Chuyện Tình Khe Núi - Noãn Dương Tây Tây

Chương 59




Edit: Đậu Xanh
Lúc này, có mấy con sói con nhỏ tuổi không giữ được bình tĩnh hú một tiếng rồi xông lên, mắt thấy sắp cào rớt đầu của kẻ địch bằng một chân.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, sói trắng nhìn thấy tay bọn họ sờ đến giữa eo thì lập tức phản ứng trở lại, vừa định bảo bầy đàn rút lui, nhưng đã muộn.
Trong cơn mưa, vài tiếng súng vang lên động trời.
Thi thể đầm đìa máu từ trên không trung rơi xuống, lăn vào một cái hố bùn ở bên cạnh, nhanh chóng nhuộm đỏ một vũng nước mưa.
Bầy sói hú hét lùi về sau vài bước, sói trắng nhìn thấy rõ đám người đó rút súng lục ra từ giữa eo, chẳng trách bọn họ có chỗ dựa nên không sợ.
Trong lúc vô cùng lo sợ, một tên thợ săn trong số đó từ trong túi quần lấy ra một thứ, ném về hướng có nhiều sói nhất.
Đùng…!
Mấy con ở gần nhất gần như bị nổ thành một vũng máu tươi.
Cảnh tượng càng lúc càng đỏ mắt, bầy sói nhe răng gào hú, bọn chúng dần dần lùi về khoảng cách an toàn, nhưng vẫn chặn đường của đám người kia.
Trước đó bọn chúng luôn chờ đợi thời cơ bọn họ bị yếu thế để tấn công và cắn chết từng người một, nhưng trận lở đất bất ngờ khiến bọn họ vội vàng bỏ chạy, bầy sói chỉ có thể hành động sớm hơn dự định. Hiện tại, mục đích của bọn chúng chỉ có một, đó chính là chết cũng phải chết cùng nhau, không buông tha cho một tên nào.
Mưa càng lúc càng lớn, vẫn có vài tên thợ săn bị tia sáng hung ác trong mắt của bầy sói dọa cho chân mềm nhũn, lại cộng thêm bùn đất dưới chân trơn trượt, hơi chút sơ ý mông thì tiếp đất ngay.
“Đứng lên!”
Người ném lựu đạn vừa nãy quay đầu hét một câu, “Khốn nạn, còn không mau đứng dậy, chờ ông đây đến đá mày sao?”
“Con bà nó, chẳng phải chỉ là một bầy súc sinh thôi sao, coi chúng mày bị dọa sợ kìa, đừng có mà quên, trong tay chúng ta có súng, chúng mày sợ cái quỷ gì?”
“Vậy đạn trong súng của các người có nhiều bằng sói trên núi này không?”
Phía sau bầy sói truyền đến một giọng nữ lạnh lẽo, khu rừng này còn có phụ nữ, đám thợ săn bị mưa xối ướt gần như không mở nổi mắt ngay lập tức trừng mắt nhìn về phía bên đấy.
Đôi mắt của sói trắng thình lình mở to, sống lưng cong cong thình lình cứng đờ.
Sao cô ra được khỏi hang?
Mọi con mắt ở đây đều đổ lên người cô, cô gái mặc một thân da thú dày cộm bị nước mưa thấm ướt thấu, sau lưng cô có một người đàn ông đứng che dù.
Người đàn ông đó sợ đến mức tay chân run rẩy, trên eo còn đeo tạp dề.
“Cô gái nhỏ, sao em lại ở đây, còn ăn mặc….” Lại là tên ném lựu đạn kia mở lời trước, “Gợi cảm thế kia, sao nào, em đến để trợ hứng các anh trai đây sao?”
Đoàng!
Một tên thợ săn ngã gục.
Tay cầm súng của cô gái rõ ràng đang run rẩy, cô gần như theo bản năng nhìn thấy mặt mũi của những tên đó thì muốn bắt nát bọn họ ngay.
Kỹ thuật bắn súng của cô không được chuẩn, không bắt chết tên vừa nói chuyện kia, chỉ làm bị thương một tên đứng gần cô nhất.
Đoàng…
Lại thêm một phát súng, người bị thương nằm trên đất kia trực tiếp bị bắn vỡ đầu.
Bầy sói lập tức sục sôi, gào hú vây quanh trước mặt cô gái, bảo vệ cô.
Tên thợ săn kia chậm rãi híp mắt lại, lạnh mặt nhắm chuẩn vào cơ thể của cô gái.
“Khi các người xuống núi trên tay tổng cộng có 56 viên đạn, năm trái lựu đạn, bây giờ chắc chắn không còn nhiều thế nữa, nhưng trên núi này có 144 con sói, bây giờ tại cũng không dưới một trăm con, các người cảm thấy…” Cô gái không chút sợ hãi mà kéo cao âm điệu, “Ai! Có thể sống sót đến cuối cùng?”