Chuyện Tình New York

Chương 14




Phần 40

Chị ta bắt đầu nói nhỏ lại, mắt láo liến nhìn xung quanh xem có ai nghe trộm hay không: “Cả tiệm họ đang đồn Ronie đá Helen chạy theo em đó nha“.

“Hãy nói cho tôi biết có chuyện gì hả Garbriel? Nếu cô không nói, tôi sẽ coi tất cả những gì cô vừa nói như là hành động ghen tức. Hãy nói cho tôi, hãy làm cho tôi tin, hãy tin tưởng tôi…“. Tôi đã muốn khóc khi nói những lời như vậy.

”Tôi xin lỗi: tôi đang không tự kiểm soát được mình. Cô sẽ biết, tất nhiên cô sẽ biết. Tôi phải công nhận một điều, anh ta đã thay đổi kể từ ngày anh ta gặp cô, cô không thấy bị ai đe dọa hay bị làm sao à? Cô có thấy mình an toàn không khi ở bên anh ấy không?”

”Tôi thấy mình an toàn và hạnh phúc“.

”Thế thì anh ta thay đổi rồi đấy bởi vì anh ta đang gồng mình cố gắng. Anh ấy mệt rồi, anh ấy sẽ mệt, cô mệt, cô sẽ mệt, chúng ta đều mệt!”

”Vẫn không hiểu đang có chuyện gì?“.

”Cô sẽ hiểu…”

Chia tay Garbriel, điều đầu tiên tôi muốn làm đó là nhấc máy gọi cho Ryan. Thật tiếc, điện thoại không liên lạc được lo sợ và hụt hẫng. Tôi để cho Ryan một cái voice message: “Này, tối nay cố gắng gặp em nếu có thể nhé, em muốn nói chuyện với anh, please!“.

Trên đường về, tất cả những gì tôi làm đó là suy nghĩ về những gì bí ẩn mà Garbriel nói. rà soát lại tất cả những gì tôi và Ryan đã trải qua. Thật sự, từ trong sâu thảm, tôi luôn thấy Ryan có một điều gì đó khác lạ. Tôi có cảm tưởng từ ngày anh gặp tôi, anh mệt mỏi hơn anh suy nghĩ nhiều hơn. Anh lãng mạn, chiều chuộng, có nụ hôn rất tuyệt vời và… đẹp, nhưng tôi chợt nhận ra anh là một người đàn ông bí ẩn. Cứ cho là tôi cũng đặc biệt trong mắt anh, nhưng sẽ rất kỳ lạ khi một người như vậy lại yêu thương, nhiệt tình và có thể … chung thủy với tôi đến thế. Nhưng hơn cả, tôi cũng nhận thấy một điều. anh luôn giấu tôi điều gì đó. Chỉ là bao lâu nay tôi cứ tự dối mình không chịu nhận điều đó mà thôi.

Rồi tôi cũng lại chợt nghĩ. Kể cả thế, thì sao. kể cả những gì Garbriel nói là đúng, kể cả có sự giấu diếm, kể cả tôi đang tự dối lòng, thì sao? Tôi không biết những điều đó cơ mà, không ảnh hưởng tới tôi cơ mà. Tôi đang có một người đàn ông đẹp yêu thương tôi, có quan trọng khi anh ấy làm gì hay ra sao không? Nhưng… biết đâu những sự giấu diếm lại sẽ làm tôi đau khổ? “Cái gì đến sẽ đến, chỉ cần đừng để lòng mình bị tổn thương“. Tôi nhắm mắt lại, và tự nói với mình như thế.

Về nhà đã 7 giờ, điều tôi mong ước đó là được gặp ông già. Đáng nhẽ hôm nay tôi về sớm, tôi sẽ được vẽ tranh, và thể nào cũng gặp ông ấy. Tôi sẽ đẩy ông ấy ra cuối đảo và ngồi vẽ, còn ông ấy sẽ viết truyện, chúng tôi có thể sẽ nói chuyện. Lần nào có sự cố, đó cũng là người tôi mong muốn gặp nhất, tôi cảm thấy mình được xoa dịu bởi những lời nói ấm áp của ông ấy.

Giờ này ông già có thể đi ăn cơm, cũng lâu lâu không gặp ông ấy rồi. Ngày trước, tôi thấy thậm chí 8 giờ, trời lạnh giá, vẫn thấy ông ngồi ven sông ngắm nhìn Manhattan. Bây giờ trời đã ấm, vậy mà chẳng thấy ông ấy đâu Tôi ngắm nhìn bức tranh tôi đang vẽ dở để tặng cho Ryan, chắc chỉ khoảng ba buổi nữa là tôi sẽ vẽ xong.

Nhưng tôi thấy trống rỗng và hụt hẫng, tôi có cần thiết phải hoàn thành bức tranh ấy không? Y định ban đầu của tôi là vẽ một bức tranh bằng cả hai tay, nhưng giờ đây, tôi sẽ quyết định vẽ nó chỉ bằng tay trái. Đó là nguyên tắc của tôi, nếu không vui, tôi không thể nào vẽ được bằng tay phải. Nhưng khi tôi chỉ tập trung bằng tay trái và có tâm trạng, đó sẽ luôn là một bức tranh đẹp hơn bình thường.

Buổi tối Ryan gọi điện.

”Có gì không ổn à? Em muốn nói chuyện với anh à? Anh đang định đi lên phía Bắc, anh nhớ em lắm em yêu ạ!”

Ryan sẽ không gặp tôi tối nay. Trước khi tạm biệt, tôi nói:

”Hôm nay em vừa đi ăn tối với Garbriel“.

”Gì cơ? Dạo này hai người đã là bạn sao? Một bữa tối ngon miệng chứ?”

”Cũng không ngon lắm, cô ấy khóc đấy“.

Tôi thấy Ryan lặng im trong điện thoại, giọng tôi đã nhỏ lại như sắp khóc, phải một lúc, anh mới nói:

”Anh đang trên đường lên phía Bắc rồi, nhưng anh sẽ gặp em ngay khi trở về. Garbriel đang ghen đấy, cô ấy sẽ làm những việc ngu ngốc“.

”Nhưng nếu không phải là do cô ấy ghen thì sao?”

”Không, cô ấy ghen đấy“. Giờ thì anh ấy đã công nhận Garbriel ghen.

Dập máy, tôi thấy nhẹ nhàng đi chút ít. Hy vọng rằng Garbriel đã cố tình “chơi đểu” tôi, và có thể tôi suy nghĩ quá phức tạp.

Tại tiệm nail còn có một chị, trước khi tôi vào thì là trẻ nhất, mới qua đây theo dạng lấy chồng Việt Kiều.

Chị ấy tên là Thủy. Thủy có một khuôn mặt khá sắc sảo và một kiểu lườm tới lạnh cả sống lưng. Có vẻ chị ấy rất muốn nói chuyện riêng với tôi nhưng chưa biết làm sao để tiếp cận thì thầm riêng, vì tiệm lúc nào cũng đông. Tới ngày thứ hai thì bắt đầu lại gần tôi và hỏi han này nọ. Tôi cũng cần có một người bạn ở trong cái tiệm này để đỡ cái cảnh “một mình chống lại mafia“. Tôi thấy chị Thủy này cũng thân thiện, gọi là thế vì cả tiệm này, thực ra ai cũng ghê gớm cả, cạnh tranh nhau ngấm ngầm từng tí một, nhưng có lẽ chị ta vừa mới ở Việt Nam sang, vẫn còn chút gì “trong trắng“. Buổi ăn trưa, tôi và chị này ăn trước, còn những người khác bận bịu ăn sau. Cơ hội để hai chúng tôi nói chuyện với nhau.

