học Pháp Sư 2

Chương 57: chương 52





Chap 52: Quyết định của Kenshin
Từ bây giờ, Emi tạm dời sàn diễn nên câu truyện sẽ được kể bằng ngôi thứ ba. Rất xin lỗi các bạn về sự chậm trễ này*cúi đầu*. Suzu thật sự có lỗi nên chẳng thể biện minh, nếu trắng ra thì mất cảm hứng + lười. Mẹo dành cho độc giả là ném đá Suzu nhiều vào, thế thì Suzu mới sót ruột, đẩy nhanh tốc độ được. Độc giả cứ yên tâm, Suzu không bỏ fic bao giờ đâu, chỉ tam drop thôi :v, trách nhiệm với con cưng đầy mình. Từ giờ ngày nào cũng sẽ có chap, giờ xuất không cố định.  Suzu sẽ cố hoàn thành truyện trước ngày 12- 8 *tung hoa*
Kì thật, khi nhìn Emi ngã vật xuống đất, Kenshin cũng không có phản ứng đặc biệt gì. Tuy nhiên, đó là do chính cậu nghĩ thế, thực chất những phản ứng đó quá xa lạ nên chính bản thân cậu cũng không cảm nhận được mà thôi.
Đột nhiên thấy Emi khóc, Kenshin cũng thấy bình thường, vì dường như số lần cậu chứng kiến cô gái ấy khóc cũng đã nhiều lắm. Và lần này, khi cậu cảm nhận được cái chết đang đến với Emi và linh hồn đang dời khỏi cơ thể, cậu cũng chỉ mất bình tĩnh trong phút chốc, có lẽ vậy cũng có thể nhiều hơn. Nhưng trong “phút chốc” ngắn ngủi đó, Kenshin đột nhiên nhớ tới khoảng thời gian sau khi “Emi” bị hỏa thiêu.
Trống rỗng đến đáng sợ!
Kenshin biết, Emi chết, cậu sẽ không đau lòng nhưng sẽ sợ hãi. Cái cậu sợ chính là cảm giác trống rỗng đã kể trên. Trống rống hay cô độc quen rồi cũng đành nhưng nếu như đã từng biết đến cảm giác có một người bên cạnh thì sau khi người đó biến mất, sự trống rỗng đó hẳn là sẽ tăng lên, dai dẳng và ám ảnh. Có lẽ Kenshin hiểu điều đó hơn bất kì ai trên thế giới này.
Gió gào thét. Ngoại trừ Ryan, vợ chồng Bá tước, những người còn lại và chính bản thân cậu đều không thể tin trước sự ra đi của vị công nương ấy. Quá bất ngờ, quá đột ngột. Tất cả xoáy sâu vào tâm can Kenshin khiến hơi thở cậu dần trở nên nặng nề. Ryu và Akemi đã đến gần nơi Emi ngã xuống, họ lắp bắt hỏi thăm thình hình và hướng cái nhìn lo lắng lẫn dò hỏi về phía cậu.
Họ có ý gì, Kenshin không biết, cũng không muốn biết. Cậu chỉ chậm rãi bước lại gần đó, lau bàn tay dính đầy hắc huyết vào vạt áo rồi chạm vào thân thể kia. Lạnh băng! Không có độ ấm!
Thiếu niên tóc đen hít một hơi thật sâu, đôi mắt vẫn vô hồn, khô khốc. Luồng không khí lạnh được đà lan khắp ngóc ngách hai lá phổi, khiến cho cơ thể khẽ rùng mình.
Bây giờ, Sawada Emi đã chết thật sự. Người con gái cậu hận nhất và cũng yêu nhất, rốt cuộc, cũng đã chết.

