Bạch Dương, 27 tuổi, nhân viên cao cấp trong doanh nghiệp nước ngoài
Những ai từng xem bộ phim “Mộng tiếc lương kiều” đều thương cảm cho câu chuyện tình lãng mạn của cặp nam nữ nhân vật chính. Nếu cuối cùng họ không có được cái đêm nồng nàn đó, chắc chắn khán giả sẽ cảm thấy nuối tiếc. Lẽ nào một cặp bạn tình ăn ý đến vậy lại không thể có một cơ hội dù chỉ để ôm nhau thắm thiết.
Đúng vậy, cuộc đời con người khó tránh khỏi một số tiếc nuối. Vì số phận con người luôn gập ghềnh và lạc lối, khiến người ta khó có thể thực hiện được mộng ước và khát vọng cuộc đời.
Bạch Dương-một cô gái dũng cảm, thẳng thắn-đã nói với tôi bằng một giọng rất khẳng định rằng: Bất luận đàn ông hay đàn bà, cũng đều phải dũng cảm hơn, dũng cảm thực hiện mơ ước của mình, dù đó chỉ là một đêm cũng đáng để tranh giành lấy. Nếu không sẽ tiếc nuối suốt đời.
Yêu thầm suốt bốn năm
Nếu nhìn ngoại hình, Bạch Dương là một cô gái có cá tính mạnh mẽ. Tóc ngắn trang phục một màu đen, kính mát màu xanh da trời. Tuy không xinh đẹp lắm nhưng cô có nụ cười rạng rỡ rất quyến rũ. Trong mọi hành vi, ngôn ngữ đều toát lên vẻ chín chắn, quyết đoán của một cô gái có địa vị cao. Chính sự tươi trẻ, hóm hỉnh trong tính cách cô đã hấp dẫn mọi người nhất. Nhưng cô kể rằng trước đây cô hoàn toàn khác, rất ngượng ngùng, rất khép mình, thích giấu kín mọi chuyện, không dám giao tiếp với mọi người. Bằng giọng u buồn cô kể với tôi rằng chính vì tính ngượng ngập đó đã khiến cô đánh mất một chàng trai mà cô nặng lòng yêu thương. Và năm năm sau, một lần "tình một đêm" đã giúp cô cắt bỏ được tiếc nuối đó.
Chắc chắn anh sẽ không tưởng tượng nổi lúc học đại học, tôi hoàn toàn khác. Khi nói chuyện với bạn trai, mặt luôn đỏ bừng, giọng lí nhí như kiến, rất nội tâm, rất ngượng ngùng, có thói quen kìm nén tình cảm thật.
Tính cách này làm tôi rất khổ vì suốt bốn năm đại học, các bạn học nam đều hiểu về tôi rất ít. Càng buồn hơn là, do không dám thể hiện, tôi để tuột mất một chàng trai xuất sắc đã thầm yêu bốn năm nhưng không dám thổ lộ.
Đó là Cường, bạn học cùng lớp tôi. Cường chơi bóng rổ rất giỏi, rất đàn ông. Tôi rất thích nụ cười mê hồn, sự tươi trẻ hoạt bát của anh khi chơi bóng, thậm chí còn thích cả cái khiếm khuyết hơi gù lưng của anh. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã yêu thầm anh. Nhưng chỉ thầm yêu trộm nhớ, không dám bày tỏ nỗi lòng.
Hồi đó, rất nhiều cô trong lớp mê anh, còn có cả mấy người đẹp đứng nhất nhì lớp. Nhìn người khác, rồi tự nhìn mình, tôi thấy rất tự ti vì mình không xinh đẹp, thân hình thấp, làn da cũng xấu. Hồi đi học do không biết son phấn nên nom rất nhà quê. Hồi đó tôi cho rằng bao nhiêu cô gái xuất sắc theo đuổi Cường như vậy, con vịt con xấu xí như tôi chỉ nên đứng bên cạnh chầu rìa mà thôi. Nhưng tôi vẫn không thể kìm chế được tình cảm của mình với Cường. Tôi chỉ nhìn trộm anh, tham lam ngắm nghía từng động tác, từng nét biểu lộ tình cảm, thầm chúc phúc cho anh có một tương lai rực rỡ.
Hồi đó tôi cực kỳ thích ca khúc “Ngượng ngùng" của Vương Phi. Lời ca trong đó uyển chuyển réo rắt, rất phù hợp với tâm tư của tôi. Bốn năm đại học, tôi luôn ôm ấp hình bóng Cường, giấu kín tình yêu trong lòng, thậm chí không dám tiết lộ với bất kỳ cô bạn thân nào. Tôi không muốn người khác chê tôi nực cười. Dư vị yêu đơn phương khiến người ta trĩu nặng.
Bốn năm trôi nhanh như tên bắn, thoắt cái đã sắp tốt nghiệp. Nghĩ tới ngày mỗi người một nơi, thời gian còn lại không nhiều, tôi lại có cảm giác sốt ruột, rất muốn Cường biết đã từng có đứa con gái như tôi thầm yêu anh suốt bốn năm. Đến một ngày, tôi dồn hết dũng cảm, viết một lá thư cho Cường, kể hết tình cảm của mình. Nhưng kết quả tôi rất thất vọng khi phát hiện thấy bên anh đã có một cô gái tóc ngắn, trong sáng, dáng cao mảnh. Họ thân mật tay nắm tay đi dạo trong trường. Lúc đó tôi mới hiểu thế nào là đau khổ, nhưng tất cả đã quá muộn.
Chúng tôi tốt nghiệp. Cường và cô gái đó cùng chuyển tới một thành phố phía Nam. Tôi quay về quê nhà-một thành phố nhỏ ở phía Nam. Thật trùng hợp, hôm đó chúng tôi cùng ngồi một chuyến tàu. Nhìn họ ríu rít, lòng tôi chua xót vô cùng, không thể phủ nhận rằng tôi đang ghen. Còn nhớ tôi xuống trước họ mấy trạm. Lúc tôi xuống tàu, Cường đỡ hành lý hộ tôi, trịnh trọng bắt tay tôi tạm biệt. Nước mắt tôi trong lòng như tuôn chảy nhưng bên ngoài vẫn giả bộ tươi cười. Nhìn anh quay người, nhảy lên tàu, vẫn cái dáng hơi gù, tim tôi đau nhói, thầm nói, "Tạm biệt Cường, có lẽ sau này không bao giờ em được nhìn thấy anh nữa. Cường, anh biết không, có một cô gái đang thầm yêu anh".
