Chuyện Tình Như Ý

Chương 10




Tạ Giai Hinh cũng không gặp ác mộng, tỉnh lại ở trong lòng người yêu, cảm giác giống như là được sinh ra một lần nữa, hôm qua đã là hôm qua, hôm nay là một ngày khác rồi.

” Em ngủ ngon không?” Lâm Thư Hoằng đã tỉnh, thấy cô vẫn cau mày, không biết là đã trở lại như trước chưa?

” Vâng, cũng không mơ mộng gì, em tỉnh rồi.” Cô duỗi lưng vươn vai, định vươn tay lấy đồng hồ báo thức.

” Mấy giờ rồi? Có kịp đi làm không?”

Cô để một ít quần áo, giầy ở nhà Thư Hoằng, không sợ không có quần áo thay, chỉ sợ muộn giờ.

” Hôm nay đừng đi làm, xin nghỉ phép một ngày đi. Ở nhà với anh.”

Cô sửng sốt một chút, nghĩ rằng như thế cũng tốt, hôm nay cô không thể đối mặt với Trương Trí Uyên được, để ngày mai xốc lại tinh thần rồi tính sau, nhưng cô vẫn mỉm cười hỏi: ” Hai đứa mình đều xin nghỉ phép, vậy ai kiếm tiền nuôi gia đình bây giờ?”

” Nếu em không muốn đi làm, về sau anh sẽ nuôi em. Anh làm được mà.” anh không hỏi tiền lương của cô bao nhiêu, trong tài khoản ngân hàng của anh có không ít tiền, ai bảo anh là một nam nhân không hiểu tình thú chú, không biết tiêu tiền, chỉ biết kiếm tiền. (Hoằng ca ơi! Bao giờ em mới tìm được một người như anh? Em cũng muốn ở nhà làm trạch nữ a. Huhu)(Mơ đi là có em à- DG)

” Thật ư? Anh muốn cho em ở nhà làm phu nhân?” Đúng là cô có nguyện vọng này, chỉ muốn ở nhà làm một người vợ nhàn rỗi, không nghĩ anh không hề phản đối chút nào, có phải số cô may mắn quá không?

” Chỉ cần em vui vẻ là được, không cần nấu ăn, cũng không cần làm việc nhà, anh sẽ làm hết.” Lại nhắc lại lần nữa, anh là người đàn ông không có sở thích gì đặc biệt, ngoài công việc ra cũng chỉ biết làm việc linh tinh ở nhà, để cho cô làm anh còn lo hơn, sợ lại xảy ra hỏa hoạn trong bếp hoặc là phòng ở sẽ bị ngập nước. ( Hoằng ca – mẫu chồng của ta :-p )

Cô không thể tin vận khí mình tốt đến như vậy, chỉ có thể nhìn anh ngây ngốc. Ngoài ba mẹ cô ra, còn chưa ai nói sẽ nuôi cô!

Anh vuốt má cô hỏi:” Sao tự nhiên em ngẩn người ra thế?”

” Em không sao, em rất tốt.” Chính là quá tốt… .

” Em đi đánh răng rửa mặt đi, anh đi nấu bữa sáng.” Anh bước xuống giường, lúc này cô mới phát hiện ra là anh không mặc quần áo, sáng sớm đã rất đẹp mắt. (chảy máu mũi ~ing)

” Thư Hoằng… Có phải anh chiều em quá không?” Được làm vợ anh với cô đã là may mắn lắm rồi, lại còn là một người vợ nhàn rỗi cả ngày không phải làm gì, chỉ sợ ra đường cô sẽ bị mọi người phỉ nhổ… nhầm nhầm, là bị bao phủ bởi ánh mắt hâm mộ của mọi người mới đúng!

Anh mặc quần dài vào, lắc đầu nói: ” Có chiều em như thế nào cũng không đủ. Em là bảo bối quý giá nhất của anh”

Sao nghe cứ như anh đang nói đến thú cưng thế nhỉ? Bỏ chăn ra, cô mới phát hiện là mình cũng đang không mặc gì, mà anh thì đang nhìn cô một cách thưởng thức (Hoặc thèm nhỏ dãi?)( Hy vọng là thèm nhỏ dãi) , Trải qua chuyện đêm qua, cô đã không cần che giấu gì trước mặt anh nữa sao? (cái mở ngoặc trên là của bà tác giả, hông phải em nha )

” Thế đến lúc chúng mình có con rồi, em còn là bảo bối quý giá nhất của anh nữa không?”

” Tất nhiên là có rồi, con cái lớn lên rồi sẽ có cuộc sống riêng của chúng, chỉ có em là sẽ sống với anh đến già, cho nên chúng ta phải thương yêu lẫn nhau à.”

” Ưm!” Giọng của anh có chút nề nếp, lại khiến cho cô vui như mở cờ trong bụng.