”Nè, trông em hay ghê ha“.

”Hay là thế nào ạ?“.

”Hay là hay đó, nhìn đẹp, chị thích lắm, lại có cái cái khuyên mũi nữa, cá tích ghê“.

”Úi mãi mới có người khen em được thế“.

”Thảo nào Ronie nó thích“.

”Ấy không có, em tình cờ gặp anh này, vì anh này là người yêu của Helen làm cùng tiệm spa“.

”Ủa, em cũng làm tiệm spa cùng con nhỏ đó hả? A thảo nào, nhưng mà nè…“.

Chị ta bắt đầu nói nhỏ lại, mắt láo liến nhìn xung quanh xem có ai nghe trộm hay không: “Cả tiệm họ đang đồn Ronie đá Helen chạy theo em đó nha“.

”Oái thật ạ?“.

Tôi thoáng rùng mình vì hóa ra có chuyện như thế sau lưng tôi thật, cũng không thể tránh khỏi.

”Trời, sao không, nhưng chị nghĩ rằng bé có người yêu khác rồi đúng hông?”

”Vâng, em có bạn trai rồi, em và Ronie đâu có gì với nhau đâu?“.

”Chị cũng nghĩ thế, sao phải cặp với nó, mà nè, biết vì sao Lucy chịu nhận em hông?“.

”Vì sao, để em đoán nhé, để kiểm soát em?“.

”Trời, chính xác luôn, kiểm soát em và Ronie đó“.

”Khiếp quá, thèm con rể đến thế cơ à?“.

Tôi nói thế thì thấy bà cô Lily lại gần, cười và hỏi kiểu rất “gian”:

”Hai chị em hôm nay đã ngồi nói chuyện rồi đó à, ăn nhanh ra làm khách kìa“.

Thế rồi cô ta cũng ngồi ăn ngay bên cạnh, tranh thủ cũng hùa vào hỏi han tôi. Tôi đang làm gì, ở với ai, ở đâu, sang đây theo diện nào. Tôi tự tạo cho mình một cái lý lịch giả. Tôi đang tạm nghỉ để đi kiếm tiền học thêm cao học, tôi sang theo bố mẹ, làm đồ… điện tử ở bên này. Họ gật gù nói rằng tuổi trẻ có chí ghê.

”Chú” Tài rất hay lại gần tôi hỏi han và quan tâm. Tôi thấy chị Thủy rất hay lườm Tài mỗi lần như vậy. Tài mắc chứng quá sàm sỡ với phụ nữ, và thô nữa, kiểu như thấy chị Thủy hay cáu với anh ta, anh ta buông luôn một câu: “Trời hôm nay có… kinh hay sao mà khó tính dữ vậy? Tôi đang uống nước mà phải phì cả ra. Tài đi đi lại lại toàn khen tôi nói tiếng Anh hay, thông minh, rồi ra vẻ an ủi cố mà kiếm tiền mà đi học tiếp. Nghe cô Lily kể, anh ta ly dị vợ, đang sống một mình với một cô con gái nhỏ, cũng hơi lập dị, được cái tốt tính. Chị Thủy bĩu môi.

Anh chàng gay ỏn ẻn bên tiệm của của cô em Lucy và Lily cũng tên là Tài. Cứ rảnh rỗi được lúc nào là anh Tài này lại sang bên này ám lúc đó, Ronie ngồi đâu anh ta ngồi ở đó. Lúc nhìn thấy tôi đứng wax lông mày trước gương anh ta vỗ đùi cái đét rồi cười ré lên: “Trời trời, cầm cái que (wax) nhìn xuống dễ sợ luôn, wax luôn hết cả bộ lông mày đê“. Anh ta bị bà cô Lucy lườm cho một cái tóe khói, vì dù sao cô ta cũng sợ tôi tức hay run mà làm hỏng lông mày của khách, ghét tôi thì ghét thật, nhưng đừng có động đến khách“. Trừ lúc tôi làm việc ra, những lúc còn lại, tôi bị họ đối xử rất lạnh lùng. Ai cũng thích nịnh chủ, tôi làm gì hơi hớ hênh là họ thi nhau mách, hoặc cố tình “nhắc nhở” thật to để chủ nghe thấy. Mà thật khó tránh, tôi chưa quen, kiểu gì cũng có sai sót, kiểu lúc cuống lên lấy cả que wax của cô Lily để wax khiến cô ấy kêu tùm lum, hoặc… cái áo của tôi quá to, chèn lên cái áo của một cô khác. Bực mình á, còn lâu, tôi tìm niềm vui thú trong những lúc bị o ép như thế.

Ra về, chị Thủy đòi về cùng tôi, hôm nay chồng chị ấy không đến đón. Tôi nhẹ người vì sợ Ronie đi theo ám. Tôi về lúc Ronie còn khách để anh ta không thể đi theo.

”Sao nhỏ lại vào làm ở chỗ này thế? Phức tạp lắm à chị coi nhỏ dại lắm. Thực ra lúc đầu chị cũng hung có quen, nhưng mà rồi sau phải xù lông lên thế này nè, hung thì họ đạp lên đầu lên cổ mình, phải cẩn thận với tất cả mọi người nha“.

”Chẳng cần chị dặn em cũng biết họ ghê gớm, mà nói chung xã hội phải thế mới sống được chớ“.

Tôi hơi cẩn trọng khi nói chuyện. Tôi vẫn chưa rõ chị này thuộc dạng người thế nào, nói hớ hênh thì thể nào cũng bị vạ. Tôi hỏi về Tài và Ronie:

”Họ là những người như thế nào?“.

”Trời, em cẩn thận nha, nhất là Tài, hắn dê lắm, đêm về toàn gọi và nhắn cho chị nè, sợ khiếp lên được, cẩn thận đấy“.

Tôi kêu lên “ẹ ẹ”, thấy ghê ghê.

”Nhưng mà có vẻ tốt tính nhỉ?“.

”Trời, tốt chi đâu em, người ta toàn lừa dối nhau thôi mà“.

”Ronie cũng thế nha, nó hung có là người dại đâu, em đừng để nó lừa“.

Khiếp quá, tôi nghĩ thầm, xã hội cứ đảo lộn hết cả.

Những ngày cuối tuần bận bịu, tôi thấy thèm nhớ những ngày ở tiệm Billy. Nếu tôi còn ở đó thì bây giờ tôi đã xin nghỉ hẳn một ngày để ngồi vẽ nốt bức tranh và lang thang tìm ông già, hoặc có thể vào Central Park hay ra tượng thần Tự do một mình. Tôi chỉ ước rủ được ông già đi đâu với tôi một lần và nói chuyện, thế là một ý định như thế nảy ra, chỉ là không biết đến bao giờ.