Tàu rời ga rất nhanh, tiếp tục lao về thành phố Cường ở. Tôi vẫn như nhìn thấy nụ cười mê hồn của Cường đăm đắm nhìn tôi. Rồi nụ cười đó ngày càng xa, nom không rõ nữa. Tôi cô độc đứng trên sân ga, nước mắt giàn giụa, tự thấy thương cảm vô cùng.
Câu chuyện tình yêu trong sáng ấy khiến lòng tôi không khỏi xót xa. Nhiều năm trước, tôi cũng từng yêu thầm một cô gái như Bạch Dương yêu Cường. Quan hệ giữa chúng tôi rất thân thiết, không giấu diếm nhau điều gì. Không biết bắt đầu từ bao giờ, tôi nảy sinh một tình cảm với cô. Lúc đó mọi người đều đang ở trong độ tuổi thanh niên rạng rỡ nhất. Nhưng tuổi xuân của tôi lại bị đốt cháy trong những đêm dài kìm nén. Tôi cũng có nỗi khổ như Bạch Dương, cũng tự ti như vậy. Cứ sợ rằng một khi sự thật được bày tỏ, quan hệ giữa chúng tôi sẽ đứt, thậm chí mất luôn cả tình bạn. Nỗi đau đó, tôi đã quá thấm thía. Vì thế khi Bạch Dương bắt đầu kể, tôi cũng hiểu hơn và càng tò mò hơn về câu chuyện của cô. Tôi hy vọng những tiếc nuối như vậy có thể cân bằng lại qua thời gian.
Bạch Dương tò mò quan sát tôi. Có lẽ bởi tôi quá chăm chú. Cô cười hỏi tôi có hiểu được chuyện của cô không, có thấu hiểu được cảm giác của cô không. Tôi cười đau khổ, không đáp. Tôi động viên cô kể tiếp câu chuyện tình yêu "khác" của cô.
Từ nhút nhát thành dạn dĩ
Hình ảnh Cường mỗi ngày mờ nhạt trong kí ức tôi, những lần nhớ anh cũng ít dần. Mỗi khi chợt nhớ tới anh, tôi lại nhớ tới dáng hơi gù của anh, nhớ tới dáng tức cười ngờ nghệch của mình khi thầm yêu anh thuở đó. Nhưng mọi thứ xuất hiện đều nhàn nhạt, không còn giống như thời đại học khiến tôi trĩu nặng nữa.
Tôi lao vào công việc, đã chuyển mấy nơi làm, qua vài thành phố. Tất nhiên cũng trải qua vài cuộc tình, nhưng không đáng nhắc đến. Tôi thay đổi dần, từ một cô nữ sinh nhút nhát, xấu hổ đã trở thành một cô gái mạnh mẽ, làm việc đâu ra đấy, gặp sự cố gì cũng bình thản. Tôi thấy ngoại hình của mình cũng thay đổi, càng hấp dẫn hơn. Tôi dần dần hiểu ra được một lý lẽ rằng, phụ nữ đẹp hay không, thân hình hấp dẫn hay không đều không phải là điều quan trọng nhất. Tôi đã từng gặp rất nhiều phụ nữ thú vị. Dung nhan của họ không xuất chúng, nhưng phong cách của họ rất thu hút đàn ông. Có lẽ đây chính là chất nữ tính mà mọi người thường nói. Rồi dần dần, tôi học được cách "rèn luyện” chất nữ tính cho mình, học cách phối trang phục để thân hình nổi bật hơn, học cách trang điểm, lấp đi những khiếm khuyết trời sinh. Tất nhiên tôi cũng học được một số kỹ thuật quyến rũ đàn ông. Chẳng hạn như rất hiểu đàn ông dễ hưng phấn trong trường hợp nào. Tôi cũng biết làm thế nào có thể nhìn được dục vọng thực sự của người đàn ông từ trong mắt anh ta. Đối với tôi, đây là những thứ mà một phụ nữ trưởng thành đều phải có. Nếu không việc đối phó với đàn ông sẽ rất bị động.
Nói thật, sau khi ra trường, những lúc ở gần đàn ông, tôi đều rất chủ động, phải nói là vô cùng chủ động. Có lẽ đã cảm nhận được nỗi đau thời sinh viên, hận mình nhát gan và tự ti nên tôi hầu như cố ý thay đổi tính cách mình. Tôi ngày càng trở nên thẳng thắn, ngày càng dám biểu đạt, dám theo đuổi. Nhiều bạn học của tôi nói rằng thích hình ảnh của tôi thời đại học hơn, vì lúc đó tôi rất dịu dàng. Nhưng cá nhân tôi rất hài lòng về những thay đổi này, vì tôi có thêm nhiều bạn bè. Dù bạn trai hay bạn gái đều thích chơi với tôi, đều thích nụ cười sảng khoái và ngôn ngữ hài hước của tôi. Những đánh giá này làm tăng sự tự tin của một phụ nữ lên rất nhanh. Giờ đây, đàn ông theo đuổi tôi rất nhiều. Nhiều tới mức tôi không ứng phó kịp. Họ đều nói thích ở cạnh những phụ nữ như tôi, vì thấy thoải mái.