Một lúc sau, cô gọi điện xin phép tổng biên tập nghỉ với lý do tinh thần không được tốt. Tổng biên tập nói sẽ trừ tiền lương, còn nói Trương Trí Uyên cũng còn chưa tới, sao mọi người không ai cần tiền thế nhỉ.

Chẳng lẽ tiểu tử kia vẫn đang ốm? Hy vọng hắn sớm khỏe lại, hơn nữa nhất định phải chữa trị được tâm bệnh.

” Giai Hinh, ra ăn sáng đi em.”

” Em đến đây!” Người ta tự tay nấu cho cô ăn, cô cũng không dám để người ta đợi lâu, chạy vội tới.

Hai người ngồi vào bàn ăn, cô chỉ mặc độc chiếc áo sơ mi của anh, mùi vị cũng không tệ lắm, đem chuyện tối hôm qua nói lại một lần, cảm xúc đã bình tĩnh trở lại, chính là không nhịn được thở dài, nghe nói thở dài già đi ba tuổi, phải bắt tên tiểu tử kia bồi thường mỹ phẩm chăm sóc da mới được.

” Anh tin tưởng là hắn nhất thời xúc động, cũng tin tưởng là hắn đang hối hận, nhưng mà…” Lâm Thư Hoằng nắm chặt hai tay rồi lại thả lỏng, thả lỏng lại nắm chặt. ” Nếu anh nhìn thấy hắn lần nữa, anh không dám chắc không đánh cho hắn một trận.”

” Được, nếu thấy cậu ta, muốn đánh cứ đánh.” Cô không có biện pháp duy trì hòa bình thế giới, bờ vai của cô rất gầy yếu, mấy người đàn ông muốn đánh nhau cứ đánh nhau, có lẽ đánh nhau cũng là một loại giải phóng cảm xúc, giải phóng rồi sẽ thoải mái hơn.

Anh cứng ngắc gật đầu, uống một ngụm cà phê rồi nói: ” Đúng rồi, anh có một viêc vẫn chưa nói với em…”

” Vẻ mặt của anh sao nặng nề thế, chẳng lẽ là… chúng ta là anh em thất lạc nhiều năm?”

Liên tục xảy ra nhiều chuyện như thế, cô muốn làm không khí dịu đi một chút, dù sao vừa rồi còn đang nhắc đến chuyện đánh nhau.

Miệng anh liền méo đi, thiếu chút nữa thì rút gân, ” Em suy nghĩ nhiều quá… Anh chỉ muốn nói cho em biết, lúc trước anh mua căn nhà này, trang trí nội thất để chuẩn bị kết hôn với người kia, không biết em có để ý hay không.”

” Đương nhiên là có a!”

” Chúng ta sẽ đi tìm nhà mới, thiết kế theo ý thích của em…”

Trong lời nói của anh không có một chút do dự nào, chỉ thấy mắt cô sáng lên như đèn pha, như lấy được chí bảo nói: ” Nếu có cơ hội gặp mặt, em nhất định cực kỳ đắc ý, vô cùng đắc ý, nói cho cô ấy biết rằng những thứ cô ấy không có phúc hưởng, đều bị lấy hết, bao gồm một người đàn ông tốt, một căn hộ xinh đẹp, một bồn tắm rất lớn, tất cả đều thuộc sở hữu của em!” (Nghĩ đến cái bồn tắm là … =)) – DG )

Nhìn cô cười thoải mái, anh cũng không khỏi cười, lúc này mới xác định cô không sao, hôm qua nước mắt của cô khiến cho anh thấy sợ, vẻ mặt tươi cười vẫn hợp với cô hơn, cho dù là nhìn có vẻ ngốc nghếch một chút…

Nghỉ ngơi một ngày một đêm, Tạ Giai Hinh đã hoàn toàn khôi phục, cả thể xác và tinh thần đều khỏe mạnh, có thể đối mặt với sự thật lãnh khốc được rồi.

Lâm Thư Hoằng lái xe đưa bạn gái đi làm, đến cửa công ty, anh nhịn không được lại dặn dò:” Anh ở bên ngoài chỡ em, có việc gì thì phải gọi điện cho anh, nhất định phải gọi, nếu không anh sẽ không đi.”

” Ở công ty hắn không dám làm bậy đâu, anh đừng lo lắng!” Xem bạn trai giống như lâm đại địch, làm cho cô uất ức thật sự.

” Anh chờ điện thoại của em.” Nếu không phải là cô kiên trì ngăn cản, anh đã muốn xông vào đánh cho thằng nhóc kia một trận rồi.

” Được rồi, anh cứ đợi em ở đây.” Cô hôn anh rồi mới bước xuống xe, bước đi kiên định không hề sợ hãi.

