Chuyện Tình Ngàn Năm Giữa Sói Và Hồ Ly

Chương 23




Edit : VnNguyn404
Beta : NagoriYuki
-----------
Dưới ánh trăng núi rừng có một vẻ đẹp mờ ảo, sương mù dày đặc lộ ra một vẻ thần bí, cũng có chút quỷ dị. Cây cối rất nhiều, tầng tầng lớp lớp, giống như có yêu quái ẩn nấp trong đó. Lam Vũ nhìn xung quanh, cẩn thận đề phòng như là bất cứ lúc nào cũng sẽ có cái gì đó chui ra từ trong cây vậy.
"Hú ~~~~~" Tiếng sói tru trong rừng vang lên quanh quẩn đâu đây.
"Hú ~~~~" Tiếng sói tru càng vang càng gần các cô.
Trong ngực Lam Vũ có chút sợ hãi, nàng gắt gao nắm lấy tay của Lăng Hiểu, "Hiểu, em hơi sợ."
Lăng Hiểu mỉm cười, trấn an mà ôm thắt lưng của nàng, nói :"Đừng sợ, tôi là sói vương ở ngọn núi này, chúng nó không dám đến đây đâu." Nói xong, cô ngửa mặt lên trời tru lên tiếng sói. Ngay lúc tiếng sói tru của cô vang lên, xung quanh núi rừng truyền đến hàng loạt tiếng sói tru khác, như là đáp lại tiếng sói tru của cô.
Lam Vũ kích động mà chỉ vào Lăng Hiểu, "Chị...chị...chị, chị đang gọi sói?"
"Đó là đương nhiên." Lăng Hiểu nắm tay nàng tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa nói :"Tôi là người, thế nhưng vẫn có bản chất của loài sói, em cũng không phải chưa từng thấy tôi biến thành sói."
Lam Vũ đột nhiên nhớ đến một chuyện, thốt lên :"Lần trước lúc chị hôn mê trong bệnh viện vì sao không biến đổi thành sói? Buổi tối hôm đó là ngày mười lăm, làm em sợ chết khiếp, em phải che giấu nên đuổi mọi người ra ngoài, nhưng không ngờ chị lại không biến đổi."
Lăng Hiểu nhún vai, "Có thể bởi vì lúc đó hồn phách đã đi rồi."
"Hồn phách không ở đó?" Lam Vũ nheo mắt lại, suy tư về ý tứ trong lời nói của Lăng Hiểu.
"Uh, sau khi tôi hôn mê thì hồn phách đi đến địa phủ, là quỷ phán sai tiểu quỷ đưa tôi trở về."
"Thảo nào khí tức của chị càng lúc càng mờ nhạt." Lam Vũ cuối cùng cũng hiểu. Đối với kiếp trước kiếp này, nàng đã trải qua, cho nên đối với nhân quả báo ứng, nàng cũng tin.
Hai người dần dần leo lên đến đỉnh núi, một tảng đá thật lớn đứng sừng sững giữa một con đường nhỏ mọc đầy cỏ dại. Trên núi có một ngôi miếu bằng đá giống miếu thổ địa cao khoảng hai mét, trước ngôi miếu là hai cây tùng đã hơn vạn năm.
"Kỳ lạ, sao trên núi lại lập thổ địa miếu mà lại không phải là sơn thần miếu, lại nhỏ như vậy?" Lam Vũ hiếu kỳ mà nhìn cái miếu kia, "Cung phụng bên trong thì cũng không khác biệt gì lắm."
Lăng Hiểu mỉm cười nói, "Đây đều không phải là sơn thần, mà là Nguyệt lão." Cô nói tiếp, "Khối đá này là đá nhân duyên, còn hai cây tùng này là tùng tình duyên vạn năm, nghe sư phụ nói, chỉ cần cùng người mình yêu vào đêm trăng tròn ở chỗ này kết bái thiên địa, nên duyên vợ chồng thì có thể được nhân duyên ba kiếp."