Mấy hôm cuối tuần rất mệt, phải đến gần 9 giờ tôi mới được về, tôi đã quên bớt, dịu bớt việc của Ryan. Hôm nào tôi cũng về với chị Thủy. Chồng chị này nghe nói có tôi về cùng nên không đi ngược lại từ chỗ làm của anh ta tới đón vợ nữa mà chờ ở một bến gần chỗ anh ta làm để hai người cùng về. Có lẽ anh ta cũng lo khi vợ mình bị mấy dê già của tiệm bám đuổi, đặc biệt là lão Tài. Tài có lúc về sau, có lúc về trước, có lúc về cùng, mỗi hôm một bến, lúc nào cũng thế, suốt thời gian tôi làm việc ở đó đều thế. Và ở tiệm thì líu lo, ra khỏi tiệm không bao giờ lại gần nói chuyện với chúng tôi. Tôi hỏi sao lại thế?” Chị Thủy lắc đầu bảo chịu: “Trời, hành tung bí ẩn, biết chi, ghê chít à“.

Những ngày đầu tuần là những ngày rảnh rỗi, nhiều thời gian cho họ soi tôi hơn. Lucy gọi tôi tới, bảo lấy cái ghế nhỏ ngồi bên cạnh để… hỏi chuyện, cô ta nói nhỏ đủ để chỉ hai người nghe thấy “Cháu đang làm gì, ở đâu? Quen Ronie thế nào? Cô nói thế này nhé, cháu cứ làm việc của cháu, cô cũng thấy cháu sáng láng thông minh nên nhận vô đây. Con gái cô nó đang buồn chuyện Ronie, cô không nói là tại cháu, nhưng cháu giúp cô đừng đi lại với Ronie nhiều, cô không muốn con cô… nhìn thấy“.

Tôi phì cười trấn an: “Cháu có bạn trai rồi cô à, cô đừng lo, cháu không liên quan đâu. Cháu tới đây làm việc, kiếm tiền, về, sống cuộc đời của cháu, cô đừng lo“.

”Được vậy thì tốt quá“. Cô Lily cũng ra vẻ thích thủ thỉ với tôi. Hỏi han tôi dạo gần đây có hay thấy Ronie và Helen đi với nhau nhiều ở tiệm spa không? Rằng xong thủ tục nhập cư là cưới xin cả đấy.

Tôi cứ nghĩ rằng mọi người đã dễ chịu với tôi hơn vì nhận ra có ghen ghét tôi cũng bằng thừa, nhưng tôi lại có cảm giác như đang có cái gì đó đang diễn ra sau lưng mình, đến chị Thủy cũng dè chừng với tôi thì phải. Lúc về lại nhìn mông lung ra mấy chữ tiếng Anh quảng cáo, tôi đọc lên. Chị Thủy ngập ngừng rồi nói:

”Nè, thấy bảo tiếng Anh em khá lắm, nhưng có người bảo từ đơn giản nhất em cũng chả biết, mà có phải ba mẹ em là cộng sản không? Mọi người đồn là em đang… nằm vùng đó nhá, chị thương em nên chị hỏi à“.

”Hả?” Tôi kêu lên. “Ai đi nói thế?“.

Lúc đó, trong đầu tôi nghĩ rằng có ai đó đã phát hiện ra chỗ tôi ở và biết rằng tôi đang nói dối nên họ nghi ngờ. Và cả cái chuyện tôi dốt tiếng Anh nữa.

”Ừa, thì biết thế mà, có phải hung? Không sao, ba chị cũng là cách mạng đó nha“.

”Không, cộng sản gì cơ, hãm thế”, tôi thốt lên. “Thảo nào“.

”Mà nè, có chuyện nè chị muốn hỏi nè“.

”Chuyện gì ạ?“.

”Tài nói em và Ronie đã hôn nhau rồi nha. Lucy giận lắm đó. Chị bảo rồi mà, đừng dây với nó, em có bạn trai rồi cơ mà“.

”Trời đất” tôi cứng hết cả cổ họng.

”Sao mà Tài biết?“.

”Thì Ronie kể cho Tài mà“.

”Tới spa, tôi thấy Helen mặt buồn lắm, cô nàng mắt đỏ hoe và nhìn tôi bằng ánh mắt căm thù. “Chắc bỏ nhau thật rồi”, tôi nghĩ thầm. Ở tiệm có một cô nhân viên khá thân thiện, với cả tôi và Helen, cô ấy thấy Helen buồn cứ hỏi han và bảo sao tôi không ra nói chuyện cùng. Thế là Helen tự nhiên bật khóc, rất rất to ở ngay giữa tiệm khiến khách ngoái đầu lại nhìn. Cô ấy ngồi phịch xuống nức nở rồi chạy ra ngoài, rồi cô ấy xin phép về sớm. Tôi thở dài, có lẽ đêm nay tôi lại gọi điện cho Ronie thôi. Tôi phải rõ rành với anh ta, chuyện anh ta tỏ ai tôi không quan tâm. Nhưng đừng lôi tôi vào như thế này, xin anh ta buông tha tôi tôi quá mệt mỏi. Có những lúc, quá nhiều chuyện ập tới.

Chiều về, không chờ được, sốt ruột, tôi gọi điện ngay cho Ronie định bụng mắng cho một trận đã đời.

Thấy Ronie nhấc máy, “Em hả?“.

”Anh nói lung tung gì ở tiệm thế?“.

Tôi thấy trong máy léo nhéo, tiếng của mấy cô trong tiệm thì phải, tiếng của của Helen nữa. Tôi thấy như có tiếng giằng co một lúc rồi có tiếng Helen: “Nè, sao vô duyên dữ vậy, sao chị cứ gọi điện cho bạn trai tôi hoài vậy. Chị thèm ảnh lắm hả, chị có bồ rồi cơ mà, sao chị lăng nhăng dữ vậy, nhà tôi mệt vì chị quá!”

Giọng của Helen vô cùng gay gắt và đanh đá. Tức quá tôi không nói được gì, tôi đành dập máy bụp, mặt đỏ bừng và nóng ran. Tôi đang có cảm giác cả vũ trụ đang chống lại mình, cô đơn khủng khiếp.

Ryan gọi điện, anh ấy sắp quay lại Manhattan, sẽ dẫn tôi tới mấy chỗ thật hay, như để “bù đắp” gì đó vậy.

Tôi gọi cho Billy hỏi có chắc tôi được đi gặp Lavender không đây? Anh nói chắc cuối tuần. Tôi nói thứ sáu đi hôm đó tôi phải xuống spa nên tôi có thể nghỉ chứ ở tiệm nail thì không, và Ryan cũng đã về nữa. Anh bảo sẽ sắp xếp hôm đó được gặp Lavender.

Nửa tiếng sau cú điện thoại với Billy là của… Josh, anh ta hỏi, anh ấy muốn gặp tôi và Ryan. Josh đang rất buồn và cô đơn, cần người nói chuyện. Tôi nói tôi cũng buồn và cô đơn đây, hay là hai chúng tôi gặp nhau luôn nhé?“.