Trong chuyện tình dục, tôi rất chủ động. Còn nhớ người đàn ông đầu tiên mà tôi quan hệ cũng chính là người mà tôi chủ động theo đuổi. Lúc đó tôi vẫn đang làm việc ở miền Nam. Anh là một khách hàng của tôi, còn rất trẻ nhưng tài giỏi, là nhân vật có tiếng tăm hô mưa gọi gió ớ đó. Từ tay trắng, anh xây dựng dược một công xưởng lớn. Thoạt đầu, anh không để ý tới tôi điều này cũng rất bình thường vì rất nhiều cô gái xuất sắc vây quanh anh. Tôi tìm mọi cách, tạo mọi cơ hội để tiếp cận anh. Cuối cùng, trong một đêm say rượu, tôi đã thành công dâng tặng anh tấm thân trinh nữ. Tôi không hề ân hận vì anh là một người đàn ông đáng để cho phụ nữ phải điên cuồng. Tôi rất vui vẻ dâng tặng lần đầu tiên của mình, không chút tà niệm, không phải vì tiền của anh, cũng không phải vì toan tính muốn trói buộc anh suốt đời. Tôi biết anh đã có một cô vợ rất đẹp. Tôi cũng biết anh rất yêu vợ, không thể vì tôi mà vứt đi tất cả Nhưng tôi không chút do dự, vì không muốn suốt đời lại phải tiếc nuối lần nữa. Tôi chỉ muốn hiến tặng cho người đàn ông khiến tôi rung động, không nghĩ tới kết quả, nói chính xác là hậu quả. Vì tôi biết, dù có tồi tệ đến đâu cũng không thể đau lòng như cảm giác để tuột mất Cường thuở trước.
Lần đầu tiên của tôi chính là "tình một đêm", vì sau đó chúng tôi không tiếp tục nữa. Tối đó đã để lại một kỷ niệm sâu sắc trong lòng tôi. Giờ đây tôi vẫn nhớ rõ những chi tiết đó: Anh ngại ngùng nhìn vết máu trên người tôi, ánh mắt băn khoăn, hơi long lanh nước mắt. Tôi biết anh nhất định không hiểu nổi hành vi của tôi, vì tôi còn trinh trắng, thậm chí tôi chưa kịp nói với anh về tình yêu đã xảy ra mọi chuyện. Hẳn anh nghĩ tôi sẽ ân hận lắm. Nhưng không hề, tôi không chút ân hận. Tôi chỉ khẽ cười, nhìn anh, rồi nói rằng rất yêu quý và ngưỡng mộ anh, rằng tôi rất vui vẻ dâng tặng thân thể tôi cho một người đàn ông xuất sắc như anh. Tôi gắng làm anh tin rằng mọi chuyện tôi làm đều không có chủ đích. Nhưng anh vẫn nghi ngờ và hỏi có nghĩ tới việc trở thành người tình của anh không. Anh còn nói sẽ có trách nhiệm với tôi. Tôi cười ảm đạm, hẳn anh không hiểu nổi tôi. Sau đó anh gọi điện cho tôi mấy lần, chân thành nói muốn bù đắp cho tôi, vì anh đã không kìm chế được trong cơn say, vì khiến tôi không còn là gái trinh nữa. Nhưng tôi dã từ chối, cự tuyệt bất kỳ sự bù đắp nào của anh. Sau đó, chúng tôi không hề xảy ra chuyện gì nữa, cũng rất hiếm khi liên lạc với nhau. Và dù có liên lạc cũng chỉ hỏi thăm nhau rất đơn giản. Tôi không muốn phá vỡ gia đình hạnh phúc của anh, lại càng sợ một ngày nào đó sẽ yêu anh. Sau đó tôi rời khỏi nơi ấy, không phải vì anh, mà chỉ muốn thay đổi không gian cuộc sống.
Thực ra, mấy năm gần đây, cuộc sống của tôi vẫn luôn bình lặng. Tuy có trải qua mấy lần gập ghềnh yêu đương và thất tình, song không gây nên nhiều tổn thất và ảnh hưởng lớn. Tôi dần dần học được cách bình thản để xử lý tình cảm. Khi tình yêu tới, tôi rất chân thành đối đãi. Khi mất đi rồi, cứ để nó mất đi, không lưu luyến hoặc đau khổ, lại càng không ngốc nghếch như hồi đại học thầm yêu ai. Gặp phải những chàng trai trượng nghĩa, tôi thường chủ động theo đuổi, dù đó là sự theo đuổi vô vọng. Tôi cũng không giấu giếm với đối phương tình cảm của mình, vì làm như vậy ít nhiều khiến tôi không thấy ân hận.
Gặp lại nhau năm năm sau
Thời gian cứ thế trôi. Tôi đã trở thành một phụ nữ gần 30, cũng có được chút ít thành tựu nho nhỏ trong sự nghiệp. Trong cuộc sống cũng có chút phiền muộn, nhưng bản thân đều có thể bình thản đối diện được. Mãi cho đến một buổi sáng nhận được điện thoại của Cường, trái tim tôi lại quặn thắt, trào lên như sóng.
Hôm đó, tôi không còn tâm trí làm việc. Suốt năm năm không nghe thấy tiếng anh, cũng không cố ý nhớ đến tên anh. Giọng anh qua điện thoại vẫn trong trẻo như hồi ở đại học. Anh vui vẻ thông báo tới Bắc Kinh công tác nhưng tiếc rằng chỉ ở lại một ngày. Chiều hôm sau anh phải tới Thượng Hải nên muốn hẹn gặp tôi như một người bạn học cũ. Tôi gắng sức kìm chế cảm xúc nhưng giọng nói vẫn có phần run rẩy, căng thẳng. Cuối cùng, tôi nhận lời.
Để chuẩn bị đến gặp anh, tôi đã tiêu mất hơn 2000 tệ mua một chiếc váy đầm liền tuyệt đẹp, lại mất hơn ba tiếng đồng hồ làm một kiểu tóc rất thời thượng. Tôi muốn đem lại cho Cường một hình ảnh mới. Tôi muốn anh biết con bé nhà quê nhút nhát trước kia đã trở thành một phụ nữ quyến rũ.
