Trưa cuối tuần, trên bàn ăn Tạ gia bày la liệt các món ngon. Ba người phụ nữ bận rộn đi đi lại lại trong nhà bếp, giống như vương tử sắp đến, chuẩn bị chu toàn cũng không quá.
Hai cha con Tạ Vĩnh Thái và Tạ Thăng Bình mang vẻ mặt bất mãn, ngồi
như hai pho tượng trên sô pha trong phòng khách. Đến tận ngày hôm qua bọ họ mới được biết Tạ Giai Hinh có bạn trai, hơn nữa có vài lần cô qua
đêm ở bên ngoài, đều là cùng anh chàng kia!
Nghe con gái nói, tiểu tử họ Lâm kia có nhà, có xe, có công việc,
nhưng lại là nam bác sĩ khoa phụ sản. Vừa nghe đã biết chỉ có sắc lang
mới chọn chuyên ngành đó. Ngành y có nhiều chuyên ngành như vậy, tại sao nhất định phải cùng phụ nữ tiếp xúc gần gũi, ngoài việc nhìn ngó lại
còn phải… sờ!
Hai đứa trẻ đang nhàn rỗi, đúng lúc có chiếu phim hoạt hình, không ai quản bọn chúng, muốn chuyển kênh nào cũng được.
Tạ Vĩnh Thái thấy con gái đem thức ăn ra, tóm lấy cơ hội hỏi: “Giai
Hinh, con cũng thật quá đáng, tại sao đến tận bây giờ mới cho ba biết?”
Tạ Giai Hinh nhún vai nói:” Vốn là con sợ anh ấy sẽ chạy mất, gần đây mới xác định chắc chắn bị con bắt được.”
” Có ý gì?” Tạ Thăng Bình không khỏi lo lắng cho em gái.” Chẳng lẽ hắn ta đạt được mục đích rồi muốn cao chạy xa bay?”
Giai Hinh ở trong mắt bọn họ mọi thứ đều hoàn hảo, tuy rằng trên cơ
bản cũng không phải mọi thứ đều khéo léo, diện mạo cũng không đến trình
độ tuyệt mĩ, nhưng con gái nhà mình nói như thế nào cũng chính là bảo
bối, không biết tiểu tử họ Lâm kia rốt cuộc ham cái gì? Có thể họ xem
chương trình chính luận hơi nhiều, giờ cảm thấy khắp nơi đều có âm mưu.
Tạ Giai Hinh lắc đầu nói:” Mong hai người đừng tưởng tượng quá nhiều, trước kia bọn con mới gặp gỡ, cần nhiều thời gian tìm hiểu, cần ở cạnh
nhau. Bây giờ mọi chuyện có tiến triển tốt, con mời anh ấy về nhà ăn một bữa cơm, đây có phải là một việc bình thường không?”
” Có phải hắn không yêu em thật lòng?”
” Anh ấy muốn kết hôn với em, hai người nói đi?”
Hai chữ kết hôn quả thật hữu hiệu, hai cha con Tạ Vĩnh Thái đôi chút lâm vào trầm tư, gần như không còn đường phản bác.
Tạ Giai Hinh quay lại phòng bếp, Tạ Thăng Bình nói với lão ba: “Tiểu
tử kia giống như rất hoàn mỹ, một chút tật xấu cũng không có.”
” Ba vẫn không thể tin, nhất định có vấn đề, nói không chừng anh bị
đồng tính luyến ái, giống bộ phim “Dạ yến”!” Lúc trước Tạ Vĩnh Thái xem
bộ phim đó đã bị ám ảnh. Làm cha mẹ sợ nhất chính là cuối cùng biết được chân tướng sự việc, nhất là vấn đề liên quan đến phụ nữ.
” Có đạo lý!” Tạ Thăng Bình lộ ra ánh mắt khâm phục, đúng là gừng
càng già càng cay.” Khó trách tiểu tử kia phải làm bác sĩ khoa phụ sản,
bởi vì hắn căn bản không cảm giác, cũng sẽ không có phản ứng.”
Tạ Vĩnh Thái trong lòng đã hiểu, nói khẽ với con trai:” Chờ chút nữa
chúng ta cứ im lặng xem diễn biến, tóm được cơ hội liền phản công đánh
lại.”
” Dạ!” Hai cha con không biết bọn họ sắp phải đối mặt với loại tình
huống nào, chỉ cảm thấy giống như trên chương trình chính luận, khiến
người ta căng thẳng toát mồ hôi hột.
Mười một giờ năm mươi phút trưa, Lâm Thư Hoằng đứng trước cửa nhà bạn gái, mang theo hai túi quà lớn. Kỳ thật anh không biết phải mua cái gì, đều là bạn gái dẫn anh đi siêu thị sắm đồ.
” Cháu chào chú dì, chào anh chị, chào tiểu Thanh, tiểu Hoa. Cháu là
Lâm Thư Hoằng, hôm nay đến quấy rầy mọi người một chút.” Anh chào tất
cả mọi người một lượt, chỉ còn thiếu bảo bối của anh, nhìn cô cười ngọt
ngào với anh, lòng anh thấy tự tin thêm một bậc.