Đối với cậu emTrương Trí Uyên, cô vẫn yêu quý hắn, có điều bây giờ cô muốn tát cho hắn một cái, cho hắn biết chị của hắn cũng phải hạng người dễ dàng khi dễ như thế, đối xử với phụ nữ chỉ có thể dùng mềm không thể cứng rắn như thế, trước kia cô đã quên dạy hắn chuyện này vì không ngờ hắn lại làm việc như thế với phụ nữ, bây giờ là lúc hắn cũng nên học một vài điều rồi! (Bạo lực :-ss – DG)

Có điều, mấy việc cô định làm thì chưa làm đã thất bại……” Cái gì? Trí Uyên từ chức?”

” Ừ, giống như gấp gáp lắm, ngày hôm qua đã làm hết mọi thủ tục rồi, cậu ta có để lại vài thứ cho cô này.”

Tổng biên tập đang rầu rĩ chuyện tuyển người, tiền lương thấp như vậy biết tuyển ai làm tốt như thế đây?

Trương Trí Uyên lưu cho cô một chiếc hộp bìa cứng, bưng lên cũng không nhẹ lắm, tuy là cô tin bên trong không có bom, nhưng cũng không mở ra ngay mà rút điện thoại gọi cho bạn trai cô nói:” Thư Hoằng, hắn từ chức rồi!”

” Thật à?” Lâm Thư Hoằng không biết thở phào hay là tiếc vì không có cơ hội dùng đến nắm đấm.

” Anh về nhà nghỉ đi, anh cũng mệt rồi còn gì.”

” Tối nay anh sẽ qua đón em.”

” Em yêu anh.” Cô biết nói lời cám ơn không bằng nói yêu, đây mới là điều bọn họ muốn nghe.

” Anh cũng yêu em, vì anh em hãy chăm sóc bản thân cẩn thận.” Cuối cùng anh cũng yên tâm, hy vọng chuyện này kết thúc hẳn rồi.

” Em sẽ cố gắng.” Mỗi khi cô cảm thấy yếu đuối, thì anh sẽ mang lại cho cô cảm giác an toàn. quả nhiên cô yếu đuối anh mạnh mẽ, anh như ngọn song nâng con thuyền là cô lên…… Không đúng, phải là anh xuống thì cô lên, hai người nâng đỡ lẫn nhau, sẽ cả đời như thế.

Thời gian nghỉ trưa, mấy đồng nghiệp đều ra ngoài ăn trưa, Tạ Giai Hinh mới đem hộp giấy mở ra, bên trong có loại kẹo và bánh quy cô thích ăn, số lượng nhiều đến mức ăn ba tháng có lẽ mới hết, còn có một phong thư doTrương Trí Uyên tự tay viết.

” Chị, em xin lỗi, thật sự rất xin lỗi! Em đã nghĩ em có thể thay đổi chính mình, làm cho mọi người đều vừa lòng với em, kết quả là em đã sai, sai rất nhiều, còn làm tổn thương người em yêu quý.

Hy vọng chị có thể hiểu cho em, so với chị em càng hối hận, càng đau khổ hơn nữa. Cho dù chị có tha thứ cho em thì em cũng không thể tha thứ cho chính mình.

Anh rể nói đúng, em phải đối mặt với chính mình, chị cũng đã nói với em thế, em còn đi tìm kiếm trong hư vô làm gì nữa? Cho nên em muốn đi tìm tình yêu chân chính của em, chờ đến khi em tìm được, chị sẽ là người đầu tiên em nói với, sau đó em sẽ đưa về giới thiệu với nhà em và nói rõ mọi chuyện.

Hy vọng đến lúc đó chị sẽ lại đồng ý nhận người em này, cho em một cái cơ hội chứng minh em cũng không phải là người xấu xa như vậy, được không?

Chúc chị và anh rể hạnh phục, anh ấy là người thích hợp với chị, thông minh lại ôn nhu, không giống như chị (Chửi đểu kinh - Phong Thiên Vân). Chị cũng rất thích hợp anh ấy, ngây ngốc nhưng lại đáng yêu, ngẫu nhiên phát ra trí tuệ hào quang, liền đủ chúng ta hưởng thụ cả đời.

Có lẽ chị hối hận vì quen biết em, nhưng với em mà nói, quen biết chị là điều may mắn nhất đối với em, hy vọng có một ngày chúng ta còn có thể cùng nhau ca hát lần nữa.”

Xem xong thư, mắt cô tràn đầy nước, tiểu tử này đúng là…! Cô lấy điện thoại gọi cho Trương Trí Uyên, quả nhiên là chuyển tới giọng nói của hộp thư, bởi vậy cô để lại mấy câu: “Chị chờ cậu, không gặp không về, nhưng chị muốn cho cậu một cái tát, nhớ rõ đem mặt rửa sạch sẽ chờ đấy.”