Nơi Cường hẹn là một nhà hàng sang trọng. Khi Cường vừa từ tắc xi xuống, trái tim tôi lại lồng lên. Năm năm đã qua nhưng tôi vẫn khó kìm chế được tình yêu sâu đậm dành cho anh. Anh cười vui vẻ, khua tay chào tôi. Hôm đó anh mặc một bộ veston đen, người rất thẳng, vẫn hấp dẫn như năm năm trước. Tôi cười ngượng ngập. Thật kỳ lạ, vừa nhìn thấy Cường, tôi lại vụt trở thành cô gái nhút nhát. Cường nhiệt tình bắt tay tôi, đập vào vai tôi nói thay đổi quá, trở nên trưởng thành hơn, nữ tính hơn. Tôi không biết đó có phải là những lời tán tụng của anh không, song trong lòng rất vui. Tôi hy vọng mình thay đổi thực sự, và đem lại cho Cường một cảm giác mới mẻ. Tôi vui sướng mỉm cười, vịn tay anh bước vào nhà hàng. Còn nhớ lúc đó Cường rất chú ý tới động tác này của tôi và cười sảng khoái, nhìn thẳng tôi như thể mọi thứ đều rất tự nhiên. Tôi nghĩ việc khoác tay anh cũng không quá đáng gì, dù sao chúng tôi cũng là bạn học cũ. Tôi nghĩ Cường lúc đó đã ý thức được những thay đối của tôi. Đó là những thay đổi không chỉ ở trang phục mới, kiểu tóc mới, mà là một hình ảnh phụ nữ hoàn toàn khác.
Sau năm năm, số phận lại đưa đẩy chúng tôi gặp nhau. Lần gặp này đối với tôi là sự ban thưởng của ông trời. Chúng tôi ngồi đối diện nhau, cảm thấy gương mặt anh kề tôi rất gần. Anh thay đổi rất ít, vẫn cười dịu dàng như trước, cái lưng hơi cong cong, ánh mắt đượm chút tang thương. Tôi thấy thật khó tránh, năm năm đối với một đời người cũng không phải là một con số ngắn ngủi. Hẳn trong cuộc đời của mọi người nhất định phải nảy sinh không ít những biến cố, chí ít tôi cho rằng mình đã thực sự thay đổi. Năm năm qua, tôi cảm thấy rõ mình đã già, không chỉ ở dung nhan, mà còn cả tâm hồn, tình cảm. Khi ở bên Cường, tôi thấy mình từng phút từng giây dần trẻ lại, như thế quay ngược bánh xe thời gian, từng màn từng màn hiện ra trước mắt. Tôi ngắm khuôn mặt tuấn tú của anh, tự nhủ, không biết anh có nhớ thời đại học như tôi không. Cũng chính trong khoảnh khắc đó, tôi thấy rất buồn. Dù Cường có hoài niệm như tôi thì trong ký ức của anh cũng không xuất hiện hình bóng tôi. Tôi hồi đó quá ảm đạm, không đáng nhắc tới, chỉ là một cô gái dung mạo trung bình, không biết ăn nói, luôn ngượng ngùng. Nhưng tôi rất kinh ngạc và vui sướng khi đột nhiên Cường nhắc đến tôi hồi đại học. Anh nói tôi lúc đó rất dịu dàng, luôn lặng lẽ ngồi đọc sách trong phòng tự đọc. Và tôi hay đọc thơ, đọc xong cứ hý húi viết lách gì đó, hình như cũng là thơ. Nghe anh kể, mắt tôi mở to, không tin nổi tai mình. Thật không ngờ cường quan sát tôi kỹ như vậy. Lúc đó là khi nào, là buổi tối nào, sao tôi không cảm nhận được? Nhìn Cường gần gũi đến vậy, lòng tôi buồn vui lẫn lộn. Chắc chắn Cường không biết, để tiêu bớt quãng thời gian nhàn rỗi nhung nhớ anh, tôi thường một mình tới phòng tự học, lặng lẽ đọc thơ của Mộ Dung. Những lúc đau khổ thường cầm bút, viết những lời thơ ấu trĩ, viết vì Cường, viết về tình yêu của tôi dành cho anh, và cũng viết về nỗi đau khổ của mối tình lặng câm. Tôi thường vừa viết vừa rơi nước mắt. Nhưng cũng chỉ như vậy thôi, tôi vẫn không dám dũng cảm bày tỏ tình cảm của mình. Nhiều đêm như vậy cứ thế trôi qua. Lúc đó tôi muốn Cường vĩnh viễn không biết rằng có một cô gái đang âm thầm làm thơ và rơi lệ vì anh. Lời Cường kể khiến tôi vui sướng vô cùng, thì ra anh đã chú ý tới tôi. Trời ạ, tôi thật khó có thể kìm chế nổi niềm vui sướng của mình. Tôi hỏi Cường tại sao không lần nào tôi nhìn thấy anh để ý tới tôi. Cường cười, vẻ hơi ngượng ngập. Rồi nói có lẽ lúc đó tôi tập trung viết quá nên không phát hiện thấy anh ngồi cách tôi không xa. Tôi nhìn đôi mắt mê hồn của anh ẩn chứa một dục vọng mãnh liệt. Tôi rất muốn kể cho anh về bí mật đã kìm nén nhiều năm qua, nhưng rồi vẫn không nói. Không biết tại sao, ở bên Cường, tôi lại trở nên nhát gan như thế.
Rồi chúng tôi chuyển sang đề tài khác. Cường kể về vợ mình. Nói thực, khi được nghe kể về cuộc hôn nhân hạnh phúc của anh, lòng tôi đau đớn như kim châm. Tôi không muốn phủ nhận mình đang ghen tị với vợ anh, đó cũng là một phản ứng rất bình thường vì tôi yêu anh nhiều đến vậy. Hình như Cường không nhận thấy tôi đang ghen. Có lẽ do tôi ngày càng biết cách che giấu mình, có lẽ vậy.
Cường kể rằng họ đã có một cô con gái rất đáng yêu, hơn ba tuổi. Anh còn khoe sống ở phía Nam rất vui vẻ, cũng đạt được thành công nhất định trong sự nghiệp. Gia đình có xe hơi, có nhà riêng, thu nhập cũng không đến nỗi tệ.