***
Không biết bằng cách nào, Kenshin cùng mọi người dời khỏi hoàng cung Kokyo và đến nhà Bá tước, cũng không biết vì lí do gì cậu chấp nhận ngồi im, lắng nghe và trò chuyện riêng với vị đại pháp sư rất đỗi được kính trọng trước mặt:
-    Cậu muốn cứu con bé chứ? – Vị Nam thần bá tước khẽ hỏi. Sự âu lo đã được che giấu rất kĩ càng trong giọng nói ấy.
-    Cứu được sao? – Thiếu niên tóc đen đáp lại bằng một câu chất vấn.
-    Nói như vậy là cậu đã đồng ý? – Phu nhân bá tước lo lắng xen vào. Tình trạng của cô con gái khiến bà rất sót ruột.
-    Tôi không làm những chuyện vô nghĩa! – Thiếu niên vẫn đáp bằng cái giọng nhàn nhạt.
-    Sẽ không là vô nghĩa đâu, bởi chúng ta có hi vọng! – Nam thần bá tước khẳng định, dường như muốn tăng thêm niềm tin cho thiếu niên ngồi đối diện và cũng là để an ủi chính mình. Người làm cha không thể bảo vệ cho con gái đã đành, giờ lại phải phó thác mạng sống của con gái ột kẻ không thân thích, đã vậy lại còn kẻ không hề đáng tin một chút nào. Ông có thể giao việc này cho người khác cũng được, thân tín hay thâm chí là con trai ông – Ryan. Nhưng trong thâm tâm, ông muốn con gái mình được vui. Nếu nó biết người cứu nó là Kenshin, chắc chắn nó sẽ vui thêm một chút. Mặc dù khả năng phản tác dụng sẽ rất cao, vì điều đó đồng nghĩa với việc cho con gái ông một tia hi vọng. Biết đâu bởi sự hi vọng ấy, con gái ông sẽ chuốc lấy thất vọng và đau khổ thì sao? Con người có thể tiền về phía trước là nhờ hi vọng, dù nó có mỏng manh đến mức nào. Nếu vậy thì, trước mắt cứ để con gái ông vui đã, nó buồn quá nhiều rồi, không phải sao? Hơn nữa, có lẽ ông trời cũng đang cho thiếu niên kia một tia sáng. Không ai dám chắc, cậu ta sẽ không quay đầu.
Trong khi vị Bá tước đang suy nghĩ, Kenshin im lặng.
Thật ra, Emi đã “chết” một lần và hiển nhiên, Kenshin cũng đã phải đối mặt với điều đó một lần. Nhưng kì lạ là, cảm giác không những không chai sạn mà dường như được cậu cảm nhận rõ hơn. Cậu vẫn còn nhớ, buổi hành quyết Emi trước đây không có sự có mặt của thiếu chủ nhà Sonozako. Chỉ có bản thân Kenshin biết rõ, không phải cậu sợ thấy Emi chết, chỉ là cảm thấy phiền chán, lúc đó là như vậy.  Cậu không thể ngờ, chỉ sau vài ngày, khi đôi mắt mình không còn có mục tiêu để dõi theo, không còn vì một ai đó mà làm bộ làm tịch cũng chẳng cần đoán già đoán non tâm trạng của ai đó để rồi chuốc lấy phiền não, thì cảm giác gọi là mất đi mới trở nên rõ rệt. Người ta gọi đó là tình trạng mất đi rồi mới tiếc, có mà không biết trân trọng, nhưng đối với Kenshin thì không phải thế. Bởi nếu cho cậu biết trước kết quả này và cho cậu quay ngược lại thời gian, thì cậu vẫn lựa chọn như vậy, không trân trọng cũng chẳng hối hận.
Đó là một sự cô chấp, không ai có thể hiểu được, kể cả chính bản thận Kenshin.