Cứ như vậy, tiểu hoàng tử đã xuất phát đi tìm bông hoa hồng của hắn, từ nay về sau, không có người nào giải quyết vấn đề về tình yêu cho cô, không có người cùng cô cùng nhau đục nước béo cò, bỗng nhiên cô rất muốn hát, vì chính mình mà hát, cũng vì cậu em đáng yêu mà hát.

” Tôi tin tưởng trên thế giới này, nhất định sẽ gặp được một nửa của mình… Vì một tình yêu phải trả giá đi bao nhiêu, sau đó có lại bao nhiêu cũng không cần so đo. Vào thời điểm tôi hiểu rõ điều đấy, là lúc ta đã chuẩn bị tốt, buông tất cả ra để yêu, trời cao biển rộng…”

Trong bếp hơi nước bốc lên nghi ngút, Lâm Thư Hoằng đảm nhiệm vai trò bếp trưởng, một bên xào rau một bên thì nấu canh, Tạ Giai Hinh đảm nhiệm vị trí trợ thủ, cũng không phải làm việc gì nhiều, chuẩn bị bàn ghế, lấy mấy hộp gia vị, còn không thỉnh thoảng còn ăn vụng một miếng.

Dưới sự dạy dỗ trong nhiều ngày của bạn trai, cô từ đầu đến việc phân biệt đường và muối còn chẳng xong, hiện tại ít nhất cũng biết nhìn thuyết minh ghi ngoài bao bì, tuy rằng cô cũng gặp không ít phiền toái, giống như vậy em hôn anh một cái, anh sờ lại em một phát, cũng là một loại tình thú.

” Bên ngoài có vẻ ổn! ” Trong bếp âm thanh xào rau đã không nhỏ, phòng khách ồn ào vẫn là tiếng của ba.

” Còn không phải vì chúng ta sao.” Anh cúi đầu hôn vào môi, cô vừa ăn một viên vừng, ngoài miệng dính một vài hạt vừng, anh chẳng qua tốt bụng giúp cô liếm sạch sẽ.

Hôm nay là một ngày, gia đình hai bên đều đến đầy đủ, bàn bạc về hôn sự của hai người không ngớt. Bởi vì hai đương sự đều vô dụng, một người thì không hiểu gì, người còn lại thì lười biếng, thế là giao hết cho người nhà sắp xếp.

” Cứ như trong mơ vậy, chúng mình sắp kết hôn rồi ư?” Nghĩ lại lần đầu tiên gặp mặt, cô vẫn là một cô gái cổ hủ, thế mà phòng khám phụ khoa mà cô ghét lại biến thành chỗ thăng hoa của cô, vận mệnh an bài thật sự là làm cho người ta khó hiểu!

Anh liền lấy một con ốc đút vào miệng cô. ” Lâm phu nhân, bà không cần nghi ngờ làm gì, về sau có tôi nuôi bà, nuôi béo liền làm thịt ăn luôn.”

” Bình thường cũng đã ăn rồi, hứ!” Cách bọn họ thân mật với nhau cũng khác với người khác, cũng rất có thể tự đắc này nhạc, gần nhất lên mạng mua chút trang phục đặc biệt, có rảnh liền thử xem thế nào, trong khuê phòng vui vẻ vô cùng. ” Anh, có khi nào anh hối hận chưa?”

” Hối hận là không biết em sớm một chút, còn để cho em đi xem mặt nhiều người như vậy.”

Đáp án này làm cho cô rất vừa lòng, gật gật đầu nói: ” Mọi người giúp chúng ta như vậy, phải cảm ơn họ thế nào mới được đây nhỉ?”

” Xem ra em còn có chút lương tâm, mời bọn họ ăn cơm đi.” Cô gái này tuy là hơi lười biếng, nhưng cũng hiểu được việc phải biết ơn người khác.

” Mời ăn cơm liệu có đủ không? Hay là phải đưa thêm chút quà nữa?”

” Chỉ cần chúng ta luôn yêu thương nhau là bọn họ đã vui vẻ lắm rồi. Hơn nữa mời ăn cả đời chứ đâu, về sau ngày lễ ngày tết, chúng ta đều phải làm cơm mời khách.” Đây là lời hứa trong lòng anh, người một nhà có thể tụ tập một chỗ ăn cơm thật tốt.

” Vâng… Nghe có vẻ vất vả, may mà tất cả đều do anh xuống bếp.”

” Cô gái hư!” Anh cũng bó tay với cô, chỉ có tới gần cô, nói với giọng đe dọa: ” Chờ mọi người về hết rồi, anh sẽ chỉ cho em mặc độc một cái tạp dề, xử lí em luôn ngay trong nhà bếp.”

Cô nghe xong liền hít vào một hơi, vị hôn phu của cô cũng thật tà ác… Nhưng mà cô thích, ha ha.