Nực cười là trong khi anh kể, tôi luôn chìm đắm trong tưởng tượng. Tôi mơ ước người phụ nữ hạnh phúc đó là tôi, chứ không phải vợ anh. Tôi tưởng tượng được chung sống hạnh phúc với anh ở thành phố miền Nam xinh đẹp nọ. Chúng tôi rất yêu nhau, sống rất hạnh phúc. Tưởng tượng như vậy khiến người ta thật đau khổ, vì Cường luôn miệng nhắc đến tên người phụ nữ nọ. Tôi đau khổ cố kìm nén mình, không để lộ rõ cảm xúc thật trên gương mặt. Lúc đó tôi rất muốn kêu anh hãy ngừng kể, muốn hét to với anh rằng người phụ nữ đang ngồi trước mặt anh là người yêu anh nhất. Rồi tôi vẫn không dám nói. Bởi nếu nói ra, nhất định Cường sẽ thấy buồn cười. Có lẽ đối với anh, một tình yêu thầm của một phụ nữ như tôi đối với anh thật nực cười.
Cuối cùng Cường cũng ngừng kể. Anh hỏi về tình hình của tôi, về tình yêu và công việc của tôi. Tôi thấy thật đau lòng, tình yêu sao mà khó kể thế. Chẳng lẽ tôi lại kể với anh rằng tôi đã tặng cái lần đầu tiên của mình cho một người khác một cách ngớ ngẩn như thế? Lẽ nào để Cường biết sau khi tốt nghiệp tôi lại trở nên trụy lạc, thường quan hệ bậy bạ với những gã đàn ông khác nhau? Mặc dù tôi không vì vậy mà khinh ghét mình, nhưng tôi nghĩ Cường khó lý giải được điều đó. Chắc chắn anh sẽ rất kinh ngạc vì tôi đã thay đổi tới 180 độ. Nhất định anh sẽ thấy lạ, không hiểu tại sao một cô gái nhát gan bỗng chốc lại trở thành một phụ nữ táo bạo như vậy. Tôi không muốn Cường biết bộ mặt thật của tôi. Vì thế tôi bắt đầu dệt nên một câu chuyện. Tôi thực sự khâm phục tài bịa chuyện của mình, chuyện bịa ra cứ như thật, rất cảm động. Tôi nói dối anh rằng sau khi tốt nghiệp, tôi đã yêu cậu hàng xóm chơi với nhau từ thuở thanh mai trúc mã. Đó là thanh niên xuất sắc mọi mặt, rất tuấn tú, rất tài hoa. Chúng tôi yêu nhau hai năm, có nhiều chuyện rất lãng mạn. Vì anh ta rất yêu tôi nên thường dành cho tôi nhiều bất ngờ. Thế nhưng tình yêu đẹp đó gặp sóng gió. Gia đình tôi phản đối vì cả hai đều có họ gần. Tôi không hề hay biết vì trước đây chưa từng được nghe kể. Thế là cặp uyên ương đang nồng nàn bỗng bị chia ly tàn nhẫn. Tôi còn nói đó là nguyên nhân khiến tôi bỏ thành phố ra đi.
Cường nghe rất chăm chú, ánh mắt rất thông cảm. Tôi thật không thể hiểu nổi mình tại sao có thể bịa ra được câu chuyện như vậy, lại còn kể rất chân thực, rất đáng tin nữa. Rồi anh hỏi tôi giờ đây có bạn trai không. Tôi cười đau khổ, nói tôi vẫn cô đơn từ thuở đó. Cường dịu dàng nhìn tôi, vỗ nhẹ lên tay tôi an ủi, đừng sốt ruột rồi cũng sẽ tìm được người đàn ông mà mình yêu. Lòng tôi chua xót vô cùng, rất muốn nói với anh rằng người đàn ông tôi yêu thực ra đã tồn tại từ mười năm trước, hiện đang ngồi trước mặt tôi.
Hôm đó chúng tôi nói rất nhiều, kể về công việc, về bạn bè . . . Thoáng một cái, hơn ba tiếng đồng hồ đã trôi qua. Lúc sắp gần 11 giờ, Cường nói với tôi lời từ giã bằng vẻ tiếc nuối. Đêm đã khuya, anh lại chưa kịp tìm nơi trọ, vì vừa xuống sân bay, anh đã tới gặp tôi ngay. Anh hỏi tôi có thể đi tìm khách sạn cùng anh không. Tôi nhìn Cường, lòng đầy lưu luyến. Tôi rất muốn được trò chuyện tiếp với anh, dù tới ngày tận thế. Quả thực tôi không nỡ rời xa người đàn ông mình thầm yêu nhiều năm.
Không biết lấy hết can đảm ở đâu, tôi mời anh về nhà. Vừa nói xong, tôi cố hết sức giữ nét mặt thật tự nhiên, như một lời mời vô tư, không chút hàm ý. Cường có vẻ hơi ngạc nhiên. Tôi nghĩ người đàn ông nào khi được phụ nữ mời như vậy cũng kinh ngạc cả. Vì thế tôi cố tình dùng giọng đùa cợt, lẽ nào Cường lại sợ không dám về nhà mình. Cường bật cười ha hả, đáp, sợ gì cơ chứ, đi thôi, lại tiết kiệm được mấy trăm tệ. Tôi thật vui, cuối cùng đã có cơ hội được ở cùng nhà với Cường. Đó là niềm vui sướng mà tôi chưa bao giờ nghĩ đến.
Người phụ nữ ưa chòng nghẹo
Khi tôi và Cường về đến nhà đã sắp 12 giờ đêm. Trong xe, Cường không ngừng ngáp ngắn ngáp dài, mệt lử sau một ngày rong ruổi. Còn tôi không thấy mệt tí nào. Tôi đang quá xúc động. Trên đường tôi không ngừng tự nhủ, không được nhát gan nữa, quyết không được bỏ lỡ đêm nay, nếu không suốt đời phải hối tiếc. Cứ như vậy, tôi tự cố vũ mình suốt chặng đường. Đồng thời, tôi cũng nghĩ tới một vấn đề-làm thế nào để "tóm gọn" Cường đêm nay?
Vừa vào tới nhà, Cường đã lăn ra sofa. Quả thực anh quá mệt, thậm chí không còn sức tán tụng nhà tôi mấy câu. Nom anh mệt mỏi, tôi không khỏi sốt ruột, không thể để anh ngủ suông ở nhà mình như thế được. Nếu không khi tỉnh giấc, ai lại đi đường nấy, không xảy ra chuyện gì. Tôi quyết không thể tha thứ cho mình nếu để lãng phí một đêm như vậy một cách ngu ngốc. Tôi tự khích lệ mình. Về điểm này, tôi rất tự tin.