"Thiệt hay giả vậy?" Lam Vũ kinh ngạc kêu lên.
"Sư phụ nói, hẳn là thật." Lăng Hiểu thâm tình nhìn Lam Vũ, nói :"Chúng ta đêm nay ở đây kết bái thiên địa được không? Tuy rằng không có xe hoa, không có áo cưới, không có thảm đỏ thẫm, không có người thân chúc phúc, thế nhưng chúng ta có Nguyệt lão làm chứng cho chúng ta, chúng ta có ước định nhân duyên ba đời ba kiếp."
"Chúng ta còn có hai tấm chân tình không bao giờ thay đổi." Trong mắt Lam Vũ ánh lên một tia hạnh phúc, nàng kéo Lăng Hiểu cùng nhau quỳ xuống trước Nguyệt lão, nói :"Tôi Lam Vũ, kiếp này nguyện cùng Lăng Hiểu kết bái thiên địa, bất luận nghèo nàn hay phú quý, khỏe mạnh hay bệnh tật, bất luận người khác phản đối hay chúc phúc, tôi nguyện cùng chị ấy tương thân tương ái bên nhau đến ba đời ba kiếp cũng không chia lìa."
"Tôi Lăng Hiểu, kiếp này nguyện cùng Lam Vũ kết bái thiên địa, bất luận nghèo nàn hay phú quý, khỏe mạnh hay bệnh tật, bất luận người khác phản đối hay chúc phúc, tôi nguyện cùng em ấy tương thân tương ái bên nhau đến ba đời ba kiếp cũng không chia lìa." Lăng Hiểu cũng ước hẹn trước mặt Nguyệt lão, sau đó, cô từ túi áo lấy ra cặp nhẫn kim cương đã chuẩn bị trước đó, đeo vào tay Lam Vũ. Lam Vũ cũng đeo lại vào tay cô. Kim cương tuy rằng không phải gì đặc biệt, nhưng đại biểu cho sự vĩnh hằng. Trên nhẫn còn khắc hai cái đầu hình sói và hồ ly, phía dưới có khắc bốn chữ "tình này vĩnh hằng", càng biểu đạt sự thâm tình của cả hai.
Dưới trời nguyện làm cây liền cành, trên mặt đất nguyện làm đôi vợ chồng. Thiên trường địa cửu cũng có lúc kết thúc, nhưng tình này vĩnh viễn không phai (Thiên trường địa cửu hữu thời tận, Thử tình miên miên vô tuyệt kỳ).
Ngồi trên đá nhân duyên, ôm nhau cho đến bình minh. Sáng sớm, mặt trời từ trong mây trắng bắt đầu ló dạng, chậm rãi xuất hiện như một thiếu nữ e thẹn, một trận gió thổi tới, nó lại trốn trong đám mây tiếp.
"Này, chị nói có phải ông mặt trời đó cũng giống như trong bài thơ viết : 'Thiên hô vạn hoán thủy xuất lai, Do bão tỳ bà bán già diện'* không?" Lam Vũ trêu ghẹo nói.
(* : trích từ bài thơ Tỳ Bà Hành : 'Mời mọc mãi thấy người bỡ ngỡ, Tay ôm đàn che nửa mặt hoa' )
"Có chút giống." Lăng Hiểu gật đầu, buồn cười. Nhóc con này đến cả mặt trời cũng đem ra trêu ghẹo nữa !
Không khí trên núi sáng sớm cực kỳ tươi mát, đứng ở trên đỉnh nhìn xuống chân núi, mây mù lượn lờ, cây cối như ẩn như hiện, làm cho người ta nhịn không được có một loại xung động muốn đẩy đám mây mù ra hai bên.
"A~~" Lam Vũ hướng lên trời hét to, "A~~, tôi là Lam Vũ ~~ " không biết tiếng hô của nàng có thể khiến đám mây đó tản ra hay không.
