Chuyện Tình Người Qua Đường Giáp

Chương 12: Yêu thích nghiêm túc




Dương Giản kéo tay ta, rồi nhìn ta.

Ta cũng nhìn hắn.

Khoảnh khắc đó, ta suy nghĩ rất nhiều.

Nhớ tới hồi trung học, vì thích một người bạn, chỉ có thể giấu diếm hắn, kết quả hắn càng ngày càng xa lánh ta.

Nhớ đến lúc sau, vì phát hiện giới tính của mình, không dám tiếp xúc với người khác, kết quả bị chặn lại trong một gara, bị cho ăn đòn.

Nhớ đến lúc công khai sự thật với người nhà, dù mẫu thân rất nóng tính, nhưng đó là lần nàng thật sự cầm dao.

Ta chậm rãi rút tay mình ra.

Hắn hỏi: “Đáp án?”

Ta nói: “Cho ta thời gian.”

Hắn nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi bảo: “Tuần sau được không? Tuần sau chúng ta cùng đi karaoke.”

Ta gật đầu.

Hắn lại kéo tay ta, xoa xoa lòng bàn tay nói: “Vậy ta chờ ngươi.” rồi đứng lên.

Lúc hắn đi đã nhìn thật sâu vào mắt ta, ta có hơi đau lòng.

Nhưng ta vẫn đóng cửa lại.

Ta trở lại bên computer, khung trò chuyện của QQ vẫn mở, đối thoại dừng lại ở câu “Bởi vì ta muốn điều gì đó ta thích vĩnh viễn không thay đổi”.

Ta gõ chữ: “Điều đó là không thể”.

Ta nghĩ bên kia sẽ không chờ, nhưng đối phương lại đánh một chữ “Ừ” lại đây.

Ta không biết phải nói tiếp cái gì, mà hiện tại cũng chẳng còn lòng dạ nào trò chuyện, đang định nói bái bai thì bên kia lại gõ: “Bất quá, nếu có cơ hội, ta muốn thay đổi cùng với điều mình thích.”

Bất chợt ta bật cười lên, hỏi: “Ngươi có thích ai sao?”

Một hồi lâu mới đáp: “Có.”

“Tốt quá, người nào được ngươi thích chắc chắn là rất hạnh phúc.”

“Sao nói như vậy?”

“Trên đời này liệu có mấy ai nguyện ý cùng người khác thay đổi đâu?”

Chúng ta luôn hi vọng người khác thay đổi theo mình, nhưng lại không muốn thay đổi theo người khác. Có đôi khi, không phải không yêu mến, mà vì chính chúng ta không thể dung nhập được góc cạnh của đối phương.

Ta lặng đi, có hơi chán nản. Không ngờ ta có thể nghĩ sâu xa như vậy, xem ra ta lại vướng phải thời kì nội tiết mất cân đối nữa rồi.

“Nhưng mà đối phương không biết ta thích hắn.”

Ta kinh ngạc: “Không thể nào, điều kiện của ngươi tốt vậy mà!”

“Không có.”

Ta có chút tò mò hỏi: “Người ngươi thích dáng vẻ ra sao?”

“Giống người.”

Suýt chút nữa ta phun nước miếng đầy màn hình, đương nhiên là giống người rồi, chả lẽ giống thú!

Lát sau, bên kia gõ lên một đoạn nói thật dài.

“Ta cũng không biết làm sao lại thích hắn nữa. Lúc đầu, chú ý đến hắn vì cảm thấy người này rất thú vị. Sau đó, bất tri bất giác thường đứng nép ở một nơi mà hắn không thấy được để nhìn hắn. Rồi chậm rãi, cảm giác được một ngày không thấy được hắn lại như thiếu cái gì.”

“Nhìn thấy hắn cố sức mà sống lại có chút đau lòng, đâu cần phải kiệt lực đến thế.”