Thế là tôi lấy nước nóng cho anh tắm. Thoạt đầu, anh nằm im trên ghế bành không nhúc nhích, nhất định không chịu đi tắm. Tôi đành phải lôi anh vào buồng tắm. Anh vừa vào buồng tắm, tôi bắt đầu dọn dẹp sạch căn phòng, bật một đĩa nhạc du dương. Tôi không biết liệu âm thanh như vậy có hiệu quả hay không. Nhưng ngoài cái đĩa đó ra, tôi không tài nào tìm được một cái đĩa khác phù hợp hơn. Tôi xịt một ít nước hoa thoang thoảng khắp phòng, mùi thơm khiến người ta dễ ngây ngất. Đạo cụ cuối cùng là hai ly rượu đỏ đặt trên bàn. Sửa soạn xong, tôi thay một chiếc váy ngủ mỏng mảnh màu hồng phấn. Xoay người trước gương cho tới khi hài lòng mới thôi. Tôi ngồi đợi anh, nhấp nhỏm không yên chờ anh từ nhà tắm ra.
Chẳng mấy chốc, anh ra ngay, có lẽ do buồn ngủ quá trên người độc một chiếc quần lót. Vừa nhìn thấy tôi anh cười ngại ngùng, nói sẽ mặc quần soóc ngay dù thấy hơi nóng. Mùa hè năm đó quả thực rất oi bức. Tôi thầm hoan hỉ, cám ơn trời đất đã tác thành, rồi cười dịu dàng nói, nếu nóng quá không cần mặc nữa. Chúng ta đều là bạn học cũ, không có gì phải ngại. Cường cũng rất thoáng, thấy tôi không có ý kiến gì cũng rất tự nhiên bước tới cùng tôi trò chuyện và uống rượu.
Tôi cứ ngỡ Cường sẽ chú ý tới những thay đổi trong phòng. Nhưng mọi thứ đều rất tự nhiên. Nếu trong nhà các cô đều bật nhạc, xịt nước hoa... đều là chuyện rất bình thường. Anh chỉ không ngừng liếc nhìn cái váy tôi mới mặc. Tuy ánh mắt không quá thô bạo nhưng cũng không ngừng dừng lại nơi bộ ngực tôi đang phập phồng. Lòng tôi hớn hở, anh nhìn tôi chứng tỏ đã chú ý tới thân hình tôi. Từ sau khi tốt nghiệp, cơ thể tôi đã thay đổi, càng ngày càng nữ tính. Không biết Cường có nhớ tới hình dáng tôi thuở trước nhưng chắc hẳn đàn ông luôn nhạy cảm trước sự thay đổi của nữ giới.
Tối đó chúng tôi uống hết một bình rượu đỏ. Cường uống nhiều hơn. Nói thật, lúc đó tôi còn mong anh uống nhiều hơn nữa. Rồi dần dần tôi nhận thấy không khí trò chuyện giữa chúng tôi thay đổi dần, không giống như lúc trò chuyện khi ăn cơm hồi tối nữa. Trong mắt anh thấp thoáng chút hoảng hốt. Tôi biết đó là một bằng chứng của niềm khát khao tình dục. Rồi Cường bắt đầu không ngừng ngợi khen tôi, khen cách bố trí căn nhà tôi rất có phong cách, khen tôi nữ tính hơn thời đại học... Tôi còn chú ý rằng anh không ngừng điều chỉnh tư thế ngồi. Nhất định anh hơi sốt ruột. Tôi khấp khởi mừng thầm trước những biến đổi của anh và tôi bắt đầu dùng cơ thể của mình kích thích đôi mắt anh. Giả vờ bị ngứa, tôi khiến anh có nhiều thời gian ngắm nghía cặp đùi trần của mình. Hoặc đôi khi vờ vịt gãi ngực với dây lót trễ nải. Những động tác nhỏ của tôi quả có hiệu quả, đôi mất anh đã ngập lửa dục vọng nhưng vẫn còn do dự. Anh không dám khẳng định có nên tấn công tôi không. Có lẽ anh đang đau khố đấu tranh tâm lý hoặc nghĩ đến vợ. Có lẽ anh muốn khống chế mình không được làm việc có lỗi với cô ấy Tôi nhìn thấy sự ngần ngừ trong anh. Bản thân tôi cũng do dự. Tôi cũng không rõ mình có nên táo bạo hơn, chủ động hơn hay không. Không biết nếu làm như vậy sẽ xảy ra diều gì. Nếu tôi làm vậy, Cường sẽ cảm thấy khó hiểu, còn tôi chắc sẽ ngượng ngùng không biết trốn vào đâu. Rồi tôi lại ngần ngừ, chỉ biết lồng ngực không ngớt phập phồng những tình cảm trào dâng.