Không bao lâu, Lâm Thư Hoằng đem đồ ăn dọn lên bàn, gọi với ra ngoài phòng khách: ” Ăn cơm cái đã mọi người! Chờ một chút rồi bàn sau, nếu không thức ăn nguội mất.”

Nghe được tiếng gọi ăn cơm, mọi người rời khỏi trận địa một cách lưu luyến, nhìn đến thức ăn trên bàn thì mắt sáng rực lên, đều tự tìm vị trí ngồi ăn lấy ăn để.

Hôn lễ sắp tới rồi, còn rất nhiều chi tiết phải chú ý, miêng mọi người vẫn nói không ngừng, nhất là Lâm Duy Chí và Triệu Như Mai, bọn họ mới kết hôn mấy tháng trước, tài liệu trong tay vẫn còn giữ, đặc biệt hưng trí bừng bừng.

” Mọi người nhiệt tình quá rồi đấy, rốt cuộc là ai sắp kết hôn thế?” Tạ Giai Hinh thấp giọng hỏi chồng sắp cưới của cô.

” Chúng ta chỉ cần tham gia đúng giờ là được, thế cho nhẹ.”

” Lỡ mọi việc không đâu vào đâu thì sao?”

” Không quan hệ, chúng ta chỉ kết hôn có một lần, chỉ cần chống đỡ lần này là được rồi, về phần khách, bọn họ cũng đã tham gia nhiều hôn lễ rồi, sẽ không để trong lòng đâu.” Lâm Thư Hoằng bình tĩnh phân tích thay cô.

Cô nghe xong rất bội phục, không biết từ khi nào mà anh trở nên rộng rãi như thế? Người đàn ông trước kia theo đuổi tư tưởng hoàn mỹ chẳng lẽ đã bị cô đồng hóa hoàn toàn? Cô có điểm đồng tình với anh, lại càng yêu anh hơn, yêu một người chính là không tự chủ được như thế à!

Vào ngày sinh nhật hai mươi sáu tuổi của Tạ Giai Hinh, cô đã từ một người độc thân thành người đã kết hôn, nghe có vẻ lớn lao, nhưng trong lòng cô tràn đầy niềm vui, hơn nữa vào thời điểm mọi người gọi cô là Lâm phu nhân, mông đều đắc ý muốn vểnh cả lên.

Nghĩ lại một năm qua, cô có bạn trai, thoát khỏi thân xử nữ, trải qua một hồi vừa khôi hài vừa chua xót ngọt yêu đương, cuối cùng cũng đi vào phần mộ của tình yêu… Không, phải là cung điện thần thánh của tình yêu, về sau đã có pháp luật bảo đảm lâu dài.

Mấy ngày trước hôn lễ, cô nhận được một bưu kiện đến từ nước Pháp, trong bưu kiện có một bộ nội y gợi cảm, một đống mỹ phẩm, còn có một phong thư không đề tên, nhưng cô vừa thấy liền biết là ai gửi đến.

” Yêu tuy rằng rất kì diệu, cũng vì cô đơn, lại bị vùi lấp trong vũng bùn, yêu phải kiên nhẫn chờ đợi, cẩn thận tìm kiếm, cảm giác rất quan trọng.

Chị vẫn khỏe chứ? Bài hát này thường vang lên trong đầu em, hơn nữa chính là giọng chị hát, thỉnh thoảng giống như dặn dò với em.

Sinh nhật vui vẻ! Tân hôn vui vẻ! Chị và anh rể nhanh nhanh sinh em bé đi, để cho em làm cha đỡ đầu được không? Nếu không được thì để em làm mẹ nuôi cũng được.

Em vẫn ổn, vừa đi học vừa đi làm, cũng đã để ý đến một người nhưng không nóng nảy, lòng phải bình tĩnh mới là điều quan trọng, em vẫn duy trì liên lạc với người nhà, chị không cần lo lắng… Đừng nói là chị không lo lắng gì nhé, em sẽ giận đấy.

Một ngày nào đó em sẽ quay về tìm chị, hy vọng vẫn chưa biến thành một bà già, như vậy em sẽ xấu hổ khi làm em chị lắm. Chị cũng đã hai mươi lăm tuổi rồi, mỹ phẩm dưỡng nhan không thể không dùng, nhớ rõ phải quan tâm đến chính bản thân mình chồng chị mới càng yêu chị hơn nữa.”

Cô đem thư đưa cho Lâm Thư Hoằng xem, anh xem xong mỉm cười nói: ” Anh biết cậu ấy rất quý em, cậu ấy đối với em rất tốt, nhưng nếu có cơ hội gặp lại, anh vẫn muốn tặng nó một đấm.”

” Tốt! Anh đấm một đấm, em đá một đá, sau đấy dỗ dành cậu ta một chút.”