“Rõ ràng chỉ là chút chuyện vặt, nhưng nhìn hắn cầm theo văn kiện chạy vội trong hành lang công ty hoặc sốt ruột chờ thang máy, lại thấy cảm động. Có vài lần không nhịn được muốn nói với hắn, chậm chút cũng không sao, từ từ mà làm. Ngay cả lúc hắn ăn cơm, bộ dạng nhai nuốt ngấu nghiến cũng thấy thật đáng yêu.”

Không hiểu sao ta đỏ mặt, rồi lại nhớ đến ngày xưa, lúc đứng ngoài phòng học nhìn một thiếu niên đang chạy đến, vội bước lại tiếp lấy phân nửa chồng vở trên tay hắn.

Loại cảm giác đau nhói khi nhìn thấy hắn cố sức làm này, cùng với nụ cười cảm kích của hắn cho đến nay vẫn luôn đọng lại thật sâu trong ta.

Ta chà xát mặt mình, hai mươi sáu rồi, đừng có ngây thơ nữa đi.

Bên kia phỏng chừng ngại ngùng, không nói gì về chuyện tình cảm nữa, chỉ bảo: “Ngày mai ta phải đi công tác.”

Ta ngạc nhiên, có chút mất mát, nhưng dù sao nghĩ còn có mạng mà, nên hỏi lại: “Đi khoảng bao lâu vậy?”

“Chắc cuối tuần về.”

“Nga.”

“Ngủ sớm một chút đi.”

Ta vô thức gật gật đầu, sau đó chợt nhớ là đối phương nhìn không thấy liền gõ: “Ừ, ngủ ngon.”

Hắn nói: “Chúc ngủ ngon, mộng đẹp.”

oOo

Nguyên đêm đó ta không mơ gì, hoặc có mơ nhưng nhớ không ra.

Đến thứ hai, chứng làm biếng lại nổi lên như thường lệ.

Phút cuối mới rời giường, biến thành tấm ảnh dán vào xe bus, đem cái đầu ổ gà xuống xe, mọi thứ đều trôi chảy.

Sau đó hẳn là đi tới thang máy, rồi nhìn thấy tổng giám đốc.

Lòng ta nôn nao, bước tới thang máy.

Nhưng mà tổng giám đốc không ở.

Ta bỏ qua một lần thang máy mở, có thể là tổng giám đốc chưa tới. Sau lại nhìn đồng hồ, không thể làm gì khác ngoài việc bước vào.

Trong thang máy có người hỏi.

“Tổng giám đốc đâu ta?”

“Hình như đi công ty con ở nước ngoài rồi.”

“Phái cao tầng bọn họ cứ phải chạy khắp nơi như thế nhỉ.”

Đột nhiên ta cảm thấy hình như lòng trống trải, tựa như dây chuyền sản xuất đến bước cuối bị mắc kẹt, không cho ra thành phẩm được.

Ta chợt nghĩ, nếu tiểu thư trợ lý đi công tác, hẳn là cùng với tổng giám đốc.

Ta thở một hơi, nghĩ tới suốt tuần không thể thấy hắn trong thang máy, trong căn tin, liền cảm giác mất mát sao sao đó.

Giữa trưa, hắn quả nhiên không ở.

Đến tối về nhà, buzz QQ của tiểu thư trợ lý cũng không ai đáp lại, chắc là bận bịu quá.

Ta mở ra trò chơi hoang phế đã lâu, cảm thấy chơi không quen tay. Sau đó đi ra, chơi gỡ bom, không ngờ phá kỉ lục.

Trên đời này đúng là không gì không có.

Qua thứ ba cũng thế.

Rốt cuộc ta nhận ra, không còn gì để ta có thể tạm thời tránh né được nữa, phải đi đối mặt thôi.

Từ tối thứ ba ta bắt đầu suy nghĩ phải trả lời Dương Giản như thế nào, cũng từ đêm đó ta bắt đầu mất ngủ.

================

Vài lời của tác giả:

Khuôn sáo định luật điều thứ 11: dù là trò chơi tình cảm cũng vẫn phải viết nghiêm túc chút.