Phần 41

Trong phút giây ấy tôi hiểu thứ tình yêu của bọn họ, nó mạnh mẽ hơn bình thường vì họ là những con người có máu điên, nhưng hơn cả, đó là đã điên còn bị cấm đoán.

Tôi hiểu rằng Josh muốn gặp tôi vì anh ta nhớ Lavender, và có lẽ vì Lavender muốn thế. Josh nói muốn ngồi nói chuyện với tôi trên đảo, bất kỳ đâu, nếu tôi lạnh thì có thể tìm một quán café hay thậm chí quán pizza cũng được. Tôi rất hồi hộp và đồng ý, vậy là tôi có cơ hội để nói chuyện với Josh.

Tôi về đảo, bắt xe bus đỏ chứ không đi bộ ven sông, dự định rửa mặt nghỉ ngơi rồi sẽ chờ Josh gọi điện xuống gặp. Tôi nghĩ sẽ mời anh ta vào quán pizza mà tôi đã từng ngồi với Lavender vừa để ăn tối vừa cho ấm áp.

Chắc chỉ khoảng 20 phút nữa Josh sẽ tới. Tôi xuống nhà lang thang, đi tìm ông già ven sông của mình, cũng một thời gian rồi không thấy ông ấy đâu cả. Không hiểu có ốm đau hay đi đâu không, vì một người chăm chỉ như ông ấy thì không có chuyện bỏ thói quen này, có lúc 8 giờ tối lạnh lẽo mà vẫn thấy ông ấy ngồi đây cơ mà.

Có lẽ trời chiều lòng tôi, nên vừa đi lang thang lên phía gần cuối đảo, thấy ông già lò dò đẩy xe lại, tôi chỉ thiếu nước hét lên thật to mừng rỡ. Ông già giơ tay lên vẫy vẫy và lại điệu bộ quen thuộc cho tay lên ngực ra vẻ vô cùng xúc động vì được gặp tôi. Tôi chạy tới kêu ông ấy đừng chạy xe, để tôi đẩy xe cho.

”Được rồi cô bé, tôi sẽ làm như cô mong muốn. Thế có gì mới không? Dạo này không thấy cháu đâu, ôi nhớ cô bé xinh đẹp làm sao“.

”Cháu cũng nhớ ông lắm, nhà văn ạ, thế tiểu thuyết của ông thế nào rồi?“.

”Nó sắp được xuất bản rồi, hà hà“.

”Cháu sẽ là người đầu tiên mua tiểu thuyết của ông“.

”Cháu sẽ là người đầu tiên được tặng cuốn tiểu thuyết này!”

”Thật á? Vinh dự quá, cảm ơn ông!“.

”Thế cháu với bạn trai xinh của cháu thế nào?”

”Bởi vì anh ấy xinh quá nên mọi việc không được ổn cho lắm“.

”Ôi, tôi xin lỗi khi biết thế, này, đấu tranh đi, cuộc sống mà, không đơn giản đâu, đấu tranh đi“. Ông già giơ nắm tay lên lắc lắc và làm bộ khiến tôi phì cười.

”Này, nghe này, tình yêu nó là thế đấy, lúc này ta hạnh phúc, lúc khác là lại đau đớn, có lúc ta phải để nó ra đi, có lúc ta phải đấu tranh vì nó! Tình yêu, đó là cuộc sống, hãy sống với nó!”

”Cháu nên đấu tranh không?“.

”Tại sao không? Đấu tranh cho tới lúc chết luôn! Nhưng thật lòng mà nói, cháu ổn chứ? Mối quan hệ OK chứ? Tôi không muốn cháu buồn đâu, cô bé ơi, này, nhìn vào đôi mắt ngấn lệ này, xót xa làm sao nếu chúng tuôn ra nước mắt.

”Thực ra mọi việc cũng không đến nỗi tồi tệ lắm, chỉ là một cô gái tới gặp cháu và nói rằng chàng trai của cháu có một vài vấn đề. Cô ấy không nói những vấn đề ấy là gì, cháu cũng chẳng quen biết gì cô ta mấy. Có thể cô ấy ghen, cháu có thể nhận thấy cô ta yêu bạn trai cháu điên cuồng“.

”A, hiểu rồi, hà hà, ghen mà, tôi tưởng tượng được vấn đề rồi. Tôi đoán cô ấy không phải người duy nhất trên thế giới này sẽ tới gặp cháu và nói cả triệu thứ về bạn trai của cháu, đúng không?”

”Ông có nghĩ đấy là ghen không?“.

”Tất nhiên, bạn trai cháu có ghen với cháu không?”

”Tất nhiên có chứ, hi hi. Nhưng cô ta có vẻ như không là ghen, cô ấy hình như đang nói một sự thật nào đó, như kiểu có điều gì kinh khủng lắm đang xảy ra sau lưng cháu“.

”OK, nhưng nếu giả sử cô ta không tới gặp cháu và chẳng nói gì cả, thì cháu có vẫn hạnh phúc không?”

”A… có… cháu nghĩ thế“.

”Vậy nên, có là vấn đề không, khi ai đó nói cho la một vấn đề mà ta không biết, hoặc thậm chí sẽ không bao giờ biết, và không cần biết?”

”Nếu như một ngày nào đó cháu sẽ biết và bị tổn thương?“.

”Làm sao mà cháu có thể chắc chắn biết rằng mình sẽ biết? Tại sao lại nghĩ về một vấn đề mà cháu không biết chắc rằng mình sẽ biết nó xảy ra? Nghe này, cứ tận hưởng hạnh phúc bây giờ của mình đi, cứ có tâm lý chuẩn bị nhưng đừng nghĩ nhiều quá“.”Được rồi cảm ơn ông. Đấy là vì sao cháu cứ đi tìm ông để nói chuyện, không gì ông nói thực sự làm cháu thấy an tâm, cảm ơn ông“.

”Ô cảm ơn tôi à, vì sao? Tôi rất thích nói, và cảm ơn cháu vì đã để cho tôi được nói“. Thật tuyệt bởi những lời an ủi.

Tôi kể tiếp cho ông già nghe về Lavender, cô gái Trung Quốc xinh đẹp tôi đã từng định giới thiệu cho ông, mối tình của cô ấy và tình, cảnh của cô ấy. Tôi kể về cái đám người nhộn nhạo ở tiệm, về Tài, về Thủy, đủ thứ, kể như bị dồn nén bao lâu mới có người để trút. Ông già lắng tai nghe, toàn thấy ông ấy cười, lạ thế, cứ như chuyện của tôi hài hước lắm vậy.

”Này, chúc mừng nhé, cháu đang có tuột cuộc sống thú vị lắm đấy, cứ giữ thế, hạnh phúc với nó, đáng lắm đấy!” Thì ra tôi đang có một cuộc sống thú vị đấy.

Người già họ nghe như đang xem một cuốn phim thư giãn vậy, vì họ đã từng trải qua như thế, họ hiểu đó là lẽ thường tình của cuộc đời này. Để xem mình sẽ xử lý những điều thú vị này như thế nào. Tôi nghĩ thầm.

