Triệu chứng làm biếng ngày thứ hai vẫn đang phát tác.
Hôm nay xe bus chật chội hơn, ta nghi rằng chân mình đã thành bánh bao mất rồi. Cho nên ta bước đi đặc biệt chậm, cho nên khẳng định là đi rất ưu nhã.
Nhưng ta hơi sợ.
Ta đứng ở chỗ rẽ, nhìn thấy tổng giám đốc đang đứng chờ thang máy. Ta trốn phía sau tường, thấy hắn hơi cúi đầu đang nhìn đôi giày của mình.
Tối hôm đó nói chuyện với tiểu thư trợ lý xong, trong lòng bỗng dưng là lạ. Sau đó nhìn thấy tổng giám đốc lại hồi hộp hơn bình thường rất nhiều, đâm ra không dám tới gần.
Ta vẫn là nên tránh xa một chút cho tốt, trước khi ta kịp làm ra chuyện ngu ngốc gì nữa.
Thang máy tới, nhưng tổng giám đốc lại lui sang bên, làm cho người phía sau vào. Ta thấy có người hỏi hắn gì đó, hắn chỉ lắc đầu.
Ta đợi hắn vào thang máy. Nhưng mãi đến khi cửa thang máy đóng lại, hắn còn chưa đi vào.
Ách.
Được rồi, nếu không vào thang máy ta liền bị muộn, ta chỉ có thể kiên trì bước ra, đi đến, đứng bên cạnh hắn và cúi đầu nói: “Chào tổng giám đốc.”
“Ừm, buổi sáng tốt lành.”
Ta không dám nhìn hắn, chỉ cúi đầu. Thang máy lên rồi xuống, trong lúc chờ lại có không ít người. Khi cửa thang máy mở, tổng giám đốc đi trước, sau đó mọi người cùng nhau vào.
Binh.
Vang lớn quá nha, chuyện gì xảy ra vậy?
Năm giây sau, ta mới nước mắt lưng tròng mà ngẩng đầu lên, xoa cái trán, vừa rồi cúi đầu bước đi nên đụng vào khung cửa thang máy.
Ta nghe có người bật cười, quay đầu trừng mắt phía sau một cái, sau đó đi vào.
Tổng giám đốc cau mày, đưa tay áp lên trán ta hỏi: “Không sao chứ?”
“Không sao cả cám ơn tổng giám đốc đầu ta rất cứng so với thép tấm còn mạnh cho nên ta không hề hấn chút nào thật sự đó.”
Ta nhanh chóng lui về một góc thang máy. Ta nhất định là có khinh công trong người. Bởi chính ta còn phải bội phục tốc độ của mình.
Tổng giám đốc chậm rãi hạ tay xuống.
Cửa thang máy đóng lại, mọi người nhấn nút số tầng, hơi chấn động một chút, sau đó thang máy vững vàng đi lên.
Ta trốn phía sau mọi người, nhìn không thấy tổng giám đốc.
Cái trán rất đau, đau thấu, nhưng không phải vì cụng đầu.
Bắt đầu từ khi nào? Đầu tiên chỉ là xa xa nhìn một chút, cảm thấy hắn lớn lên rất tuấn tú, sau đó lên mạng lấy được ảnh chụp, tiếp sau đó lần đầu tiên gặp gỡ ở thang máy.
Rồi tiếp nữa là từ chỗ trợ lý biết được nhiều chuyện về hắn. Hiện tại, độ ấm còn lưu lại trên trán khiến ta cảm thấy rất không chân thật.
Lặng lẽ chờ đến tầng lầu muốn tới, sau đó ra ngoài, bắt tay vào công việc là có thể gạt đi hết những suy nghĩ miên man.
Ta còn đang ngạc nhiên suy nghĩ, bỗng dưng trước mắt tối sầm, cảm giác được dưới chân mạnh đi xuống một phát, giống như không trọng lực, sau đó đột ngột dừng lại. Ta đứng không vững, té nhào về phía trước, mà đằng sau cũng có người đè về phía ta.
Có tiếng thét bên tai, ta mơ mơ màng màng không biết xảy ra chuyện gì. Trong bóng tối được người nâng dậy, sau đó xung quanh bắt đầu lao nhao ồn ào lên.
“Chuyện gì xảy ra?”
“Hư rồi?”
“Nhanh bấm chuông đi!”
Thì ra là thang máy hư, phản ứng đầu tiên của ta là, xong rồi, thủ trưởng tuyệt đối sẽ chửi cho một trận.
“Mọi người bình tĩnh một chút.”
Ta nghe thấy thanh âm trầm thấp kia, bên trong thang máy thanh tĩnh hơn rất nhiều.
Sau đó lại nghe thấy chuông thang máy vang lên chói tai, trong thanh âm bén nhọn không chịu nổi đó, ta tự dưng nghĩ đến rạng sáng thứ sáu tuần trước, ta đọc được câu kia.