"A~~, tôi là Lam Vũ ~~ "
Xa xa truyền đến tiếng vang của Lam Vũ, một tiếng lại một tiếng vang. "A, tiếng vang!" Lam Vũ nghiêng tai lắng nghe, cảm thấy rất thú vị.
"A~~~ , tôi là Lam Vũ~~ " Nàng lại hô to lên một tiếng.
"A~~~ , tôi là Lam Vũ~~ , tôi là Lam Vũ - " Một tiếng vang, lại một tiếng vang tới.
"Tôi yêu Lăng Hiểu ~ "
"Tôi yêu Lăng Hiểu ~ tôi yêu Lăng Hiểu ~ tôi yêu Lăng Hiểu ~ " Tiếng vang lại không ngừng mà lặp lại.
"Quá tốt, âm thanh lúc này quá tốt." Lam Vũ cao hứng nhảy lên.
Nàng vừa nhảy vừa hô lớn hơn, "Tôi là Lam Vũ, tôi yêu Lăng Hiểu ~ "
Lăng Hiểu đỏ mặt cười, âm thanh này truyền xa như vậy, sư phụ và mọi người trong  miếu ở sườn núi này, ai cũng nghe thấy được, đến lúc đó không biết mặt mũi nào mà đi gặp mọi người.
Lúc cô nói cho mọi người biết, Lam Vũ chính là mối nhân duyên mà cô đã tìm được, ánh mắt mọi người rất là kinh ngạc, chỉ kém chút chưa xem cô là người ngoài hành tinh thôi.
Hai người nắm tay nhau trở lại miếu, vừa kịp lúc ăn điểm tâm. Bởi vì trong miếu này đều là hòa thượng cho nên hai người ăn trong phòng ngủ.
"Lăng Hiểu sư muội." Có người bên ngoài gõ cửa, Lăng Hiểu nghe ra âm thanh là của Tuệ Năng sư huynh.
"Chuyện gì?" Lăng Hiểu hỏi, cô đứng dậy ra mở cửa.
Tuệ Năng có chút ngượng ngùng gãi đầu.
"Có gì anh cứ nói thẳng đi."
"Là thế này, sư phụ cùng Ngộ Ngữ sư thúc hôm nay xuống núi, Ngộ Hối sư thúc đang bế quan, các sư huynh bàn nhau hôm nay ra ngoài chơi, hai người có muốn đi cùng không?"
"Ồ, các người không sợ sư phụ trách phạt à?" Lam Vũ ở một bên kêu lên.
Lăng Hiểu lắc đầu cười nói :"Đám huynh đệ này của tôi, tất cả đều rất lanh lợi, đều ham chơi, vì chơi mà đến tính mạng mình cũng không cần nữa đấy."
Tuệ Năng có chút ngượng ngùng cười nói :"Cũng không hẳn, các người có đi hay không. Các huynh đệ đều đi thác nước phía sau núi."
"Lại học trộm công phu của Không Minh thái sư bá bên trong à?" Lăng Hiểu hỏi.
"Đúng, mà cũng không phải là học trộm, Không Minh thái sư bá cũng là vì muốn cho đồ đệ học hỏi."
"Chúng tôi cũng đi, chờ tôi nha. "
Lăng Hiểu nói xong, liền cùng Lam Vũ thu dọn bát đũa vào trong phòng bếp, sau đó cùng Tuệ Năng hướng đến thác nước. Trong miếu này hòa thượng không chỉ có tụng kinh, mà toàn bộ phải tập võ, mỗi người bước đi như bay, Lam Vũ không thể bắt kịp. Lăng Hiểu trước khi xuống núi còn có thể bắt kịp, nhưng sống ở trong đô thị mấy năm, cước bộ của cô chậm đi rất nhiều, hơn nữa còn phải chăm sóc Lam Vũ, bởi vậy trong chốc lát đã không còn thấy bóng dáng của Tuệ Năng. Hai người đã biết chỗ nên cũng không vội, nắm tay nhau giống như đi dạo, Lăng Hiểu thuận tiện kể cho Lam Vũ nghe chuyện ở thác nước.