” Mau vào đi!” Hồ Tuệ Lăng vẻ mặt tươi cười, đón con rể vào cửa. “Người đến là tốt rồi, sao phải khách khí như vậy?”
” Cháu chào chú!” Hai đứa trẻ đồng thanh.
” Tiểu Hoa ngoan, tiểu Thanh ngoan.” Lâm Thư Hoằng tâm tình tốt, lập tức mang quà ra phân phát.
” Cám ơn chú!”
” Chú thật đẹp trai!”
Tạ Vĩnh Thái cùng Tạ Thăng Bình trừng mắt nhìn hai kẻ tiểu phản đồ.
Hiện tại thì tốt rồi, cả nhà chỉ có hai người bọn họ là đảng đối lập,
sao có thể chống lại giặc ngoại xâm?
” Có thể ăn cơm rồi, mau tới ngồi đi!” Lạc Thu Quân xoa đầu hai đứa nhỏ, hôm nay mẹ con nàng cũng được thơm lây a.
” Đi thôi.” Tạ Giai Hinh nắm tay bạn trai, sắp chỗ cho anh ngồi bên
cạnh cô. Hôm nay cho dù có phải đánh một trận ầm ĩ hay cùng nhau thương
lượng hòa bình, cô đều đã là người của anh.
Ăn cơm cùng đại hoàng đế, Tạ Vĩnh Thái và Tạ Thăng Bình tuy rằng
trong lòng bất mãn, nhưng cũng không vội phản đối, mọi người bình yên
ngồi vào bàn ăn, đang thưởng thức mỹ thực.
Hồ Tuệ Lăng cùng Lạc Thu Quân vội vàng cho hai tiểu tổ tông ăn, nhưng cũng không quên tiếp đón khách quý. Hôm nay ai là nhân vật chính rất rõ ràng, chỉ sợ có người cố tình gây chuyện xấu, hai người nhất định sẽ
không để sảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Tạ Giai Hinh chủ động dẫn dắt đề tài, khen bạn trai nói:” Thư Hoằng
ra quyển sách kia giống như kinh thánh vậy, khách hàng ngoài việc mua
cho mình một quyển còn mua về làm quà nữa.”
” Thật lợi hại a!”
” Thật sự rất giỏi!”
Chỉ có hai người lên tiếng đáp lại.
Tạ Vĩnh Thái và Tạ Thăng Bình tiếp tục không buồn lên tiếng, tỏ thái
độ phản đối ra mặt, mặc kệ hai bà sư tử ở bên hết lườm lại nguýt, họ
không đặt câu hỏi, không trả lời, không thỏa hiệp, kiên trì chính sách
ba không.
Tạ Giai Hinh không ngừng thay bạn trai gắp đồ ăn, luôn tươi cười với anh, có cô ở đây, dù trời có sập cũng không phải lo.
Coi như bình yên qua bữa cơm trưa, cũng nên nói đến vấn đề chính.
Tiểu Hoa với tiểu Thanh bị đuổi về phòng, hai tiểu quỷ bỉu môi không
chịu nghe, Lạc Thu Quân đặc cách cho chúng chơi điện tử, bọn chúng vui
vẻ bỏ về phòng mình.
Mọi người đến phòng khách ngồi, không có hai đứa trẻ con ở đây, muốn nói gì thì nói.
Lâm Thư Hoằng quyết định trực tiếp phá đề.” Chú, dì, cháu và Giai
Hinh quen biết nhau cũng chỉ mới nửa năm, nhưng chúng cháu tâm đầu ý
hợp, cũng đã nghĩ đến việc kết hôn, hy vọng mọi người có thể chúc phúc
cho chúng cháu.”
” Kết hôn?” Hồ Tuệ Lăng cao hứng cơ hồ muốn nhảy dựng lên. “Trước
tiên phải chọn ngày tốt, cũng cần nhanh chóng tìm một khách sạn tốt, nếu không không biết phải đợi bao lâu.”
” Đúng vậy, tháng này có ngày tốt a.” Lạc Thu Quân cũng nghĩ giống mẹ chồng, cưới vợ phải cưới liền tay, tránh đêm dài lắm mộng.
Tạ Vĩnh Thái thân là trụ cột gia đình, lúc này rốt cục mở miệng. “Bác sĩ Lâm…”
” Gọi Thư Hoằng là được rồi, đều là người một nhà.” Hồ Tuệ Lăng nhéo
thắt lưng chồng một cái, ám chỉ cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói
lung tung.
Tạ Vĩnh Thái âm thầm kêu đau, sửa lời nói: ” Lâm Thư Hoằng, chú muốn hỏi cháu tại sao lại làm bác sĩ khoa phụ sản?”
” Lúc cháu thi đại học cũng không biết chọn khoa gì, chỉ biết mình
muốn làm bác sĩ. Lúc ấy bà nội cháu qua đời vì bệnh ung thư cổ tử cung,
vì vậy cháu liền quyết định học khoa đó.”
Tạ Giai Hinh sớm biết sẽ có chuyện này, không khỏi đau lòng thay bạn
trai. Vì muốn cưới cô mà anh lại phải nhắc tới chuyện thương tâm.