Josh gọi điện, tôi kêu anh ta đứng chờ tôi trên phố Main, đoạn có tòa nhà cổ, tôi sẽ ra ngay. Tôi chia tay ông già, hôn chụt một cái lên đôi tay trắng hồng béo mũm của ông ấy. Ông tỏ vẻ sung sướng, đưa tay lên hít lấy hết để rồi vẫy chào tôi. “Cảm ơn cảm ơn cảm ơn“. Tôi chỉ biết nghĩ thầm như thế, thực sự tôi vô cùng yêu quý ông ấy.

Tôi đã thấy Josh, dáng cao lớn đang đứng trước ngôi nhà cổ, và bên cạnh anh ta, tôi thốt lên: “Hả, Jess à?, Tôi cứ tưởng Jess đã về upstate với Ryan, Ryan nói thế mà. Cậu ta lên đảo, thật kỳ lạ, gặp tôi hay là do đi cùng với Josh nên tiện thể. Tôi cứ nghĩ Jess rất ác cảm với tôi.

”Xin chào Josh, oh, cả Jess nữa à, tôi nghĩ cậu ở trên phía bắc“.

”Mới quay về“.

”Ryan vẫn ở đấy hả?“.

”Anh ấy đang lái xe về“.

”Này thế cậu muốn ăn pizza hả? Tôi nghĩ hơi muộn rồi, chiều lòng cái bụng của chúng ta thôi. Tôi mới đi lang thang với Jess, thế nên tôi đưa cậu ta đến đây gặp cậu luôn, cậu ấy cũng muốn gặp cậu“.

”Thật à?”

Tôi thấy Jess nghe câu đó phì cười ra một cái rồi rảo bước. Tôi dẫn họ tới quán pizza tôi đã ăn cùng Lavender. Trên cửa, Josh “ô” lên khi thấy họ dán bức ảnh trên báo có hình tôi và Lavender đang ngồi trong tiệm. Vừa vào đã thấy mấy anh bán pizza tươi cười vì nhận ra tôi.

”Cô không đến cùng cô bạn gái Trung Quốc xinh đẹp của cô nữa sao?”

”Ô không, nhưng tôi đến cùng với mấy anh chàng người Mỹ xinh đẹp“. Họ cười ha hả.

Tôi vẫn đang bày mưu, tính kế trong đầu để làm thế nào nói chuyện được với hai anh chàng này. Thực ra, tôi chưa nói chuyện nhiều với Josh bao giờ, còn Jess thì có vẻ khó nói chuyện. Tôi cũng chưa thực sự quen. Tôi dự định sẽ hỏi họ nhiều về Lavender, và tất nhiên, có Jess ở đây phải hỏi cả về Ryan.

”Tại sao cậu lại muốn gặp tôi? Lavender muốn thế à?“.

”Không, tôi gặp cậu bởi vì tôi muốn gặp cậu. Cậu đã biết chuyện của Lavender rồi đúng không? Cậu có nghĩ điều gì tồi tệ về tôi không?”

”Ồ không, tất nhiên là không, nếu như tôi nghĩ thế thì tôi đã không gặp cậu“.

”Tại sao?”

”Có điều gì đó mách bảo tôi thế“.

”Cám ơn cậu!”

”Ới làm ơn đi…“.

Và Josh kể cho tôi nghe. Lavender là cô gái châu Á xinh đẹp nhất trần đời mà anh ta từng gặp. Lave rất thông minh và tài năng, một cô gái ngọt ngào nhưng có lúc mạnh mẽ và ngoài tầm kiểm soát. Có lúc, họ đi club chơi, cô gái ấy điên tới mức cởi phăng hết cả áo khiến Josh một phen cũng phát điên theo.

”Cậu có nhận thấy sự điên loạt trong cô ấy không?”

”Có thấy, cả sự hoang dã nữa“.

”Tôi yêu điều đó, nhưng tôi lại căm ghét điều đó. Chúng tôi cứ như những ngọn lửa nổ tung, khi chúng tôi ở bên nhau, chúng tôi bị bốc cháy“.

”Tôi cũng nhận thấy điều đó mà, hihihi, cả hai đều “nóng bỏng”, vậy nên các cậu bốc cháy là phải“.

Tôi thấy Jess cũng mỉm cười, Jess chỉ lắng nghe, anh ta chẳng nói, làm tôi ngại không biết sẽ hỏi Jess về Ryan như thế nào đây. Có lúc tôi nhìn sang Jess định nói, thấy anh ta nhìn tôi, kiểu nhìn khó hiểu, làm tôi sợ, lại im.

”Lave nói rằng cô ấy chưa bao giờ gặp được một người nào tuyệt diệu như cậu, cậu thực sự là một người bạn. Cô ấy làm tôi tò mò quá nên phải gặp được cậu bằng được“.

”Tôi vẫn không hiểu vì sao cô ấy lại thích tôi đến thế. Tôi chẳng làm gì cho cô ấy cả, tôi cũng đã chẳng giúp đỡ được việc gì, thậm chí chúng tôi cũng đâu có gặp nhau mấy đâu“.

”Cô ấy nói cậu hoang dã, điên điên, nhưng thông minh, và đẹp, tôi cũng đồng ý như thế. Cô ấy không có nhiều bạn đâu cậu biết không? Thật là lạ vì lúc nào cô ấy cũng nói về cậu, và…”

”Và tôi nghĩ cô ấy yêu cậu …”

Tôi lạnh sống lưng. Josh buông ra câu kỳ lạ thế.

”Ý cậu YÊU là vì sao?“.

”À đó có thể là tình yêu bạn bè, đó có thể là tình yêu lứa đôi. Trong trường hợp này là cả hai, cậu đặc biệt, đấy là vì sao“.

”Cảm ơn, tôi nhận tình yêu này“.

Jess lại nhìn tôi chằm chằm, có lẽ tôi làm anh ta ngạc nhiên.

”Tôi muốn gặp Lave trước khi cô ấy vào trung tâm cai nghiện, tôi không chắc mẹ cô ấy cho tôi gặp không. Tôi chưa quen cô ấy lâu và không có nhiều bạn ở nơi này. Nhưng tôi không từ bỏ bất kỳ cơ hội nào để giữ lại những người bạn tốt. Cô ấy yêu tôi, và tôi yêu cô ấy Josh có thấy phiền không?“.

”Gì cơ? Tôi thấy vui! Cô ấy là tình yêu của tôi“.

”Và cô ấy là cuộc sống của anh“. Tôi nhớ lại lời ông già, “tình yêu là cuộc sống“.

Trong phút giây ấy tôi hiểu thứ tình yêu của bọn họ, nó mạnh mẽ hơn bình thường vì họ là những con người có máu điên, nhưng hơn cả, đó là đã điên còn bị cấm đoán. Họ yêu hơn bình thường, họ ghét hơn bình thường, họ sẽ quý mến tôi hơn bình thường. Có lẽ họ hiểu cái sự YÊU của tôi là thật lòng, không vì sắc đẹp, vì tiền bạc như những kẻ khác xung quanh. Đôi khi có những thứ tình cảm không nhiều lời, nhưng nó đồng cảm và sâu sắc một cách kỳ lạ.

”Tại sao cô ấy lại bị nghiện? Thật là kinh khủng, tại sao cậu lại để cô ấy làm thế“.