Ở mặt sau của thác nước có một sơn động, trong động rất nhiều thạch nhũ, có một vị tăng nhân ở bên trong đem thạch nhũ điêu khắc thành Phật hoặc võ tăng, kỹ thuật điêu khắc của ông ấy rất thuần thục, khắc ra nhìn trông rất sống động.
Ở dưới thác nước có một con đường nhỏ, họ chậm rãi đi theo con đường nhỏ về phía trước, liền có một hang động cao khoảng hai, ba thước xuất hiện trước mặt hai người. Trong động có tiếng nước chảy chậm rãi, từ tốn, phối hợp với tiếng nước chảy như sấm chớp vang bên ngoài, hai âm thanh hỗn hợp giống như đang diễn tấu một buổi hòa nhạc.
Bước vào trong động, tận mắt chứng kiến tất cả đều là thạch nhũ màu trắng. Bên trên trần đá có những giọt nước trong suốt như pha lê, thỉnh thoảng rơi xuống mặt đất, bắn tung tóe thành những bọt nước. Trên mặt đất thạch nhũ đều bị điêu khắc thành đủ loại tượng Phật, lúc đứng, lúc ngồi, lúc nằm, lúc ngửa, hình thái khác nhau, có cái lớn có cái nhỏ.
Ở chỗ sâu nhất trong động thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng "Hây", "Ha", những tiếng quát thất thanh, Lăng Hiểu cười nói :"Đây chắc là sư huynh nhóm Bắc môn đang luyện võ trong động. Bên trong khắc rất nhiều hình dạng võ sư luyện võ, đem các tư thế của bọn họ liên kết lại với nhau làm thành một loại bộ pháp rất lợi hại, đây là thứ các sư huynh đệ yêu thích nhất."
"Vậy chị thích cái gì trong động này nhất?" Lam Vũ hỏi.
"Tôi thích nhất là những câu chuyện mà lão hòa thượng trong động kể." Lăng Hiểu trả lời, cô đi theo nơi có tiếng vang, đi khoảng mười mấy vòng, nhìn thấy một vị lão hòa thượng râu tóc đều bạc trắng.
"Không Minh thái sư bá." Lăng Hiểu gọi.
Không Minh không có phản ứng, vẫn tập trung tinh thần vào việc điêu khắc thạch nhũ.
"Không Minh thái sư bá." Lăng Hiểu gọi lớn tiếng hơn, âm thanh của cô vang lên không ngừng quanh quẩn trong động.
Không Minh đầu tiên là hoảng sợ, chậm rãi quay người lại, mở nửa mắt nhìn Lăng Hiểu, lập tức che kín những vết nhăn trên mặt bằng nụ cười tươi hớn hở, mắt híp lại như sợi chỉ, miệng rụng hết răng như em bé cười toe toét, "Ha ha, Tiểu Hiểu đã trở về !"  Vui mừng như đứa trẻ. Ông lấy tay phủi bụi rồi trực tiếp đặt lên vai Lăng Hiểu, trên áo gió Lăng Hiểu lập tức in dấu bàn tay màu trắng, "Cao hơn rồi, so với bần tăng đã cao hơn rồi."
"Không Minh thái sư bá, người có khỏe không?" Lăng Hiểu ghé vào tai ông hô lên.
Lão nhân gia tuổi đã lớn, mắt không còn nhìn rõ, thính giác cũng có chút khó khăn, hàm răng thì cũng rụng hết, nhưng thân thể vẫn rất cường tráng.
"Tốt tốt !" Ông vẫn còn nghe được rõ ràng.