Đáp án này làm cho người ta không tìm thấy điểm phản công, Tạ Vĩnh
Thái đành phải tự hạ tiêu chuẩn, lại hỏi cấp thấp một chút. “Cháu xem
quá nhiều phụ nữ như vậy, lúc làm việc có phản ứng không?”
” Cháu có thể cam đoan với mọi người, một chút phản ứng cũng không có.” Lâm Thư Hoằng trả lời quyết đoán, không hề do dự.
Tạ Giai Hinh nghe đến đó lòng càng chua xót, nếu mọi người biết chân
tướng trong lời nói… Ai, hy vọng sẽ không đi xa đến mức đó.
Tạ Thăng Bình tuyển đúng lúc này ra chiêu “Có hay không phản ứng chỉ
có mình cậu biết, mặc kệ như thế nào, cậu bình thường tiếp xúc nếu không phải nữ bệnh nhân thì là nữ y tá, muốn làm điều xằng bậy cũng có rất
nhiều cơ hội.”
” Nếu đã muốn làm xằng bậy thì cho dù ngành gì cũng có thể, căn bản
là anh có thành kiến!” Lạc Thu Quân dùng sức trừng mắt lườm chồng một
cái.
” Gần mực thì đen, nếu làm việc trong môi trường đều là phụ nữ, tỉ lệ đàn ông ngoại tình sẽ cao hơn”
” Mọi người không cần quá đáng như thế…” Tạ Giai Hinh vốn đang muốn
thay bạn trai nói chuyện thì Lâm Thư Hoằng bỗng nhiên buột ra.
” Không nói dối mọi người, thật ra cháu có bệnh nghề nghiệp, tại cháu xem nhiều quá, ngược lại muốn có phản ứng cũng khó khăn.”
” A?” Ngoài Tạ Giai Hinh đã biết rõ chân tướng sự việc, những người còn lại đều kêu lên một tiếng.
” Thế là có ý gì?” Tạ Thăng Bình không dám tin hỏi.
” Chính là em không thể điều khiển được mình.”
” Cậu… cậu có nói cho Giai Hinh biết không?” Tạ Thăng Bình thật sự
ngây dại, đàn ông quan trọng nhất là thể diện, để ý nhất là năng lực XX, tiểu tử này tự nhiên lại coi những thứ đó không đáng lo, nếu không phải rất dũng cảm thì chính là rất ngu đần.
” Đương nhiên là có, khi chúng em quyết định yêu nhau, cô ấy cũng
biết bệnh của em. Nhưng cỗ ấy nguyện ý giúp em chữa trị, cùng nhau đối
mặt, cùng nhau cố gắng.”
” Thư Hoằng…” Tạ Giai Hinh nắm chặt tay bạn trai, hốc mắt đỏ hồng đã
ngân ngấn nước, anh ngay cả chuyện riêng tư như vậy đều nói ra, chỉ vì
muốn cam đoan với người nhà cô, đàn ông từ lúc khai thiên lập địa đến
giờ, toàn thế giới chỉ có một người là anh!
Lâm Thư Hoằng vẫn bộ dạng nghiêm trang, giống như chỉ là đang nói về
tình trạng một bệnh nhân nào đó ” Mọi người không cần lo lắng, cuối cùng thì chúng cháu cũng thành công, Giai Hinh là cứu tinh của cháu. Cháu
chỉ có phản ứng với mình cô ấy, cho nên mọi người cứ yên tâm. Cháu không chỉ sẽ không hoa tâm, mà còn có thể chung thủy và tận tâm với cô ấy”
Tạ Vĩnh Thái ho khan hai tiếng, hỏi nữ nhi:” Đó đều là sự thật sao?”
“Vâng.” Tạ Giai Hinh dùng sức gật đầu.” Thư Hoằng chỉ có thể là của
con. Con cũng vậy, con chỉ muốn đi cùng anh cả quãng đời còn lại.”
” Vì sao?”
” Hết thảy đều là vì tình yêu chân thành a!” Đây không phải điều đơn giản nhất làm sáng tỏ một sự kiện sao?
Ngoài đôi nam nữ nhân vật chính, những người khác đều chỉ có trợn mắt há hốc mồm. Lời nói đơn giản vậy, lại làm cho người ta nhất thời khó có thể đón nhận.
” Hiện tại mọi người đã hài lòng rồi chứ? Xin lỗi không cần tiếp tục
nữa, chúng con muốn đi rửa bát!” Tạ Giai Hinh chịu không nổi không khí
nặng nề, kéo bạn trai về phía phòng bếp, mặc kệ người khác muốn nói gì,
cả đời này nàng cũng sẽ không buông tay anh ra.
Mở vòi nước ra, Tạ Giai Hinh nước mắt cũng tuôn rơi, nói trong tiếng
nấc: “Em vẫn giúp anh giữ kín bí mật, tại sao anh lại nói ra chứ?”