”Mẹ cô ấy khiên cô ấy làm thế, cô ấy quá điên để có một bà mẹ như thế“.”

”Làm thế nào mà dính vào nghiện ngập như thế nhỉ? Cậu có biết không?“.

”Tôi không biết, có thể cô ấy làm thế sau trận tuyệt thực kéo dài. Lúc tôi biết thì muộn quá. Tôi có thể ở bên Lave nhưng tôi bị mẹ cô ấy ngăn cản, đấy cũng là một lý do. Cô ấy thích “tự hủy hoại mình“.

”Điều đấy thật là ngu ngốc“.

Lavender cuối cùng cũng chỉ là một cô gái dại dột ngốc nghếch. Cứ cho là những lời nói của Josh chưa hẳn là thật đi, nhưng rõ ràng anh ta nhận thức được vấn đề. Tôi nhận ra được tình yêu của Josh dành cho Lavender, tự nhiên thấy buồn, rồi họ sẽ đến đâu đây nhỉ? Và tôi nữa, tôi cũng sẽ đến đâu đây nhỉ?“.

Tôi nhìn Jess, anh ta vẫn không nói gì cả, lúc nào cũng vai trò của người dự thính, Jess nghĩ nhiều hay Jess không bao giờ nghĩ gì? Jess toát lên một vẻ lạnh lùng rất tương đồng với Ryan khi anh không cười, tôi thoáng giật mình khi nhận ra điều đó ở Jess. Tôi như đang nhìn thấy Ryan, và tự nhiên thấy nhói lên, nước mắt như trào ra đến nơi. Có lẽ mắt tôi ngân ngấn, Jess đã nhìn thấy, anh ta lấy một miếng giấy trên bàn đưa cho tôi. Mất hai giây tôi mới đón nhận, nhưng tôi không hề khóc. Tôi đã mạnh dạn hỏi:

”Tôi có thể hỏi cậu một điều được không Jess?“.

Jess mỉm cười. Cậu ấy gật đầu.

”Cậu biết một điều không, tôi chẳng biết gì về anh trai cậu lẫn cậu cả“.

”Thế cậu muốn biết điều gì“.

”Tôi gặp BẠN CỦA CẬU, Garbriel, cô ấy khóc, cô ấy nói có điều gì đó không ổn đang diễn ra. Bây giờ tôi xem xét lại mối quan hệ của chúng tôi. Tôi nhận ra rằng tôi không thể định nghĩa được rõ ràng đó là TÌNH YÊU THỰC SỰ, vì một lý do, tôi chẳng biết gì về anh ấy cả, nơi anh ấy làm việc, anh ấy đã từng làm gì anh ấy ở đâu? Chúng tôi còn không có cả nhiều thời gian ở bên nhau nữa“.

”Thế cậu yêu anh ấy vì lẽ gì? Có phải vì anh ấy đẹp trai không?”

Một câu hỏi thật bất ngờ. Đúng thế, tôi yêu anh ấy vì cái khi tôi chẳng biết gì về Ryan cả.

”Bởi vì anh ấy thật ngọt ngào, và anh ấy yêu tôi“.

Josh chêm vào: “Anh ấy có nụ hôn tuyệt vời nữa đúng không“.

”Cậu nghĩ anh ấy yêu cậu à?”

Tôi lại như bị bắt bài, lại một câu hỏi khiến tôi cảm thấy mình không chắc chắn. Tôi đã từng rất tin rằng tôi được yêu vì ánh mắt của Ryan, vì những gì anh ấy nói, vì sự quan tâm của anh ấy. Nhưng biết đâu… tôi không phải là kẻ có kinh nghiệm trong tình yêu, tôi nghĩ mình cũng có thể bị sự ngây thơ đánh lừa. Mà một người như Ryan, tôi chợt nghĩ, anh ấy không thể yêu tôi đơn giản như thế được…

”Tôi nghĩ anh ấy yêu tôi“.

”Trước đây cậu có bạn trai chưa?”

”Chưa, chưa bao giờ, đây là người đầu tiên“.

”Ôi thật à, không thể tin được“. Josh lại chêm vào tiếp.

”Tôi không hiểu nhiều về anh trai mình, nhưng tôi nghĩ anh ấy thực sự thay đổi từ ngày gặp cậu. Tôi biết Josh và Lavender; tôi cũng nhìn thấy cái cách họ nhìn cậu giống như anh trai tôi. Ryan là một người đặc biệt, cậu biết gì không, anh ấy đang rất cố gắng để được ở bên cậu. Rồi một ngày cậu sẽ thấy“.

Lời nói giống của Garbriel quá. Nhưng mà rồi tôi vẫn chẳng khám phá được điều gì thêm về Ryan qua Jess, cậu ấy cũng chỉ nói đến thế thôi.

Tôi thở dài, chả buồn ăn nốt cái bánh pizza, bụng cứ đầy ứ. Tôi rải mấy tờ giấy ăn ra bàn rồi dặt cái đầu của mình xuống nghiêng nghiêng, chả cần quan tâm đến Jess hay Josh nữa.

”Cậu chắc mệt hả? “ Josh hỏi.

”Uhm huh. “ Tôi gật gật.

”OK, thế thì gặp lại cậu khi nào chúng ta gặp Lavender. OK“. Tôi vẫn nằm nghiêng đầu mình trên bàn, và tự nhiên nước mắt trào ra. Tôi thấy điều gì đó cứ tiếc nuối và buồn buồn.

Lang thang về nhà, tôi gọi điện cho Billy, may mắn anh ấy nhấc máy. Billy nói Lavender muốn nói chuyện với tôi vô cùng, tôi bảo tôi cũng thế. “Thế được rồi, chờ tí nha, anh sẽ giúp hai đứa nói chuyện được với nhau“. Chờ mãi, chờ mãi, tôi đành phải về nhà. Cuối cùng điện thoại cũng réo, số của Billy.

”Này cô gái đẹp ơi“. Giọng Lavender, dịu dàng và nhẹ nhàng, nghe thật đáng yêu.

”Bây giờ cậu ở đâu thế hả Lave? Cậu có ổn không?“.

”Ở nhà của cô tớ, một nơi rất dễ thương. Billy đang ở với tớ, anh ấy cho tớ dùng điện thoại của anh ấy. Tớ chẳng có điện thoại“.

”Hôm nay tớ gặp bạn trai của cậu đấy Lave ạ“.

”Anh ấy đến gặp cậu rồi à. Tớ bảo anh ấy từ lâu lắm rồi là tới gặp và nói chuyện với cậu, anh ấy dễ thương đúng không?”

”Rất dễ thương, và tớ cũng gặp Jess nữa, em trai của Ryan, bọn họ đi cùng nhau tới gặp tớ“.

Tôi thấy Lave thoáng yên lặng trong điện thoại.

”Ừ, cậu ấy cũng đáng yêu, cậu có muốn biết một bí mật không?”

”Bí mật gì?“.

”Bọn tớ ngủ với nhau rồi đây, hà hà“.

”Gì cơ, với Jess?“.

”Ừ tớ và cậu ấy”

Phần 42

Tôi nhớ về Ryan, anh ấy lạnh lùng với người khác mà ấm áp với tôi. Thậm chí tôi còn không biết nổi cả điều đó. vẫn biết anh không đơn giản.