Cám ơn ông trời, đúng vào lúc tôi đang do dự chưa dám quyết, đèn trong phòng vụt tắt. Có lẽ tại mất điện. Thời gian này, nhà tôi thường mất điện vào đêm khuya vì lượng người dùng điều hòa trong mùa hè quá nhiều, điện kế lại không ổn định. Lúc đèn vừa vụt tắt, tôi vui sướng vô hạn, cám ơn ông trời đã giúp đỡ. Tôi nhỏm đứng dậy, định xem đèn đường còn sáng hay không. Không ngờ lúc đó Cường cũng đứng lên. Tay anh vô tình chạm phải ngực tôi, chắc anh định cầm tay tôi. Cả người tôi như đột ngột bị quăng vào đống lửa, cơn sóng tình dục cố đè nén bấy lâu không ngớt trào ra. Tôi giả bộ không để ý tới sự bất cẩn của anh. Cả hai đều im lặng. Tôi tiếp tục tiến về phía trước, nhưng không đi về phía cửa ra vào mặc dù lúc đó tôi nhớ rõ hướng. Không hiểu tại sao tôi cứ đâm sầm vào hướng anh đứng. Quả nhiên không ngoài dự đoán, tôi đâm sầm vào anh, nhưng tôi lại giả vờ ngã. Trong bóng tối, tôi kêu lên một tiếng rồi nhẹ nhàng thả người cho rơi xuống chiếc ghế bành. Đúng lúc đó, cánh tay rắn chắc của anh đỡ lấy eo lưng tôi kéo lại. Tôi vẫn cố ngã, kéo theo cả anh ngã đè lên tôi. Thế là mặt hai đứa kề sát nhau. Tôi nghe thấy tiếng thở gấp gáp đè nén của anh bên tai. không chần thừ, tôi kề sát môi mình lên miệng anh. Không còn ngần ngừ dù chỉ một giây, Cường lập tức đón nhận nụ hôn của tôi rất nồng nàn. Một luồng hơi ấm hạnh phúc tràn ngập khắp người tôi. Tôi thấy mình sắp ngất đến nơi, ngất đi trong hạnh phúc. Nhiều năm qua, tôi đã mơ không biết bao lần được hôn Cường. Nhưng đó chỉ là giấc mơ mà thôi, sau khi tỉnh dậy luôn thất vọng tràn trề. Nhưng giờ đây không còn là mơ nữa, đôi môi tôi thực sự cảm nhận được đôi môi anh. Cái lưỡi ấm nóng của anh không ngớt chuyển động trong miệng tôi. Cả thân hình tôi như nhảy nhót. Hơi thở của cả hai chúng tôi ngày càng gấp gáp.
Đêm khó quên suốt đời
Chúng tôi ôm chặt nhau. Cả hai đều mặc rất ít, trên người Cường độc chiếc quần lót, còn chiếc váy ngủ của tôi lại quá mỏng, không cần Cường phải dùng sức lôi kéo, thân thể tôi đã hoàn toàn lồ lộ, hân hoan tới mức lòng tôi như nở hoa. Tôi mê đắm kêu tên anh, nói yêu anh. Mãi tới khi anh mạnh mẽ đi vào trong tôi, tiếng của tôi lại trở nên mê loạn hơn. Tiếng thét của tôi ngày càng to, vang khắp căn phòng. Cả thế giới như đảo lộn. Tôi muốn Cường nghe thấy tiếng reo hoan hỉ của tôi. Gần mười năm qua, cái đêm mà tôi hằng khát khao rốt cục đã tới. Cơ thể anh đã thực sự hòa hợp với tôi, không có gì khiến tôi vui sướng điên cuồng như vậy. Thân hình tôi không ngớt chuyển động. Tôi ra sức dùng trái tim để hưởng thụ. Tôi muốn suốt đời mình không quên được cảm giác ân ái với Cường, vì tôi biết rằng rất khó có đêm thứ hai như vậy. Sau đêm nay, Cường sẽ quay về thành phố của anh, quay về bên cạnh một phụ nữ khác. Tôi lại cô độc phiêu bạt ở thành phố này, và tìm không được tình yêu lẫn hạnh phúc. Nghĩ đến đây, tôi không cầm được nước mắt, cứ tong tỏng rớt xuống ngực Cường. Tôi ao ước nước mắt tôi có sức mạnh, lọt được vào tim anh, khiến anh mãi mãi nhớ đến chúng, nhớ đến tôi, nhớ đến một người phụ nữ như tôi yêu anh. Cường dường như không chú ý tới nước mắt của tôi. Trong phòng rất tối, có lẽ anh cho rằng đó là những giọt mồ hôi của tôi. Anh rên rỉ trên người tôi, có lẽ đang rất sung sướng, thậm chí còn hạnh phúc nữa. Âm thanh của anh khiến tôi cảm nhận được niềm hân hoan khi được làm phụ nữ. Lúc đó tôi hy vọng xiết bao suốt đời này được đem lại hạnh phúc cho anh. Nhưng tôi biết hạnh phúc đó chỉ đến vào đêm nay.
Bây giờ nghĩ lại, thú vị là tới lúc sắp đạt được cao trào thì đèn vụt sáng, tôi nhìn thấy vẻ hoan hỉ cao độ trên gương mặt anh. Rồi chúng tôi nằm ôm nhau, rất lâu không ai nói gì. Tôi không biết có nên lập tức kể cho anh nghe bí mật của mình không. Tuy đã ân ái với nhau nhưng tôi vẫn ngượng ngùng không biết có nên kể hay không. Phải rất lâu sau, tôi nghĩ rằng ngày mai Cường sắp đi rồi, không biết khi nào mới được gặp. Nếu không kể cho anh về bí mật giấu kín nhiều năm qua, thì chẳng lẽ cứ ôm nó tới tận lúc chết sao? Giờ đây không còn đi học nữa, ngày mai sẽ nhìn thấy nhau, rất ngượng ngùng. Thôi thì đường ai nấy đi, cứ nói ra vậy, hãy cởi bỏ nỗi niềm này. Thế là cuối cùng tôi đã dũng cảm nói ra.
Quả nhiên Cường rất kinh ngạc. Anh không hề biết tôi nặng tình đến vậy. Khẽ thở dài, anh trách: "Sao hồi đó không tới tìm anh?" Câu nói của anh cũng khiến tôi kinh ngạc không kém. Anh châm một điếu thuốc, chìm đắm rất lâu, rồi nhìn tôi bằng đôi mắt u buồn: "Bạch Dương, em có biết không, hồi ở đại học, anh đã bị em đánh gục ngay từ cái nhìn đầu tiên. Anh rất thích vẻ u buồn, ngượng ngùng của em thời đó. Nhưng không dám thố lộ, vì anh hồi đó cũng nhát gan như em". Anh nói xong, nước mắt tôi tuôn như mưa, đau xót vô cùng, hận tạo hóa thật trêu ngươi. Vì sao chúng tôi yêu thầm nhau sâu nặng như thế lại phải tự kìm nén suốt bốn năm đại học, thật là chuyện hoang đường biết bao. Nếu tất cả không tàn khốc như vậy, nếu một trong hai đứa đủ dũng cảm, chắc chắn rằng sẽ không có tình cảnh như thế này. Tôi sẽ là một phụ nữ rất hạnh phúc.