Lâm Thư Hoằng hai tay đã bị ướt vì đang cầm bọt biển rửa chén đĩa,
đành phải cúi đầu hôn đi những giọt nước mắt của cô “Anh không sao. Chỉ
hy vọng bọn họ có thể yên tâm, tin rằng anh chỉ yêu một mình em.”
” Vì bảo vệ tình cảm của chúng mình, anh phải nỗ lực nhiều như vậy…
Em xin lỗi…” Ba và anh cứ chờ xem, cô sẽ chiến tranh lạnh với bọn họ.
Một tháng cũng không thèm nói chuyện, trừ phi chính bọn họ nhận sai rồi
về sau liệu liệu mà đối tốt với bạn trai cô.
” Chỉ cần em yêu anh là đủ rồi, anh không cần để ý người khác nhìn anh như thế nào.”
” Vâng, mặc kệ mọi người nói gì, em đều sẽ đứng về phía anh. Cùng lắm thì chúng ta bỏ trốn!”
” Chúng ta đều lớn như vậy, bỏ trốn có phải là cách cũ quá hay không?” Anh cười khẽ, cô cứ bất chợt nẩy ra hết ý này đến ý kia.
” Ai nói thế? Bỏ trốn không phân biệt biên giới, dân tộc, lứa tuổi, chỉ cần có tâm, mỗi người đều có thể bỏ trốn!”
” Được, anh sẽ nghe em.” Anh hôn lên trán cô, ngữ khí sủng nịnh.”
Trước kia suy nghĩ của anh rất bi quan. Bởi vì anh hiểu vấn đề của mình
nên rốt cuộc cảm thấy anh không đáng được hạnh phúc, cô đơn tịch mịch
mới thích hợp với anh. Nhưng hiện tại đã khác, có em ở bên người, cho dù người khác biết nhược điểm của anh thì anh cũng không cho rằng đó là
yếu điểm. Em là thiên sứ của anh, cho anh niềm tin và sức mạnh.”
” Thư Hoằng, anh đang cố ý làm cho em khóc phải không…” Cảm động đã
không đủ để hình dung cảm nhận của cô, chỉ có khóc lóc mới có thể giúp
cô hóa giải u uất trong lòng.
” Đều tại anh không tốt, đừng khóc, ngoan.” Anh tiếp tục hôn nước mắt cô, đáng tiếc rõ ràng không có hiệu quả. Cô ôm chặt anh càng khóc càng
dữ dội.
Lâm Thư Hoằng lần đầu tiên rửa bát lâu như vậy. Nước mắt bạn gái còn
chảy nhiều hơn so với vòi nước. Cuối cùng anh lau khô hai tay, nhưng
ngực lại ướt sũng, có lẽ cô ấy thật sự là con cháu long vương ( làm từ
nước), thật đáng yêu làm cho anh không thể không yêu.
Cha con Tạ Vĩnh Thái và Tạ Thăng Bình trốn ở góc, nhìn lén, nghe lén
thấy không có gì bất thường, vì thế hai người chuyển tới thư phòng bàn
bạc.
” Ba, ba xem có âm mưu gì không?”
” Đương nhiên là có, hắn muốn trộm mất trái tim Giai Hinh nhà ta”
” Trộm như thế nào?”
” Còn có khả năng làm đau lòng.”
” Không trộm như đã nói chứ?”
” Sẽ càng thương tâm hơn.”
” Cho nên kết luận là?” Trộm hay không trộm thì đều thực là thảm.
” Con gái lớn như bom nổ chậm giữ lại không ổn, đành phải chuẩn bị đồ cưới cho nó. Còn những thứ như tiết kiệm, bảo hiểm mua cho nó từ bé đều lấy ra xem lại.”
” Ba thật sang suốt!” Quả nhiên, tất cả cũng đều vì yêu a!
Sau ngày gặp gia đình bạn gái, Lâm Thư Hoằng nghĩ rằng bọn họ muốn kết hôn được thì còn phải đi một đoạn đường rất dài.
Cứ lo âu nhưng trong lòng vẫn kiên định. Bởi hai người bọn họ yêu
nhau, chỉ cần như vậy là đủ rồi. Còn những thứ khác đều như chuyện qua
đường, ngẫu nhiên thời tiết không tốt lắm mà thôi.
Qua vài ngày, khi anh lái xe đi đón bạn gái lúc tan tầm thì lại nghe một chuyện bất ngờ.
” Thư Hoằng, ba em bảo trà hôm trước anh biếu rất thơm, lần sau đến
phải nhớ mua loại đó!” Tạ Giai Hinh vừa lên xe liền cười hì hì nói.
Ý này không phải là…” Ba em sao lại đột nhiên thay đổi vậy?”
” Hẳn là đã hiểu ra, con gái mình cũng không phải là vạn kẻ mê, khó
có được người muốn kết hôn, còn mau không nắm chặt một chút?”
” Đừng nói như vậy, em chính là bảo bối, may là anh phát hiện ra trước…”
” Miệng ngọt như vậy, hôm nay muốn ăn kiểu số mấy?” Cô đưa tay vuốt
ve gương mặt đẹp trai. Bạn trai của mình dù nhìn thế nào cũng rất đẹp
trai nha.
