Chuyện Tình Ở Trường Học Pháp Sư 2

Chương 53: chương 49





Chương 49: Sống và chết
Vào căn phòng Akemi đang dưỡng thương, ta đảo mắt khắp một lượt rồi ngồi xuống. Akemi vẫn còn đang ngủ, khuôn mặt vì mất máu mà trở nên tái nhợt, vầng trán lấm tấm mồ hôi. Ta khẽ thở dài, nhẹ nhàng đổi tư thế cho Akemi, cố gắng không đụng đến vết thương sau lưng cô ấy rồi trực tiếp xòe tay, dần luồng linh lực xuyên qua lớp băng dày, trị liệu vết thương. Có lẽ bị nguồn linh lực mang tính hàn của ta tác động nên Akemi bất giác rùng mình, hai mày chau lại rồi đột ngột mở mắt. Ban đầu là khó hiểu rồi khi ý thức được sự việc, Akemi nhìn ta với cái nhìn khó tin, dường như không thể đoán được lí do ta trị liệu cho cô ta.
Nếu là trước đây Emi hẳn sẽ nói thẳng rằng ở đây không thiếu người mang nguyên tố thủy, mà so với ta linh lực không những mạnh hơn mà thần chú trị liệu cũng nắm chắc hơn nữa. Chẳng qua họ đều là nam, cực kì bất tiện. Còn nếu là ta vài tháng trước thì có lẽ sẽ để mặc Akemi hấp hối, để ý một chút cũng sẽ cảm thấy lãng phí.
Nhưng ta bây giờ thì khác, con người ta hiện giờ thế nào ta cũng không đoán nổi. Một kẻ sắp chết có lẽ đang nghĩ làm thế nào để sống có ích trong những ngày cuối đời mặc dù thâm tâm ta không lương thiện gì cho lắm.
Con người thật sự phức tạp, pháp sư cũng vậy. Họ rất dễ thay đổi, dễ bị cám dỗ, bị thù hận chi phối nhưng đối mặt với cái chết thì tất cả đều trở nên vô nghĩa. Họ sẽ thu mình lại, cam chịu và tự mình gặm nhấm một nỗi sợ gọi là sợ chết.
Ta bây giờ đang sợ chết, ngày mai ta lại càng sợ và cho đến ngày kia nỗi sợ hẳn lại càng tăng thêm. Ta biết, ta sắp mất tất cả, mặc dù thứ ta có cũng không nhiều.
Ta vừa nở một nụ cười giễu vừa thu lại luồng linh lực trong bàn tay, khẽ nói:
- Nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta sẽ đến Tokyo!
- Tại sao lại cứu tôi? Chúng ta vốn không phải là bạn! – Giương đôi mắt nâu nhìn ta, Akemi kéo kéo áo, khẽ hỏi.
- Bây giờ hoàn toàn có thể bắt đầu! – Ta cười nhẹ, cảm thấy cái chết thật kì diệu. Nó có thể khiến ta thèm khát nhiều thứ, ví như…tình bạn.
Ta biết Akemi chưa từng thật lòng với Emi, nếu có thì cũng chỉ là trong thoáng chốc. Nhưng mà Emi thì đã từng rất thật lòng coi Akemi là bạn. Thế nên bây giờ ta muốn đòi công bằng một chút, ta cũng muốn được người khác yêu quý thật lòng cho dù người đó đã từng phản bội ta, chính xác hơn là cho dù người đó gian dối, chưa từng thật lòng.
Gần đây, ta đột nhiên cảm thấy mình khác trước rất nhiều, khác Emi, khác cả Ime nữa. Ta bây giờ là ai? Đó là một câu hỏi lớn. Có điều, câu trả lời không quan trọng lắm, con người này khiến ta thanh thản, ít nhất là như vậy.

- Cô thật sự muốn kết bạn cũng tôi à Misuzu? Sao tình địch có thể làm bạn với nhau chứ? – Giọng nói của Akemi đầy hoài nghi
Ta cụp mắt, cười trừ:
- Tôi không phải Misuzu, quận chúa! Tôi là Sawada Emi!
Akemi giật mình, trợn tròn mắt, mãi một lúc sau cô ta mới lắp bắt:
- Không phải Sawada Emi…đã chết rồi sao?
Ta gật đầu, đáp:
- Đã chết, tái sinh bộ mặt mới rồi sẽ lại chết!
- Cô đang nói nhăng nói cuội gì vậy? – Akemi khó hiểu
Ta không trả lời, tôn nghiêm của một người mang trong mình dòng máy cao quý không cho phép ta công bố thời điểm biến mất khỏi cõi đời để đổi lấy sự thương hại.
Chết cũng phải sao cho thật kiêu hãnh!
- Nghỉ ngơi đi! Thời gian nghỉ không nhiều đâu! – Vừa nói ta vừa đứng dậy, kéo cửa., bước ra.
Đột nhiên, từ đằng sau giọng của Akemi đột nhiên vọng lại:

- Emi – chan! Chúng ta có thể là bạn sao?
Ta đưa mắt nhìn lên bầu trời, khẽ cười trừ một tiếng rồi đáp:
- Uk!
Chúng ta sẽ là bạn trong khoảng thời gian 3 tháng cuối cùng của ta. Mặc dù ta đã từng ghét, rất ghét, từng thù và hận cô, nhưng giờ đây dù không muốn nhưng ta vẫn muốn lưu lại vài ấn tượng tốt đẹp. Trải qua mấy tháng thôi, ta cứ như đã qua rất nhiều tuổi, từng trải quá rồi vậy.
Bước xuống thềm, ta đi giày bước vào khuôn viên của nhà trọ trong vô định và bắt gặp một người ta không muốn thấy: Kenshin!
- Akemi sao rồi? – Hắn ta lên tiếng hỏi
- Đã ổn! – Ta khẽ đáp, hướng cái nhìn đến đôi mắt đen tuyệt đẹp của người trước mặt.
Hắn gật đầi, bước lên vài bước đến cạnh ta, thì thào:
- Đáng ra Emi bây giờ sẽ không cứu Akemi, dù là lí do gì đi chăng nữa!
- Nếu không cứu cô ta sẽ làm chậm thời gian của cuộc hành trình! – Ta viện lí do, bỏ qua khoảng cách rất gần với con người ta căm hận.
- Cho dù là như vậy, thì cô cũng sẽ không cứu! – Kenshin khẳng định, chắc như đinh đóng cột sau đó hắn lại vội chuyển đề tài: Ryan đã trở về, cô không mừng sao? Hoặc cô không tò mò khi hắn xuất hiện ở thời điểm nay ư?
- Kenshin! – Ta cười nhạt, không trả lời câu hỏi của hắn: Người vắt kiệt giá trị của ta! Sao ngươi không hỏi thẳng, ba của ta – Bá tước đang suy tính điều gì.

- Rất thông minh! – Kenshin nhún vai, rồi tiến thêm một bước, gần như đã đi vượt qua ta, tấm lưng rộng khẽ đụng lưng ta, từ đằng sau nói vọng lại: Nhưng mà khả năng che giấu của Emi dường như còn tốt hơn nhiều! Cô và Ryan đang che giấu điều gì vậy?
Ta nhắm mắt, buông thả bản thân mà dựa vào tấm lưng rộng đằng sau, dồn toàn bộ trọng lựng vào đó. Trong chốc lát, thân hình người nào đó trở nên cứng đờ.
Ta không hề mở mắt cũng không nói gì, chỉ khẽ cười. Với Akemi ta còn không nói, huống chi là Kenshin – người đã giẫm nát niềm kiêu hãnh của một công nương là ta trong chốn ngục tù. Chẳng lẽ ta lại nói với hắn rằng, ta đã thua và sớm sẽ chết. Không phải định mệnh mà là một lời nguyền, có từ khi ta chưa được sinh ra.
Sinh ra là một kẻ khuyết tật, ta đã thua sức mạnh của hắn.
Rồi lại ngây thơ yêu hắn trước, yêu hắn rất chân thành, ta đã thua trong mưu kế của hắn.
Tái sinh với con người mới nhưng vẫn yêu hắn, là ta thua tình yêu của ta!
Trước giờ ta đã nghĩ chất độc hận thù đã làm máu ta ô uế, nuôi dưỡng ta trở thành một con quỷ. Nhốt chặt mặt tốt vào sâu thẳm, chỉ còn lại dòng máu đen với tâm hồn trống rỗng hẳn là ta sẽ không ngại tất cả mà điên cuồng trả thù. Nhưng ta đã quên rằng, sự hận thù này là do hắn mà ra, là bởi vì yêu hắn. Cho nên mỗi lần đối mặt, dòng máu vấn sôi trào, nhắc nhở về tình cảm đã tưởng như đã chết.
Ta yêu Kenshin, vì yêu nên mới hận, vì yêu mới căm thù!
Sự ghét bỏ lớn nhất chẳng phải hận mà là lãng quên, ấy vậy mà, ta không quên được!
Mục đích của Kenshin, ta vẫn còn rất mơ hồ. Và cho đến lúc này có lẽ là chỉ có một câu hỏi ta rất muốn biết câu trả lời, một câu hỏi mà khi ở trong ngục ta đã không có đủ dũng cảm để đối mặt với đáp án. Đó là:
- Kenshin! Bạn có từng yêu Emi dù chỉ là một chút không? – Ta đang đánh cược, một ván cược không mất thứ gì để đặt và cũng chẳng có gì đảm bảo là sẽ thắng.
Thân hình của người đằng sau càng trở nên cứng đờ. Mà bởi vì hắn đừng đằng sau nên ta cũng chẳng thấy được biểu cảm của hắn.
Không khí xung quanh bất chợt trở nên ngột ngạt.
Ta nghĩ hắn sẽ phải nghĩ rất lâu rồi mới trả lời, hoặc cũng có thể hắn sẽ không nói. Thế nhưng rất nhanh, ta lại có được đáp án:

- Tôi yêu Emi đủ có thể chết vì Emi! Nhưng mà Emi này, tôi sống vì gia đình đã chết của tôi!- Đáp án vừa thốt ra cũng là lúc tấm lưng rộng của Kenshin dịch chuyển, cậu ta đang tiến về phía trước.
Mất điểm tựa, ta hơi chao đảo nhưng rồi lại đững vững, cũng có thể ta đã không được thả lỏng mọi thứ như trước đây, luôn sẵn sàng trong trường hợp Kenshin dời đi như vậy. Xoay người, ta khẽ hỏi:
- Không thể buông bỏ mọi thứ sao?
Kenshin không dừng lại, nhưng vẫn để lại câu trả lời:
- Có thể! Nhưng là khi tôi đã chết!
Ta cười, cứng nhắc.
Giữa sống và chết là một ranh giới rất mong manh. Sinh mệnh so với tình yêu và tình bạn, tình thân và tình người còn mong manh hơn nhiều. Giây phút này ta sống, nhưng ai biết được giây phút sau đã chết hay chưa.
Ta đang gánh chịu một lời nguyền.
Ta đang bước dần đến cái chết. Vậy mà lúc này, ta lại biết được ta đã từng có tình thân, tình bạn và tình yêu.
Ta hối hận, nhưng không cách nào sửa chữa!
Đột nhiên ta muốn kéo Kenshin đi cùng! Đi đến kết thúc của sinh mệnh!
Cùng chết!