” Ừ, cứ như vậy.”

Đối với một hồi ác mộng kia, hai người đều đã quên rồi, hiện tại cô nhớ tới đều là những điều tốt đẹp.

Nhớ tới ngày đó nó mới chỉ là một biên tập viên gà mờ, đi khắp nơi khoe cái bộ dạng lẳng lơ, mang khuôn mặt gây tội ác, miệng cũng rất xấu, rất được hoan nghênh, lại khổ vì yêu, chính là người em trai cô đang nhớ đến.

Tiệc cưới cái gì cũng có, vòng hoa, ruy băng, tượng băng, pháo bông, bóng bay, giống như trăm nhà đua tiếng, làm cho lúc chú rể và cô dâu đi vào, không ai thấy rõ ràng bọn họ nhìn ra sao.

Khách đọc lời chúc thì khua chiêng gõ trống, ca múa biểu diễn phụ trợ, lúc cô dâu ném hoa thì loạn hết cả lên, quà tặng là sách do chú rể viết, cô dâu biên tập: Nhập môn khoa phụ sản… Mọi người mặc dù có chút xấu hổ, nhưng vẫn là yên lặng cầm một quyển về, tặng quà cá nhân rất phù hợp với cả hai.

Lâm Thư Hoằng và Tạ Giai Hinh cảm nhận được, đây là không tham dự cũng không can thiệp kết cục, may mắn chỉ có một lần như thế, khẽ cắn môi chống đỡ cho qua.

Xem người nhà bọn họ thích thú như thế, còn vui hơn cả việc tự bản thân họ kết hôn, tất cả xem ra cũng còn có ý nghĩa.

Sau khi lễ cưới điên cuồng kết thúc, đêm tân hôn đến rồi, Lâm Thư Hoằng ôm Tạ Giai Hinh đi vào nhà, cuối cùng căn hộ sáu mươi mét vuông không chỉ có một mình anh ở, có anh và vợ anh cùng chung sống, về sau còn có thể có con cái bọn họ nữa.

” Lâm phu nhân, chúc mừng.”

” Cám ơn, về sau xin dạy dỗ nhiều hơn.”

Tiến vào căn phòng dán chữ hỉ, anh trút bỏ từng lớp quần áo trên người vợ mình, trước hết dùng tay và môi làm cho cô đạt đến cực điểm. Mặc dù lúc này hắn vẫn là mềm nhũn, nhưng trong lòng hưng phấn không gì tả xiết, thật ra chỉ cần thay đổi cách suy nghĩ, chính những khó khăn mới làm cho bọn họ càng quý trọng, anh không chỉ nghĩ đến bản thân, mà bây giờ đã có sự giao thoa giữa thể xác và tinh thần của hai người.

Tiếp theo anh nhắm mắt lại, để cô ở bên trên châm ngòi thổi gió, dẫn dắt hai người kết hợp, mặc kệ như thế nào anh cũng không mở mắt ra, bởi vì anh yêu cô, tin tưởng cô. Vào lúc hai người cùng nhau đạt đến cực khoái, anh mới mở mắt ra nhìn dáng vẻ xinh đẹp mà động lòng người như thế này của cô.

Có lẽ có một ngày anh có thể giải quyết được khúc mắc, có lẽ cả đời vẫn phiền toái như vậy, nhưng điều đó đã không còn quan trọng, chỉ cần là hai người yêu nhau, cùng ở bên nhau đã là điều tuyệt vời nhất rồi.

Sau khi cưới, Tạ Giai Hinh như mong muốn ở nhà làm phu nhâ, không cần đi làm, không cần nấu cơm, cũng không cần làm việc nhà. Chồng cô đem sổ tiết kiệm và tài khoản đều giao cho cô cất giữ, nhà cũng sửa đăng ký dưới tên hai người, còn nói muốn mua xe cho cô, chỉ chờ cô lấy được bằng lái nữa là được.

Bình thường nhàn rỗi không có việc gì, cô đi ra phòng khám la cà, nhất là lúc nghỉ trưa, mang theo cơm trưa vợ yêu (cơm trưa tình yêu đấy ạ), cho chồng cô chút mặt mũi!

Tất nhiên cơm trưa tình yêu không phải do cô làm, chính là đồ ăn tối hôm qua bọn họ ăn còn thừa một ít, hơn nữa cô gọt một ít hoa quả, trên đường mua bánh ngọt, dù sao người nào đó cũng không kén chọn, nhìn thấy cô là thỏa mãn lắm rồi.

” Chồng yêu, em đến rồi!” Đi vào phòng khám, cô nũng nịu gọi.

Lâm Thư Hoằng tiến lên hôn cô vài cái, nhận túi trong tay cô: “Vợ yêu, vất vả rồi.”