Anh lại thật sự nghĩ ngợi rồi thận trọng đưa ra quyết định “Kiểu số hai đi”
Từ sau khi oanh oanh liệt liệt lần đầu tiên, bọn họ nghiên cứu ra ba
loại hình thức thân thiết. Thứ nhất là tắt hết đèn sờ soạng, thứ hai là
bịt kín mắt anh, thứ ba là để cô mặc quần áo nhẹ nhàng hòng che đi những nơi trọng điểm.
Sau đó bọn họ không hề phải tránh thai nên chuyện trên giường tiến
hành càng thuận lợi. Anh đối với điều này thực cảm ơn mà cũng thực hài
lòng. Có khi cũng không khỏi tự trách, bởi vì tình trạng đặc thù của anh nên không thể cho cô quá trình tự nhiên mà thoải mái, ngoài việc phải
đối với cô thật tốt thì gần như không còn biện pháp nào để báo đáp nữa.
Trở lại nhà anh, hai người ăn bữa tối đơn giản, lại cùng nhau rửa sạch bát đĩa rồi ở ngay phòng ăn bắt đầu thân thiết.
Sau một hồi mơn trớn kích thích, anh bế cô đi vào phòng ngủ, lúc này mới nhớ ra mội điều:” Tối nay không về có sao không?”
” Yên tâm, mẹ em còn bảo em đến sống chung với anh!”
” Bao giờ em đến? Anh giúp em chuyển nhà.” Anh vừa nghe liền biết thuận buồm xuôi gió, âm thầm cảm ơn mẹ vợ tương lai.
” Uhm… Chờ đến khi em có thai đi.”
” Là anh chưa đủ cố gắng, anh nhất định sẽ cố gắng hơn” Anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường rồi nhắm mắt lại để cô bố trí.
Trước hết cô tháo kính mắt của anh, dùng một cái khăn lụa bịt kín
mắt. Khăn lụa rất mềm nhưng vẫn đủ dày, ngoài ánh sáng mờ ảo thì cái gì
cũng không nhìn thấy. Tuy nói tắt đèn anh không nhìn được, nhưng phương
pháp này đối với cô có vẻ tiện hơn vì có thể chỉ dẫn tư thế của hai
người, cũng có thể nhìn thấy điệu bộ của anh biến đổi từng giây. Cô nói
điều này rất quan trọng với cô, câu nói kia làm cho anh ghi nhớ trong
lòng.
” Nào, anh nói xem đây là mấy ngón tay?”
Anh không nhìn cũng không đoán, há mồm khẽ cắn ngón tay cô, trêu chọc cho cô cười ha ha.
Cô vừa ra tay liền đẩy ngã anh rồi lột bỏ từng món quần áo trên người anh.
” Bảo bối, em càng ngày càng tệ…” Chỉ cần mỗi lần bịt mắt anh, cô
liền nổi hứng thích trêu chọc anh, tranh thủ lúc anh không nhìn được mà
đem hết khả năng có thể khiêu khích cảm xúc của anh.
” Em đối với anh sẽ càng ngày càng hư hỏng!” Nàng càng đùa càng đắc
ý, dùng cả hai tay khiến anh nhịp tim và hô hấp đều rối loạn.
Đùa đến chán, cuối cùng hai người đều nhịn không được dục vọng dày
vò, cô liền ngồi trên đùi anh. Đối với tư thế này đã quá quen thuộc, từ
chậm đến nhanh mà triển khai nhịp điệu, hơi thở gấp gáp lọt vào lỗ tai
anh nghe hết sức gợi cảm.
Đang lúc đến cao trào, anh bỗng nhiên đẩy khăn lụa ra nhìn chăm chú
vào hình ảnh trước mắt. Quả nhiên rất đẹp, đẹp hơn nhiều so với anh
tưởng tượng.
Cô hoảng sợ, lập tức dừng lại ” Anh làm sao vậy?”
Dù cảnh đẹp ở phía trước, anh vẫn bị xìu xuống, thở dài nói: ” Xin lỗi…”
” Sao anh làm như vậy?” Lần đầu tiên anh khác thường như vậy, nhất định có vấn đề rất lớn.
” Anh chỉ bỗng nhiên muốn thử nhìn xem, có lẽ anh muốn đột phá khúc
mắc, có thể giống như những người đàn ông bình thường khác…” Kết quả vẫn là người si nói mộng, đang thời điểm sung sướng nhất thì bị anh miễn
cưỡng kết thúc.
” Không có bình thường hay không bình thường, chỉ có yêu hay không
yêu. Em yêu anh, chẳng lẽ anh còn không hiểu sao?” Cô nằm dài trên người anh, vùi đầu vào ngực anh, không thích âm thanh cam chịu của anh.
” Những người khác không cần phải làm như vậy, anh muốn điều tốt nhất cho em. Anh không muốn cả đời này em phải chịu thiệt…”
” Em không chịu thiệt gì hết, em đã nói rất nhiều lần rồi! Chúng ta
cũng không phải người khác, chính là anh với em thôi.” Thật muốn tranh
luận lại nữa sao, cơ thể cô cũng không khỏe mạnh. Hai người cho dù đều
có bệnh thì có làm sao? Yêu một người chính là yêu tất cả.