 

“Bọn tớ đã có thể là một cặp đẹp đôi cho tới khi Josh tới…”

”Thế ý cậu đấy là bạn trai cũ của cậu à?“.

”Không, cũng không hẳn, nhưng tớ từng thích cậu ấy, rất thích, cậu ấy rất ấn tượng. Bọn tớ đi biển diễn cùng nhau. Lúc đó cậu ấy có bạn gái rồi, nhưng một lần bọn tớ đi tiệc, có một cái rổ bao cao su ở đấy, cậu ấy lấy một cái, tớ nhìn thấy và hỏi có phải cậu ấy muốn làm tình không? Và thế là bọn tớ ngủ với nhau. Nghe điên nhỉ? Nhưng cực kỳ thú vị!”

”Không, nghe rất lãng mạn, bọn ấy có bị say không?“.

”Cũng không hẳn“.

”Tớ đã không nghĩ rằng Jess là kiểu người dễ dãi như thế, he he…“.

”Không, cậu ấy không dễ dãi, tớ nghĩ cậu ấy cũng thích tớ, thế thôi“.

”Kể cả cậu ấy có bạn gái rồi ư?“.

”Tớ không biết, nhưng sau đó, bọn tớ còn ngủ với nhau vài lần nữa. Jess rất ngọt ngào, nhưng tớ thấy mối quan hệ này chả đi đến đâu, và sự thực đã được chứng minh bằng việc tớ đổ hoàn toàn trước Josh. Đấy mới là tình yêu thực sự. Jess đã bỏ câu lạc bộ người mẫu ấy ngay sau khi anh cậu ta bỏ. Ryan khá là nổi tiếng với đủ kiểu tin đồn, haha“.

”Tin đồn về những chuyện gì?“.

”Kiểu thư Ryan được rất nhiều các cô gái và những gã đàn ông giàu có theo đuổi. Anh ấy khá là lạnh lùng cậu biết không, Jess đỡ hơn, bọn con gái cứ phát điên lên vì bọn họ, nhưng tớ chọn Jess, cậu ta còn nói chuyện với tớ mỗi khi chúng tớ gặp nhau. Tớ cũng khá là nổi trong cái câu lạc bộ đó, nhưng Ryan cũng chả quan tâm“.

”Thế cậu có ngạc nhiên không khi thấy anh ấy là bạn trai của tớ?“.

”Cực kỳ luôn, ý tớ là, bị sốc. Tớ lâu rồi không gặp anh ấy, kể từ ngày anh ấy bỏ câu lạc bộ. Anh ấy quá là nổi tiếng, anh ấy chắc mệt rồi, haha“.

”Thế còn tin đồn nào nữa không?“.

”Nhiều lắm, nhưng cũng là bình thường, tớ cũng có một đống. Tất cả mọi người ở đó đều bị điên, cậu biết là có một thế giới điên rồ ở trong đó mà…”

”Cậu mệt rồi đúng không? Tớ buồn lắm, khi biết tin về cậu Lave ạ. Cậu thật là đẹp, nhưng đừng tự hủy hoại mình vì mẹ, hay vì Josh, hay là vì bất kỳ ai, hãy sống vì những người yêu cậu, giống như tớ đây“.

”Tớ làm cậu buồn đúng không? Billy cũng nói cho tớ y hệt. Tớ ước gì tớ có thể ở trong một thế giới mà chỉ có Josh, Billy và cậu, đó sẽ là một thế giới hoàn hảo“.

”Không, không hoàn hảo, bởi vì sau đó tớ sẽ rất buồn chán vì nhớ những người thương yêu của tớ, haha“.

”Tớ chả quan tâm, haha, bởi vì tớ đang nói về thế giới hoàn hảo của tớ cơ“.

”Thế thì làm ơn…“.

”Được rồi, tớ đang rất cố gắng, vì nhũng người tớ yêu thương“.

”Cảm ơn cậu“.

”Cảm ơn cậu“.

Billy nhấc máy, anh nói rằng Lave sẽ xuống trung tâm vào cuối tuần, sau khi Lave chữa xong cái gì đó đã.

Tôi xin phép gặp cô ấy vào thứ sáu, tôi có thể nghỉ được ở spa. Billy nói anh cũng đang định như thế. Anh hỏi mọi thứ ở tiệm nail mới đều OK chứ.

”Phức tạp hơn em nghĩ nhiều“.

”Nếu mệt quá thì chuyển qua tiệm của bạn anh nha“.

”Vâng, cảm ơn anh, em mong sớm gặp Lave và chúng ta có thể thỉnh thoảng gặp nhau“.

”Tất nhiên rồi“.

Thế là cũng đã 12 giờ đêm. Một ngày với quá nhiều câu chuyện với đủ loại con người. Ai cũng để lại cho tôi suy nghĩ. Trong số họ, có những người thật khó hiểu, có những người thật đáng thương. Tôi cho ông già yêu quý của tôi sang một bên, không bị lẫn vào bọn họ. Ông ấy không khó hiểu, ông ấy không đáng thương, ông ấy giúp tôi đứng cân bằng giữa những con người khó hiểu và đáng thương kia.

Tôi nhớ về Helen, nhớ về sự tuyệt vọng níu kéo và tức giận của cô ấy.

Tôi nhớ về Josh, nhớ về sự thân thiện và bất lực của cậu ấy.

Tôi nhớ về Jess, nhớ về những câu hỏi và ánh nhìn khó hiểu của cậu ấy, cậu ta thân thiện với người khác mà lạnh lùng với tôi.

Tôi nhớ về Lavender, và sự hoang dại và tình yêu của cô ấy dành cho tôi.

Tôi nhớ về Ryan, anh ấy lạnh lùng với người khác mà ấm áp với tôi. Thậm chí tôi còn không biết nổi cả điều đó. vẫn biết anh không đơn giản.

Nhớ nhiều, và tiếp tục chìm vào những cơn mơ mộng mị…

Tôi vào cái tiệm nail đó chưa được mấy buổi, nhưng đã có những vị khách tín nhiệm wax lông mày đầu tiên, và nhiều lên hằng ngày vì họ giới thiệu cho nhau. Có cô vừa mới wax lông mày tuần trước, lông chưa kịp mọc lại đã quay lại với tôi đòi wax tiếp để tối nay đi “party“.

Tôi đông khách ra trò, có sự cạnh tranh rõ rệt với hai bà cô Lucy và Lily vốn được coi là wax lông mày nổi tiếng ở khu vực này. Tôi còn có thêm một lợi thế là tiếng Anh khá, nói chuyện và “tư vấn” trang điểm cho họ, thậm chí còn trang điểm miễn phí cho một số người, khách rất thích. Còn mấy bà cô kia, có muốn nói xấu tôi cũng chẳng ra nổi một lời vì tiếng Anh quá kém. Và thế là tôi lại càng bị ghét, mà ghét ứ làm gì được tôi ứ cả dám đuổi tôi đi nữa. Tôi thích!