” Anh làm việc mới vất vả, em chả biết làm gì, không ngoan hiền một chút sao được? Sau này anh mà bỏ em, em liền xong rồi.”

” Anh yêu em như thế, còn nói linh tinh cái gì?” Anh mở cặp lồng ra, bắt đầu người một một ta một miếng cùng nhau ăn.

Ăn được một nửa, bỗng nhiên cô đứng ngồi không yên, cắn cắn môi nói: ” Bác sỹ, em thấy ngứa, có phải lại có bệnh gì không?”

Anh nhất thời không phản ứng lại, ngây người nửa phút mới trả lời: ” Ách… Để anh xem, mời đến phòng phía sau làm nội chẩn, anh đi khóa cửa.”

Tất cả mọi động tác đều quen thuộc lại thoải mái, cô lại nằm trên giường khám bệnh, anh cúi đầu cẩn thận quan sát, ” Là nơi này không thoải mái sao?”

” Vâng, lên trên một chút nữa… Bác sỹ, sao anh lại không mang cái bao tay?”

” Em là khách quen, anh không ngại.” Anh sờ sờ nơi này lại xoa xoa nơi đó. ” Như vậy còn ngứa không?”

” Lạ quá, càng ngày càng ngứa…” Cô không khỏi vặn vẹo, tay bác sỹ luôn thần kỳ như thế.

” Đây là do âm dương mất cân đối, để anh đặt thuốc cho em, giờ đẩy vào, có lẽ sẽ hơi đau, nhẫn nại một chút.”

Vốn chỉ nghĩ rằng anh chỉ dùng tay, nhưng là cái vật này… cảm giác này… rõ ràng chính là… Cô trừng lớn mắt không thể tin được, ” Thư Hoằng, sao anh lại…”

Anh thở gấp, để chính mình đẩy mạnh. ” Anh cũng không biết, bỗng nhiên có cảm giác, sau đó liền biến thành như vậy…”

Thật là, cô thầm mắng chính mình như thế nào lại không nghĩ tới chiêu này? Thì ra là anh muốn lấy độc trị độc, bởi vì xem chẩn mà dẫn phát bệnh nghề nghiệp, tự nhiên muốn dùng xem chẩn đến giải quyết, thật tốt quá, về sau lại có kiểu mới.

” Thật sự có thể chứ? Muốn em che đi không? ” Cô vẫn có điểm do dự.

” Anh muốn xem… Xem chúng ta hòa hợp.” Anh vô cùng mê muộn, nhìn chằm chằm mị thái của cô,” Giai Hinh, cởi áo ra được không? Anh muốn nhìn toàn bộ thân hình em.”

” Vâng…” Cô có chút thẹn thùng, lại không nỡ từ chối anh, chỉ cảm thấy anh càng đánh càng hăng, so với bình thường còn muốn điên cuồng hơn nữa, hay là lấy độc trị độc làm cho tẩu hỏa nhập ma? ” Thư Hoằng, người ta không được……”

” Đợi lát nữa một chút, anh cũng sắp rồi……” Anh gầm nhẹ một tiếng, làm ra đòn đánh cuối cùng, làm cô run run không thôi.

Cứ như vậy, cả hai vợ chồng lần đầu tiên dùng phương thức bình thường có được thỏa mãn. Tuy rằng địa điểm phát sinh có chút quái dị, bọn họ nhưng không có gì oán hận, dù sao kỳ tích loại này chỉ có thể ngộ không thể cầu.

Ngày hôm sau, Lâm Thư Hoằng tìm công ty chở hàng, đem giường khám bệnh của anh về nhà, mặt khác mua một chiếc hoàn toàn mới đưa đến phòng khám, bởi vì anh rốt cuộc không thể bình tâm tĩnh khí sử dụng cái này nữa!

Buổi tối lúc về nhà, Tạ Giai Hinh nhìn đến phòng khách có một chiếc ghế khám bệnh, hai má nóng rực, ” Anh, không phải là anh đã hoàn toàn được rồi chứ?”

” Thực đáng tiếc, không có.” Lâm Thư Hoằng lắc đầu, ngữ khí trầm thấp trả lời.

” Thế là sao?” Chẳng lẽ còn có phần sơ cấp và trung cấp sao? Cô rất tò mò với sự thay đổi của anh.

” Anh bị em mê hoặc, chỉ có thể đối với em có cảm giác, có phản ứng.”

Cô sửng sốt một chút mới nghe hiểu anh đang nói cái gì, “Hừ! Chỉ biết nói lời ngon tiếng ngọt, chỉ biết nói mồm mà không làm được có ích lợi gì?”

” Dám xem thường anh à? Hôm nay khiến cho em có biết xem thường anh có kết quả gì!” Anh ôm lấy cô đi tới ghế khám bệnh, không nói hai lời liền đem quần áo cô cởi sạch, tái diễn lại truyện tình ” bác sĩ phong lưu và bệnh nhân”.