Anh đưa tay khẽ vuốt mái tóc của nàng, ngữ khí cảm khái.” Giai Hinh, sao em lại dung túng cho anh như vậy?”
” Nói thật, anh phải có mấy khuyết điểm nhỏ thì em mới có cảm giác an toàn. Điều kiện của anh tốt như vậy, nếu một khuyết điểm cũng không có
thì em sợ sẽ bị người khác cướp mất!”
” Cho nên thế này cũng coi là một chuyện tốt?” Suy nghĩ của cô lại làm anh kinh hỉ, thì ra không hoàn mỹ cũng là ưu điểm.
” Vâng, vì chuyện này mà Thạch tiểu thư bỏ rơi anh, thật ra em lại
cảm thấy may mắn, vì như thế anh mới trở thành người yêu của em được.”
Nếu anh vẫn luôn thật sự bình thường, vậy những người phụ nữ như hổ rình mồi đã sớm đem anh nuốt chửng, cô muốn nhặt cái mẩu đuôi để ăn cũng
không tới lượt.
” Phải thế không? Vậy anh phải là rất yên tâm, em không chỉ có một
khuyết điểm nhỏ, anh không cần sợ người khác sẽ cướp em đi mất.”
” Đồ xấu xa!” Còn có thể suy một thành ba nữa, thật vô cùng thích hợp.
Suy nghĩ nghịch hướng của cô lại là gợi cho anh chút hứng thú, mở
miệng nói một câu: ” Nếu đây là chủ ý của ông trời thì không bằng chúng
ta cứ hưởng thụ cho tốt đi.”
” Anh có ý gì?”
” Anh đang nghĩ xem, mua cho em thật nhiều quần áo, không kể áo ngủ
thì còn có đồng phục học sinh, y tá, tiếp viên hàng không, mỗi nghề đều
sắm một bộ.”
” Lâm Thư Hoằng!” Gã chậm chân này quả nhiên đặc biệt mạnh mẽ, khẩu
vị lớn như vậy, như thế nào cô chịu nổi? Nhưng nói đi thì phải nói lại,
nếu cần sắm vai nhân vật khác thì cô cũng có thể yêu cầu anh làm cảnh
sát, giáo sư, nhân viên cứu hỏa, nghĩ đến là một chút cũng không mệt
nha!
Tám giờ tối, Tạ Giai Hinh đi ra khỏi nhà khoảng 10 phút, bước vào một quán cà phê ở gần nhà cô. Nhìn thấy một người con trai mặc áo hoa ngồi ở bàn trong góc. Rõ ràng nó luôn khiến người ta chú ý, ăn mặc khiêm tốn
cũng là vô dụng.
” Sao đột nhiên lại gọi chị ra đây?” Cô ngồi đối diện Trí Uyên, cầm
điện thoại di động cậu để trên bàn lên xem mà nghĩ thầm, tiểu tử này
luôn dùng hàng mới nhất, không phải là công tử nhà giàu chứ?
Đôi mắt hoa đào của Trương Trí Uyên nhìn cô chằm chằm, tinh tế nghiên cứu biến hóa trên mặt, ” Đã lâu không tìm chị, bình thường ở công ty
cũng không nhiều thời gian tán gẫu nên em nhớ chị thôi.”
” Đừng có nịnh nữa! Gần đây bận rôn chuyện yêu đương nên không có
thời gian dành cho đệ đệ tốt của chị.” Nàng vốn định vỗ tay hắn, nhưng
nghĩ lại rồi vẫn từ bỏ. Dùng miệng nói chuyện cũng được, làm gì phải
động tay động chân?
Phục vụ tới, cô chọn nước trái cây. Muộn thế này mà uống cà phê sẽ không ngủ được.
Trương Trí Uyên uống một ngụm cà phê nâu sẫm nhìn mặt cô: ” Gần đây
có phải hàng đêm đều đánh chén no nê? Xem làn da chị đẹp lên trông
thấy.”
” Mình cậu một đống hậu cung mĩ lệ, chị chỉ có một người. Muốn nói
làn da nhờ tình yêu tưới tắm thì phải của cậu mới là đẹp!” Cô và bạn
trai yêu đương, mọi chuyện đều định kỳ nói cho Trí Uyên biết. Ngoại trừ
bí mật nho nhỏ kia thì tình tiết cơ bản không khác là mấy
” Nếu thật sự là yêu thì một là đủ rồi.” Trí Uyên hai tay tì gò má giống cô gái đang mộng mơ.
” Cậu cũng biết vậy sao còn không mau tìm cho mình một người? Tìm
được thì giới thiệu cho chị làm quen.” Không biết cô đã nói với thằng
nhóc này bao nhiêu lần, nó luôn trả lời là tính cách trời sinh không có
chí tiến thủ, đến lúc nó già đi thì biết làm thế nào?
” Nhưng tình yêu đích thực của em còn chưa sinh ra, nếu không thì sao em tìm khắp nơi cũng không thấy?”
