Chuyện Tình Khe Núi - Noãn Dương Tây Tây

Chương 7




Edit: Đậu Xanh
Từ Tư Nhan đột nhiên nhớ đến ban nãy, cảnh tượng cô nhìn thấy sau khi đẩy cánh cửa sân sau ra.
Anh xoay lưng với cô, trên người không một mảnh vải.
Bầu trời trong núi không phải tối đen tối mịt, dưới màn đêm giống như biển sâu, mây, trăng và sao trời thưa thớt cùng nhau tồn tại.
Một thau nước từ trên đỉnh đầu anh dội xuống, mái tóc đen lập tức bị thấm ướt, sợi tóc lay động, có dòng nước lần lượt tuôn xuống, cơ thể màu lúa mạch nhìn qua cao gầy rắn chắc.
Anh đang dội nước lạnh nên không có hơi nước, dòng nước lạnh lẽo men theo cơ lưng săn chắc của anh chảy dọc xuống, lướt qua cơ bụng, cơ mông, bắp đùi tiếp tục hướng xuống.
Trần Chiêu Hàn nghe thấy động tĩnh, lau đi vệt nước trên mặt, xoay người đưa mắt nhìn qua, va thẳng vào đôi mắt của cô. Từ Tư Nhanh chạm phải tia sáng ẩm ướt đen nhánh trong mắt anh, trên mặt đỏ bừng, vội vã dời tầm mắt, rút lui.
Chỉ một cái nhìn thoáng nhưng cái gì cô cũng thấy hết, có giọt nước lướt qua cơ bụng của anh, đường nhân ngư, lấp ló trong rừng cỏ đen kịt, cô thấp thoáng nhìn thấy cây gậy đang đung đưa khi anh xoay người lại.
Cô đột nhiên cảm thấy, trong màn đêm như thế này, cô không nhìn thấy mặt của anh, nhưng anh ẩn nấp ở sau lưng cô, giống như một con báo hoang dã ở ẩn trong rừng sâu, thở hồng hộc, ngập tràn nguy hiểm.
Từ Tư Nhan nuốt một ngụm nước bọt thông họng, lên tiếng phá vỡ cục diện này.
“Anh, chọc sai vị trí rồi, đau.”
Người ở sau lưng rõ ràng dại ra, sau đó rất nhanh lật người cô lại.
Hai người mặt đối mặt, hô hấp phả lên mặt đối phương, trong phòng có cửa sổ, sắc đêm chiếu vào, thấp thoáng có thể nhìn thấy đường nét trên mặt của đối phương.
Trần Chiêu Hàn nhìn cô chăm chăm, ánh mắt đen láy trong veo, anh ôm cô, một tay chui vào trong quần áo của cô, sờ vùng bụng nhỏ phẳng lỳ nhẵn mịn của cô, sau đó dời đến eo thon, còn muốn đi lên.
Từ đầu đến cuối anh luôn nhìn chăm chú vào mặt cô, lòng bàn tay thô sần từng chút xâm chiếm những thứ tốt đẹp của cô, khi sờ đến vú cô có lẽ cô đã đỏ mặt, hô hấp khe khẽ dồn dập, hai tay bám lên quần áo của anh, muốn đẩy nhưng không dám đẩy.
“Sợ không?”
“Sợ.” Cô trả lời rất nhanh, âm giọng ấy nghe như sắp khóc tới nơi. Đôi mắt ướt đẫm nhìn vào anh, có chút dáng vẻ đáng thương cùng cực.
Anh hỏi: “Sợ điều gì?”
Cô nói: “Không biết nữa.”
Trong đôi mắt ướt đẫm của cô có sự ỷ lại mà bản thân cô không hề biết.
Trái tim Trần Chiêu Hàn mềm nhũn, áp sát đến, môi dán lên mặt cô, chạm vào trán cô, lông mày, đôi mắt, chóp mũi, rồi lại đến môi cô, anh hỏi, “Đừng sợ, anh không động vào em nữa.”
Nói xong, anh hôn lên cánh môi cô, xúc cảm mềm mại thơm ngọt, khiến anh không thể lập tức rời đi, mà là không nhịn được ngậm mút môi cô, nhưng không hôn sâu. Cho đến khi cướp hết toàn bộ hơi thở bên môi của cô. Vào lúc cô không còn sức chống cự mềm oặt nằm trong lòng anh, tay của anh men theo mép áo lót mỏng manh trơn nhẵn chui vào trong, nắm lấy một bên mềm mại tròn trịa, bắt đầu xoa nắn, nắn đến mềm nhũn, nóng rực, rồi dựng đứng. Thịt vú mềm mịn tràn ra khỏi kẽ tay của anh, rồi lại tràn ra.
Cô đột ngột chặn tay anh, hừ nhẹ nói một câu, “Không phải nói, không động vào em sao?”
Cô không ngờ đến anh sẽ trả lời một câu, ngứa tay.
Từ Tư Nhan nhất thời quên mất mình định nói điều gì, trên cơ thể người đàn ông này có sức quyến rũ mạnh mẽ của riêng anh, anh có trọng lượng hơn cả trong tưởng tượng của cô. Anh có thể khiến cô mềm oặt thành một vũng nước trong tay anh.
Đợi đến khi cô lại muốn ngăn cản, Trần Chiêu Hàn lên tiếng dụ dỗ cô, “Có muốn ngủ trên người anh không?”
“Tại sao? Sẽ thoải mái hơn giường sao?”
“Em thử thì biết ngay thôi.”
Sau đó, anh vươn tay ôm cô nằm lên trên người anh, cô nhẹ hơn anh tưởng tượng rất nhiều.
Anh nằm ngửa ra, cô nằm sấp trên vòm ngực của anh kìm lòng không đậu rên rỉ một tiếng.
“Sao thế?” Anh cố ý hỏi.
“Phía dưới…”
“Phía dưới làm sao?” Anh giống như không biết sự bối rối của cô, tay vịn trên eo cô, nhấc lên một chút, có thứ gì đó vừa hay chọc vào giữa khe đùi của cô.