Tôi cố gắng nói chuyện và lại gần với Ronie càng ít càng tốt, chẳng phải vì tôi ngại gì mấy người kia, mà vì tôi ghét, không muốn dây dưa. Nhưng cứ càng thế thì Ronie càng sấn sổ tới, bất chấp cả sự bất lực níu kéo lườm nguýt của bà “mẹ vợ tương lai” và “đồng bọn“. Thi thoảng họ lại tụm năm tụm ba nói này nói nọ, chẳng biết nói gì. Tôi để ý có Tài và chị Thủy không cùng hội, họ luôn tách riêng ra. Có vẻ chị Thủy cũng thuộc dạng “bị đì” giống như tôi, nên chị ấy cũng ghét, chỉ là không chống đối chủ ra mặt sợ bị đuổi mà thôi.

”Chị” Tài lại sang, cứ nhảy tưng tưng giữa tiệm. Mà có lẽ mới được nghe tin “con nhỏ cộng sản đang nằm vùng” nên càng được thể quậy phá ăn nói mát mẻ. Ngồi giữa tiệm mà chị cứ oang oang: “Chài ơi, đuổi sớm đi thôi!” “Sao có cái loại tóc rễ tre nhin ghê thế nhỉ?” Tức thật đấy, vì tóc tôi thẳng mượt như sunsilk là thế mà cứ ngồi chê. Tôi thấy Tài “anh” còn phải lên liếng: “Chài ơi, mày xem lại tóc mày đê, đẹp hơn ai mà cứ chê vậy“. Thế tôi mới để ý, tóc của chị trông như cái chổi xể tuy đã cố vuốt keo cho nó bớt xù nhưng đảm bảo phải vài con quạ đang làm ổ bên trong. Thế rồi, Tài ngồi ca vọng cổ, toàn cố ý có những câu chọc ngoáy tôi. Tôi không hiểu vì sao “chị” ghen ghét tôi kinh khủng như vậy, không biết có phải vì chị muốn nịnh chủ hay vì chị yêu Ronie nữa.

Lúc tôi không có khách, ngồi lắng nghe những lời trêu chọc của “chị” Tài, tự nhiên nảy ra ý định làm gì đó cho bõ ghét. Tôi để ý Tài hay đi đi lại lại và hay ngồi cái ghế ở gần bàn cuối cùng, quay mông ra đằng trước phía tôi hay wax lông mày. Tôi thủ sẵn một chai thuốc đánh móng tay đỏ lòm và một tờ giấy, tôi còn xé cho nó giống như cái đuôi. Y như rằng, sau khi làm xong khách tiệm bên kia chị lại quay lại tiếp tục ca vọng cổ. Nhìn chị từ xa là tôi đã đổ cả lọ thuốc ra tờ giấy. Chị lại gần, quay người chuẩn bị ngồi, tôi để tờ giấy lên trên cái ghế thật nhanh mà chị không biết. Chị ngồi bẹt một phát lên, chị lại ca. Tôi sung sướng đến bần bật cả người. Chị Thủy nhìn thấy mà phải lao vào cái phòng kho nhỏ để ôm miệng cười. Và hệ quả là thế này. Lúc chị Tài đứng lên, cái tờ giấy dính trên cái quần Levis siêu đẹp của chị, chị đi đã thế hay ngoáy mông, tờ giấy lủng lẳng như cái đuôi, đi được nửa tiệm thì cái đuôi rơi xuống để lộ cả bộ mông đỏ choẹt, trông như là… bị… ấy… Cả tiệm phải ngoái lại nhìn, khách lăn ra kêu lên: “Oh, shit” tán loạn. Có hai đứa trẻ con đang chờ mẹ sơn móng lao tới cứ chúi mặt vào ngó. Chị Tài ngơ ngác, chả hiểu mọi người cười cái gì. Gần ra khỏi tiệm, một bà khách tốt bụng chỉ: “Này nhìn xuống mông mày đi này“. Chị nhìn thấy ré lên, chạy như điên về phía bên kia tiệm để tìm cách “xử lý“. Mọi người trong tiệm quay lại nhìn tôi, như kiểu đích thị tôi là thủ phạm. Tôi chả sợ, tôi sẽ nói rằng là do tôi sơ ý để đổ lọ sơn ra tờ giấy và anh ta ngồi lên, ai bảo không để ý. Tôi cứ điềm nhiên đứng wax lông mày tiếp. Cô khách của tôi hỏi, kiểu thì thầm: “Mày làm đúng không? Mày xấu tính nhá“. Tôi nháy mắt. Ronie lớn tiếng: “Thôi rùi, phen này đi đẹp cái quần rủi, ha ha“. Tiếng cô Lucy: “Ronie có xui không thế hử“. Trước khi chị Tài về, chị sang bên tiệm tôi mắng oang oang: “Hỏng cha cái quần của lui rồi, mua gần trăm đồng đó, có ngày tôi giết nghe chưa, nghe chưa?“.

Tài “anh” lại chen vào: “Trời, có trăm đồng cái quần mà đòi giết người ta“.

”Nè, anh im đi nha, anh bênh ghẹ hả? Ronie, Ronie, Ronie, Ronie đâu, ra đây ra đây“.

Ronie cũng đang chuẩn bị về, hỏi vọng ra: “Cái gì?“.

”Tui giết con ghẹ của anh đấy“.

Tôi lại phì cười, đến khổ. Muốn giết tôi, chửi tôi thì cứ nói thẳng vào mặt tôi, cứ đá chỗ này chỗ kia, đến chết cười.

Rồi Tài ngoáy mông ra về. Trời cũng hơi lạnh, anh ta mặc có một cái áo dài tay. Còn cái áo khoác, đang… quấn quanh mông, người co ro, chả biết tả sao cho hết buồn cười. Tôi thấy sảng khoái đã đời, xấu tính tí, nhưng thích thật!

Tôi lại về với chị Thủy. Chị ấy bảo hình như nghe trộm được tiệm nail này sắp đóng cửa vì chủ sắp đòi lại mặt bằng. Lucy đang cuống quít nịnh nọt chạy chọt, mà tiếng Anh cũng hơi kém nên khó làm việc. Chị ấy luôn miệng nhắc tôi cẩn thận với những người ở đây. Kể thì tôi “chơi” Tài vậy cũng vui và bõ ghét vì cái thói đanh đá, khinh người của anh ta, nhưng cũng là người ghê gớm, họ làm gì mình không biết được đâu.

”Mà chị nói em nghe nha, Tài mê Ronie lắm đó, bữa trước ghen cả với Helen nhưng sau đó thôi vì Helen là con chủ, nhưng với em là nó không có tha đâu nghen, nó ghen em đó“.

”À thảo nào“.

Nhưng tôi cũng chả sợ, tôi đâu có thể làm ở đây lâu dài, tôi cũng sắp về Việt Nam rồi, mà có khi chuyển tiệm đi nơi khác ngay tuần sau í chứ.

Sau bao lo lắng hoài nghi thắc mắc cuối cùng thì tối nay Ryan của tôi cũng hứa đến thăm tôi, còn sẽ đưa tôi đi đâu đó.

Có nên hỏi và kể chuyện của Garbriel không nhỉ? Có nên hỏi hết thắc mắc với anh không nhỉ? Hay là cứ… để thế đi, như lời ông già của tôi khuyên?