” Cần phải kiên nhẫn chờ đợi, cẩn thận tìm kiếm. Cảm giác rất quan
trọng, thà rằng cứ giữ tự do, chờ một lần thiệt tình ôm…” Cô vừa mới nói ra thì hắn lập tức hùa theo, gằn từng tiếng còn mắt mở to cười cười.
“Hai chúng ta thật đúng là tâm đầu ý hợp.”
” Phải nói ngưu tầm ngưu, mã tầm mã mới đúng.”
” Chị, em mệt quá.” Trí Uyên nắm tay cô, muốn áp vào mặt mình. Cho dù tay cô rất nhỏ nhưng có thể trấn an nỗi mỏi mệt nhiều năm của mình.
Cô muốn rút tay về, nhưng Trí Uyên nắm rất nhanh.” Đừng như vậy, Thư Hoằng nhìn thấy sẽ tức giận.”
” Người ta không ở đây thì sợ gì?”
” Khó nói a! Trong phim không phải như vậy sao. Chỉ cần nữ chính làm
chuyện gì đó mờ ám thì bất ngờ sẽ bị nam chính bắt gặp. Cho nên vẫn là
cẩn thận tốt hơn” Lần trước Trí Uyên đưa cô về nhà, chỉ là hôn trán cô
một cái, tự nhiên bị “Chủ tử” Thư Hoằng nhìn thấy. Từ đó có thể thấy
được người làm thì có ông trời đang nhìn, trăm ngàn lần không thể đánh
đố với ông trời.
” Chị, trọng sắc khinh bạn!” Trí Uyên nhếch mép, càng bám chặt lấy tay cô không thả.
” Chúng ta là chị em, chủ yếu là trao đổi tình cảm. Chuyện tiếp xúc thân thể không quan hệ, không cần phải sờ tới sờ lui.”
” Chị muốn làm em tức chết sao?”
” Ai da, đừng tức giận, đừng tức giận mà!” Cô tươi cười lấy lòng,
thuận tay sờ sờ khuôn mặt còn non nớt hơn cả đậu hũ của nó. ” Chị không
muốn đắc tội với cả hai người, tha cho chị đi, em trai yêu quý.”
” Vậy em cho chị một cơ hội đền bù. Dạo này gia đình em nhất quyết ép em đi xem mặt. Chị lại đóng kịch giúp em.”
“Lại đóng kịch? Không bằng trực tiếp nói chuyện với bọn họ đi!”
Chuyện nghiêm trọng vậy làm sao giấu diếm cả đời? Bản tính trời sinh rất khó thay đổi.
Trí Uyên cười lạnh một tiếng tự giễu :” Nói cho bọn họ biết? Sau đó
bị đuổi ra khỏi nhà, từ nay về sau lưu lạc chân trời góc bể?”
” Có nghiêm trọng như vậy không?” Cô không muốn nhìn Trí Uyên biến
thành kẻ lưu lạc, dung mạo đẹp đẽ như thế sao có thể lãng phí. Tốt xấu
gì cũng có thể làm nghệ nhân đầu đường.
” Nói không chừng còn nghiêm trọng hơn, ba em còn có thể đánh chết em nữa.”
Nếu là trước kia thì cô đã sớm gật đầu đáp ứng ngay rồi. Dù sao chỉ
là diễn trò, Trí Uyên lại tuyệt đối không có ý gì với cô, giúp người lúc khó thì không tính làm gì. Từ khi hai người quen biết tới nay, Trí Uyên không biết giúp cô bao nhiêu lần, hơn nữa còn tư vấn mấy chuyện yêu
đương, nhưng mà… ” Chị bây giờ không phải còn độc thân, chị và Thư Hoằng đã tính tới chuyện kết hôn, làm việc cũng phải quan tâm đến cảm xúc của anh ấy.”
” Vì thế sao?” Trương Trí Uyên lười biếng hỏi lại, trong mắt lại hiện lên một chút phẫn hận.
” Cậu gặp Thư Hoằng, mọi người trở thành bạn bè, chỉ cần anh ấy đồng ý, chị cũng đồng ý.”
” Được, em cũng muốn gặp anh ấy.”
” Trước tiên chúng ta nói rõ đã, nhất quyết cậu không được yêu anh
ấy.” Không phải cô không tin bạn trai, nhưng thật sự là Trí Uyên đây rất đào hoa, nên cô đề phòng một chút thì tốt hơn.
” Nói không chừng anh ấy lại thích em, đến lúc đó chị cũng không nên
trách em. Chị cũng biết bản tính trời sinh khó thay đổi a.”
“Cút đi!” Vẫn là bộ dáng cũ, thằng nhóc tự kỷ thối tha. Không biết
nóvà Thư Hoằng gặp mặt sẽ như thế nào? Một người đứng đắn chững chạc,
một kẻ phong lưu cơ trí, lẽ nào sự khác nhau như vậy khiến hai người hút nhau?
Sau khi về nhà, Tạ Giai Hinh gọi điện thoại ngay cho bạn trai, thần
bí hề hề nói:” Thư Hoằng, em muốn giúp anh lên kế hoạch phòng ngự.”