Từ nay về sau “bốn cách ăn” có thể từ từ hưởng dụng, bọn họ lại tiếp tục khai phá vài điểm mới, chỉ cần có tình yêu, mỗi người đều có thể là vua sáng kiến.

Tạ Giai Hinh phu nhân kiếp sống chỉ có một tháng, liền đầu voi đuôi chuột kết thúc, không có biện pháp, nhàn nhàn không có việc gì rất nhàm chán, cô tự nhận mình là quỷ lười biếng, lại chống cự không được hai chữ nhàm chán!

Cảm khái lại bất đắc dĩ cô quyết định trở lại nhà xuất bản cũ, may mắn ông chủ còn chưa tuyển được người mới, cô là người cũ muốn làm lại cũng không khó.

Nhớ ngày đó, mọi người tổ chức tiệc chia tay cô vô cùng náo nhiệt, bây giờ căn bản không có người nhắc tới việc làm tiệc chào mừng, nhân tình ấm lạnh a! Xã hội thực tế a!

Phát hiện vợ mình lại biến thành phụ nữ đi làm, Lâm Thư Hoằng nhịn không được hỏi: ” Vì sao lại đi làm trở lại? Không phải rất vất vả sao?”

” Ngứa tay.”

” Hả?”

” Trước kia mỗi ngày đánh chữ, thường cảm thấy rất đau tay, sau lại mỗi ngày nhàn rỗi, liền cảm thấy ngứa tay.”

Trời sinh số khổ, tránh không được.

Anh xoa xoa đầu cô, yêu thương nói, “Anh chỉ cần em luôn vui vẻ, muốn làm thì làm, không muốn làm thì nghỉ, có anh đây rồi.”

” Thư Hoằng anh đối em thật tốt, em yêu anh chết mất!” Muốn làm nũng báo đáp chồng tốt, cô nghĩ muốn cho anh một cái hôn nồng nhiệt, nhưng còn còn chưa kịp hôn liền nôn khan một trận.

Nhất thời anh chịu đả kích trầm trọng, chẳng lẽ trên người anh có mùi gì sao? “Em làm sao vậy? Hôm nay ăn cái gì?”

” Em hơi choáng váng, buồn nôn, là lạ thế nào ấy…” Không phải là bị dị ứng chứ?

Thời gian “họ hàng” của cô luôn chuẩn xác, nhưng anh đều giúp cô ghi lại ngày, vì thế anh lấy di động ra xem lịch ghi nhớ, tính toán một lúc liền nói. “Có lẽ em có thai rồi, đi, đi WC xét nghiệm nước tiểu!”

” Nhanh như vậy? Anh chuẩn bị từ khi nào thế, trong nhà sao lại có những món đồ đấy?”

” Thể chất của em rất đặc thù, đương nhiên phải chuẩn bị hết, anh đã để sẵn một đống thuốc và công cụ ở nhà rồi.”

Người khác đều là chuẩn bị pin, lương khô cùng nước khoáng, phòng bão hoặc động đất, cũng chỉ có chồng cô chuẩn bị đồ dùng khoa phụ sản đi!

Xét nghiệm nước tiểu ra kết quả, hai vạch chứng minh rồi của thân phận mới của cô– phụ nữ có thai.

Vừa mới đi làm lại liền phát hiện mình có thai, vận khí của cô đúng là tốt hết chỗ nói. Nói may mắn cũng đúng, mà nói phiền não cũng không sai.

Anh điên cuồng ôm lấy cô, khiến mặt cô biến sắc, cảm giác cô hít thở không thông mới buông ra. ” Con của chúng ta nhất định thực vĩ đại, thông minh giống anh, đáng yêu như em! Yên tâm, có anh chăm sóc em, mang thai sẽ không vất vả lắm đâu.”

” Vâng… Bác sỹ nói gì cũng đúng.” Anh còn lạc quan hơn cô nữa, đây là một chuyện tốt, cô tạm thời không nghĩ đến việc phá hư tâm tình của anh.

Nhưng cô có dự cảm, thể chất của cô đặc thù như thế, không mọc ra mấy bệnh kì quái gì mới lạ, cũng may mắn chồng cô là bác sỹ phụ sản, nồi tròn úp vung tròn, ông trời cũng đã an bài tốt cả rồi.

” Vì chúc mừng em mang thai, anh giúp em nội chẩn một chút.”

” Ách… Thật sự chủ ý tốt.” Gả cho bác sỹ phụ sản, chính là một việc tốt như thế đấy.

Đời người mười phần thì tám, chín phần không như ý, tại Như thời khắc này hết sức vui mừng, sau này nhớ lại chuyện cũ, đều nghĩ đến việc này.

HẾT