Có điều nếu nói cậu không có cảm giác gì với Emi là sai. Ban đầu, theo như kế hoạch, cô gái có đôi mắt màu hổ phách ấy chỉ là một quân cờ được sử dụng để mở đường vào gia đình Bá tước, sâu hơn là hoàng gia. Cảm giác của Raito với Emi khi đó chỉ vỏn vẹn ba chữ: có giá trị. Nhưng, chỉ một chữ nhưng này lại thay đổi mọi thứ, đó là cuộc gặp mặt giữa con người thật của cậu – Kenshin với bộ mặt thật của Emi tại khu rừng trong đêm có bão tuyết. Bộ dạng của Emi khi ấy thật nhếch nhác, thảm hại. Mái tóc đen rối bù, đôi mắt tuyệt vọng, trống rỗng, bộ váy trắng nhàu nhĩ và khuôn mặt thì chằng chịt vết cào đang dần hồi phục nhưng vẫn nhỏ vài giọt máu xuống nền tuyết trắng. Hình ảnh của Emi khi đó thật sự là không thể gây được tí thiện cảm nào, chỉ khiến người ta ghê sợ. Có điều, đó lại là hình ảnh Kenshin lưu giữ vể cô gái mà tường như mình đã quen biết khá lâu, đã hiểu khá nhiều. Nhất là hình ảnh về đôi mắt hổ phách kia, Kenshin luôn nhớ về nó đầu tiên khi bộ não cần dữ liệu về từ khóa mang tên “Emi”. Và khi ấy, bằng một cách nhanh chóng, trong đầu Kenshin đã hiện lên một suy nghĩ: cậu không muốn cô gái ấy cứ buồn thế, đột nhiên muốn cô ấy cười.
Dường như đó là là một xúc cảm thật kì lạ và không kém phần phức tạp. Bởi thật rõ ràng, người làm cô gái ấy đau buồn như thế lại là chính bản thân cậu. Vậy mà khi ấy, cậu lại có những hành động không hề có một chút liên quan đến kế hoạch ban đầu.
Hát
Chọc ghẹo.
Rồi…tâm sự.
Nhưng…từ chối hồi đáp thư từ.
Emi gửi thư không địa chỉ, Kenshin biết rất rõ, cũng đọc đi đọc lại rất rất nhiều lần nhưng ngay từ đầu, khi mở lá thứ đầu tiên, cậu đã có quyết định ấy – không hề đầu tranh tư tưởng cũng không phân vân lấy một giây mà quyết định không hồi âm. Bởi vì hơn ai hết, thiếu niên ấy biết, ngay từ đầu bọn họ đã định sẵn là những kẻ xa lạ, không nên vì một lí do gì mà có mối liên kết thật sự.
Nếu như Kenshin thật sự chỉ là một thần rừng. Nếu như Emi thật sự chỉ là một đứa con gái vô danh tính đi lạc. Bọn họ có thể đi xa hơn, ít nhất có thể dừng ở mức tốt.
Nhưng nếu như chỉ là nếu như, không phải sao? Sự thật về thân phận có thể lừa người nhưng chẳng thể dối nổi bản thân. Kenshin không cho phép mình sa đọa vào thứ tình cảm mới chớm nở ấy, cậu lí trí cắt phăng nó đi, giấu nó vào chỗ sâu nhất trong mớ hỗn độn của hận thù và vị kỉ. Những lá thứ của “bé con mặt đần đần” cũng biết mất bởi lí trí ấy.

Mà bây giờ cậu không biết mình đang cảm thấy gì, nhẹ nhõm vì sẽ chẳng còn ai khiến cậu rối rắm hay sợ hãi vì phải đối mặt với sự trống rỗng trong khoảng thời gian tới?
Không có đau đớn sao? – Kenshin tự hỏi.
Hình như…không có! – Ngay sau đó, lí trí đã phân tích và đưa ra câu trả lời.
Vậy tại sao còn lưỡng lự? Sao còn muốn cứu, sao không kiên quyết bỏ qua nó đi? – Một câu hỏi lại được đưa ra.
Lần này không có câu trả lời nào có thể biện minh.