” Có chuyện gì mà anh nên đề phòng vậy?” Trong lòng Lâm Thư Hoằng
hiện lên dự cảm bất an. Hy vọng không phải ba cô hoặc anh cô có ý kiến
gì, gần đây anh mới tính lại đi gặp thêm lần nữa.
” Còn nhớ Trí Uyên không?”
” Uhm, có chút ấn tượng.” Sao lại không nhớ rõ? Khiến anh phải chịu ủy khuất nhận làm nhỏ.
” Lần trước em làm lá chắn cho nó, làm cho người yêu nó chịu từ bỏ.
Nhưng bây giờ nó lại gặp rắc rối nên muốn nhờ em đóng giả bạn gái gặp
mặt gia đình nó, giúp nó thoát khỏi cảnh luôn bị ép đi xem mặt.”
” Trí Uyên với em thật sự không có ý nghĩa gì?” Dù thế nào cũng thấy
không ổn, khả năng diễn của Giai Hinh cũng không phải đặc biệt xuất sắc, vì sao nhất định phải tìm cô?
” Lúc trước khi em theo đuổi anh, đều là Trí Uyên chỉ đường mách
nước. Duyên mới tình cũ của mấy gã đẹp trai như nó thì nhiều như mây,
cho nên anh không cần lo lắng. Nó đối với em chỉ như là bạn bè. Nếu có
kiếp sau thì mới có thể là người yêu.”
Lâm Thư Hoằng tin tưởng lời của bạn gái, có điều đối phương chưa chắc đã nghĩ như vậy.” Em trả lời thế nào?”
” Em nói trước hết để hai người ngươi gặp mặt, nếu anh đồng ý thì em mới đồng ý.”
” Em nghĩ thực chu đáo.” Lâm THư Hoằng trong lòng ấm áp, bọn họ quả
nhiên là cùng nhau chia sẻ gánh nặng, có chuyện gì đều cùng nhau đối
mặt.
” Đương nhiên, mai sau anh sẽ là chồng của em. Chuyện lớn như vậy
nhất định phải cùng anh bàn bạc.” Bọn họ tình duyên trắc trở, đã từng
trải qua bao nhiêu rào cản. Cô chỉ hi vọng mọi chuyện sau này đều suôn
sẻ.
” Uhm, anh với em cùng đi gặp, nhưng nếu anh nói mà em không thích thì cũng đừng tức giận.”
” Anh không cần coi Trí Uyên là tình địch. Thật ra nó rất hài hước, lại thông minh, mọi người chỉ là bạn bè thôi!”
” Anh sẽ cố gắng.” Lâm Thư Hoàng không muốn nói nhiều về một người
đàn ông nào khác.” Đúng rồi, chúng ta khi nào thì kết hôn? Mấy hôm nay
anh đang chọn ngày tốt, vừa muốn cười ngay cuối tuần này lại vừa muốn
chọn ngày tốt, hazz thật đúng là khó chọn.”
” Em thì thế nào cũng được. Dù sao gia đình em cũng không phản đối, chỉ cần anh muốn lấy em là được.”
” Nếu có thể, anh nghĩ ngày mai chúng ta đi đăng kí kết hôn. Nhưng mà hai bên gia đình vẫn chưa đồng ý.” Anh là con trưởng trong nhà, cô lại
là cục cưng bảo bối, hai bên gia đình nhất định không để cho họ kết hôn
đơn giản.
” Chuyện này không nên hỏi em, anh cũng biết em rất lười biếng lại
ngu ngơ, anh sắp xếp đi.” Đối với công việc thì cô coi như còn chút
nghiêm túc, đối với việc trong sinh hoạt thì lại là chuyện lớn hóa thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành chuyện của người khác.
” Nghe em trai ta nói, lên kế hoạch kết hôn rất mất thời gian, còn
phải bàn bạc nhiều thứ, ít nhất cần ba tháng mới có thể làm tốt.”
” Vậy cứ nhờ em trai anh đi, chú ấy đã kết hôn một lầm chắc là biết
nhiều việc. Hai người tình cảm tốt như vậy chắc chắn chú ấy sẽ giúp đỡ.” Cô luôn có thái độ chuyện không liên quan đến mình. Tuy cô không phải
không muốn lấy chồng, nhưng nếu phải lo nhiều chuyện như vậy thì cô thà
không cưới nữa còn hơn.
” Em thật lười biếng, bản thân kết hôn cũng còn không chịu chăm chỉ
lên một chút” Anh nghẹn cười, nhịn không được mà mắng yêu cô.
” Không phải anh đã nói rồi sao! Phải có vài khuyết điểm nhỏ mới đáng yêu, mới không bị người khác cướp đi.”
” Em tệ thế, sao anh lại cứ coi em là bảo bối chứ?”
” Bởi vì anh trúng tà, cả đời chạy không nổi, chỉ có thể yêu một mình em, ha ha ha!”
Anh rốt cuộc nhịn không được, khóe miệng cong lên, còn cô lại đắc ý
cười. Người bên cạnh mà nghe thấy thì quả thật rất giống một đôi tình
nhân trúng tà.