Cường cũng khóc, anh ra sức vả vào mặt mình, nói rất căm ghét thói nhát gan của anh thời đó. Đúng thế, tôi cũng nhút nhát chẳng khác gì anh. Cái thói nhát gan chết tiệt đã phá tan giấc mộng đẹp đẽ nhất của đời tôi. Rồi chúng tôi ôm ghì lấy nhau, rất chặt, chặt đến nỗi muốn hòa tan người kia vào trong cơ thể mình. Chúng tôi không ngừng hôn nhau, vừa hôn vừa khóc, rồi tới mức không thể phân biệt nổi nước mắt nào là của tôi, nước mắt nào là của anh. Nước mắt đều mặn, mặn tới xót cả lòng.
Tối đó, cả hai chúng tôi đều thấy đau đớn chưa từng có. Tất cả chỉ vì một lý do rất nực cười đã làm lỡ đi tất cả. Hạnh phúc cuộc đời tôi đã lỡ làng như thế. Tôi căm hận vô cùng. Tại sao thời đó mình lại hèn nhát như vậy? Thậm chí tôi còn hận cả Cường. Tại sao một thằng đàn ông như anh cũng nhát gan, lẽ ra anh phải mạnh bạo bày tỏ tình cảm mới đúng. Nhưng có hận cũng muộn rồi, chẳng có tác dụng gì nữa. Thôi, tất cả đã lỡ rồi cứ để nói trôi đi. Nhưng một đêm như vậy không thể để lỡ được. Đó là đêm đầu tiên chúng tôi giao hòa tình cảm, cũng là đêm cuối cùng thuộc về chúng tôi. Chúng tôi bắt đầu im lặng, dường như mọi ngôn ngữ đều không mang bất kỳ ý nghĩa gì nữa. Chúng tôi chỉ dùng thân thể để bù đắp cho nhau, dùng tình dục điên cuồng để lấp đầy cái đêm dài dằng dặc.
Tối đó, anh ôm tôi, vừa lần lượt hôn khắp mọi bộ phận, ngóc ngách trên cơ thể tôi, vừa khát khao đòi hỏi tôi tới mức cả hai cùng kiệt sức. Mỗi lần làm tình với anh, lòng tôi lại tràn ngập một nỗi đau đớn ngọt ngào, một cảm giác phức tạp đan xen giữa đau đớn và vui sướng. Tôi úp mặt lên bộ ngực trần của anh, tự nhủ hết lần này tới lẩn khác, “Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng. Cường, hãy để em mãi có anh. Cường, người yêu của em!”.
Không biết lúc đó anh nghĩ gì, có nhớ tới vợ không? Có nhớ tới đứa con gái đáng yêu của họ không? Tôi không thể khẳng định. Có lẽ cũng phải nhớ tới. Nhưng tôi không đọc thấy gì trên nét mặt anh. Cả hai đều im lặng. Tôi biết giữa chúng tôi đã không còn cần ngôn ngữ để diễn đạt điều gì. Tất cả đều đã quá rõ ràng. Cường không thể vì tôi mà chối bỏ cả một gia đình. Và dù anh có làm vậy, lương tâm tôi cũng không cho phép. Người vợ mà anh yêu bao năm qua, lại còn đứa con kết tinh tình yêu giữa họ, tôi và Cường sẽ không có tương lai. Có lẽ anh cũng đang nghĩ tới những điều này, vì thế chúng tôi mới im lặng, chỉ biết dùng cơ thể để bày tỏ sự xin lỗi về chuyện cũ, về tương lai mờ mịt.
Không biết Cường có cảm thấy có lỗi không? Tôi không dám hỏi, nhưng tôi thì không. Trong lòng tôi chỉ có lửa tình rực cháy cùng nỗi hận đau đớn. Nếu được sống lần nữa, nhất định tôi sẽ không làm người phụ nữ nhút nhát, thà rằng mang tiếng phóng túng còn hơn.
Cuối cùng Cường vẫn phải nói câu giã từ. Không ai nói về tương lai, có lẽ cả hai đều cố ý tránh đề cập tới những điều này. Đối với tôi, ông trời đã thưởng cho tôi một đêm như vậy đã là quá ưu ái. Tôi không dám đòi hỏi gì hơn. Có được một đêm như vậy, cả đời tôi cũng không còn ân hận nữa.
Cuối cùng, chúng tôi cười vẫy tay chào nhau. Lúc đó cả hai đều cười. Có lẽ trong lòng Cường cũng giống tôi đều muốn cám ơn cuộc đời. Đúng vậy, sau đêm đó chúng tôi không còn lý do gì mà không mỉm cười với thế giới này. Chí ít thì tôi cũng nghĩ như vậy.
Kể xong, nụ cười của Bạch Dương vẫn thản nhiên, tuy trong những lời kể trần trụi của cô đã dùng không ít những từ ngữ mạnh bạo. Chắc hẳn câu chuyện này rất quan trọng trong cuộc đời cô. Cô kể đó là lần đầu tiên cô kể cho người khác về cái đêm khắc cốt ghi tâm đó. Nhưng vừa nhớ tới niềm vui và nỗi buồn nồng nàn đó, tâm trạng cô lại chùng xuống. Dù sao cũng có tiếc nuối vì những đêm như vậy chỉ có một.
Rồi Bạch Dương băn khoăn hỏi tôi, nếu không xảy ra một đêm như vậy liệu có tốt hơn không? Làm như vậy có phải sai không? Vì Cường là một người đã có gia đình. Tôi không thể trả lời, thầm nghĩ, có rất nhiều sự việc khó có thể dùng đúng và sai để phán đoán. Vì thế tôi khuyên cô rằng: tất thảy những gì đã tồn tại ắt có lý cả. Trên gương mặt Bạch Dương nở nụ cười sảng khoái. Tôi lại nghĩ nếu đêm đó không xảy ra, ắt cô rất tiếc nuối. Vậy lẽ nào bây giờ vẫn cảm thấy ân hận? Tôi không thể tìm được lời giải đáp trong nụ cười của cô.