Sau khi nhận ra điều ấy, Kenshin bỗng nhớ cái lần Emi thằng thừng hỏi về tình cảm của cậu dành cho cô ấy. Cậu đã thừa nhận, không ngại đối mặt với sự thật đòi hỏi rất nhiều dũng khí ấy nhưng cậu cũng tàn nhẫn cho cô ấy biết, tình yêu này chẳng thế vượt qua cố chấp trong lòng cậu. Đến giờ nghĩ lại, hóa ra nói những lời ấy không phải vì muốn tàn nhẫn với Emi mà là tàn nhẫn với bản thân. Muốn lí trí quay lại thì chỉ có cách đó – tự nhắc nhở mình. Nhưng có vẻ như lần này, lí trí đã không thể kiểm soát hoàn hảo mõi thứ nữa. Thứ tình cảm mà cậu chắc chắn rằng đã dứt bỏ được hóa ra vẫn còn tồn tại và được dịp bùng lên, như một ngọn lửa cháy mãnh liệt.  Dường như, ngay từ ban đầu cậu đã sai lầm. Khiến cho người khác yêu mình rất khó, làm được rồi lại phải đối mặt với việc có thể đánh mất trái tim. Kenshin đánh cược, và cậu đã thua rồi!
- Tôi sẽ cứu cô ấy! – Cuối cùng, thiếu niên tóc đen cũng lên tiếng.
- Tôi biết cậu sẽ nói vậy! – Mặc dù câu nói hàm chứa sự tự tin rất lớn nhưng thực chất, vị Bá tước đã âm thầm thở phào – Để cứu con bé, chúng ta cần có mắt rồng. Có lẽ cậu nên tìm đến Yuuki Tani – phù thủy cổ xua nhất để có thông tin về nó.
Thiếu niên uống nhàn nhã uống tách trà nóng, một lúc sau thì đứng dậy, nhận lấy áo khoác từ người phụ nữ bên cạnh và dời đi không một câu chào.
Đối với người khác, mắt rồng là một vật trong truyền thuyết nhưng với Kenshin thì không. Tộc rồng đã tuyệt diệt từ lâu, trên đời này chỉ còn hai con mắt của vị vua rồng cuối cùng còn sót lại, được bảo vệ nghiêm ngặt bởi hoàng hậu rồng trong kết giới cổ xưa. Tuy nhiên, hiên giờ, Kenshin là chủ sở hữu của một trong hai con mắt ấy. Đáng tiếc, cậu lại không thể giao nó ra mà phải lên đường, lấy nốt phần còn lại. Như vậy, hình như đã có chút tham lam.
Nhìn theo bóng dáng thiếu niên ngày một xa, người phụ nữ nhíu mày, lo lắng hỏi:

- Cậu ta như vậy, rốt cuộc là Emi thích ở điểm nào. Quan trọng là, gia tộc Sonozako sẽ để yên cho cậu ta biến mất một thời gian sao?
Nam thần bá tước nhìn vợ rồi lại nhìn theo bóng dáng khuất hẳn sau màn tuyết, hỏi ngược:
- Em có thể giải thích vì lí gì mà trước đây hay bây giờ em đều yêu anh hay không?
Bá tước phu nhân lắc đầu theo bản năng.
Nhìn vợ như vậy, Nam thần bá tước bất đắc dĩ cười cười, uống cạn tách trà, tiếp tục nói:
- Và một khi cậu ta đã quyết định tìm kiếm mắt rồng, cứu người mà cậu ta yêu thì liệu cái gia đình hờ đó cậu ta còn để vào mắt sao?
Bá tước phu nhân im lặng, đáp án hiển nhiên đã quá rõ ràng.
Không bận tâm!
Có thể tình yêu không khiến cho sự cố chấp trong lòng cậu ta mất đi nhưng nó đủ đánh bật mọi mưu toan của cậu ta hiện giờ!
Chỉ là, Emi có chờ được hay không mà thôi!