“Lúc còn nhỏ hắn bị nhốt trong căn phòng tối. Sau khi ra ngoài đối với cảm giác về phương hướng có phản ứng rất chậm.”
Ta nhớ là xem qua không ít kịch hay phim trên TV, hễ người nào khi còn bé bị nhốt trong phòng, lớn lên đều có triệu chứng sợ hãi không gian kín hoặc sợ bóng tối.
Mặc dù ta cảm thấy như vậy rất tục lại rất cải lương, nhưng mà…
Ta thử chậm rãi chen lên phía cửa thang máy.
“Ai vậy, đừng lộn xộn coi!”
Có người mắng, nhưng ta không lên tiếng, rất nhanh chen lên rồi.
Sau đó mở điện thoại di động ra.
Ta ngẩng đầu, trong ánh sáng phát ra từ di động, ta thấy tổng giám đốc, đang nhìn ta.
Người bên cạnh lúc này chợt hiểu, cũng đều lấy di động ra, nhất thời, trong thang máy sáng lên.
“Cám ơn.” Hắn nói với ta.
Ta lắc đầu, chỉ có tại nơi ánh sáng u ám mới dám nhìn vào đôi mắt hắn.
Mặc dù chỉ cần mở miệng nhắc mọi người là được, nhưng ta vẫn muốn đứng bên cạnh hắn, vì hắn làm chút chuyện.
Cho nên mới chen lại đây, cho nên mới mở lên di động.
Mọi người xì xào nói chuyện, ta trầm mặc đứng bên cạnh hắn.
Ta cúi đầu, nhìn thấy ngón tay hắn hơi hơi run rẩy.
Đầu ta trống rỗng, bắt lấy tay hắn.
Ta không dám ngẩng đầu, chỉ nương theo ánh sáng yếu ớt từ điện thoại, nhìn thấy những ngón tay ta đặt vào lòng bàn tay hắn.
Hắn nắm lấy tay ta, thật gắt gao.
Phía sau chúng ta rất nhiều người, thang máy cũng không hoàn toàn tối đen, nhưng mười ngón tay lại len lén quấn chặt lấy nhau. Ta cảm giác tim mình sắp nhảy ra, cảm thấy không khí trong thang máy như loãng dần.
Khi cửa thang máy loảng xoảng vang lên, ta mạnh buông tay ra.
Ta nhìn thấy thủ trưởng lão đại kề vào cửa hô lên: “Mọi người trấn tĩnh, bây giờ chỉ có thể từng chút một bò ra ngoài.”
Ông trời ơi, đây không phải đang diễn giây phút sinh tử đó chứ?
Mọi người kêu tổng giám đốc ra ngoài trước, hắn lại liếc mắt nhìn ta một cái, sau đó nói: “Để cho nữ ra trước đi.”
Hắn yên lặng lui lại, chừa ra khoảng trống, ta cũng theo lui về phía sau.
Ta nhìn mọi người từng chút một bò ra. Người khác bảo ta cũng tới đi, ta lắc đầu, ta thuộc tổng bộ, mặc dù bình thường phụ trách công việc không quá nghiêm túc, nhưng bây giờ cũng chẳng có mặt mũi được cứu ra trước.
Tổng giám đốc cũng thêm một lần uyển cự, rốt cuộc đến cuối cùng, trong thang máy chỉ còn lại hai người chúng ta.
“Tổng giám đốc, ngươi đi trước đi.” Ta nói.
Hắn bảo: “Ngươi trước.”
Ta sốt ruột nói: “Ngươi trước, ta lập tức theo sau.”
Hắn vẫn không chịu.
Thủ trưởng ở bên ngoài cũng nóng nảy bảo: “Nhanh lên!”
Ta cắn răng, nhìn vào đôi mắt hắn, thâm thúy đến khó hiểu nổi, không thể làm gì khác hơn là đi tới cửa, bám lấy sàn bên ngoài, thử bò lên trên.
Ta cảm thấy thắt lưng căng thẳng, một đôi tay hữu lực vịn lấy thắt lưng ta, đem ta đẩy lên trên, ta mượn lực quay ra ngoài, sau đó lập tức xoay người, vươn tay kéo hắn lên luôn.
May là thang máy không thật sự rơi xuống.
Ta thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy tiểu thư trợ lý lo lắng xem xét tổng giám đốc có bị thương không.
Ta chậm rãi lui lại phía sau, bước chân thoát lực. Được rồi, kỳ thực thoát lực là thắt lưng ta.
Ta dựa vào vách tường, thấy hắn quay đầu lại như đang tìm cái gì, nhưng giây tiếp theo lại bị trợ lý lôi đi.
Ta phun một hơi.
==================
Vài lời của tác giả:
Khuôn sáo định luật điều thứ 8: trong văn thì thang máy dùng để làm gì? Trừ chở người, chính là bị hỏng đi.