Chuyện Tình Khe Núi - Noãn Dương Tây Tây

Chương 4




Edit: Đậu Xanh
Cơm tối Trần Chiêu Hàn nấu món khoai từ ban sáng vừa hái được, mùi thơm từ trong phòng bếp bay ra, bay đến nhà trước nhà sau, lan tỏa mùi hương khói lửa nhân gian nồng nặc. Lần đầu tiên Từ Tư Nhan được cảm nhận cuộc sống như thế này, không khỏi mong đợi và vui mừng một phen.
Trên bàn cơm tự chế bày hơn nửa bàn thức ăn, anh xới cho Từ Tư Nhan một bát cơm to, canh xương sườn nấu với khoai từ, trứng gà, và một vài món khác.
Từ Tư Nhan thật sự rất đói, mất đi vẻ cưỡng ép bình thường lúc ăn cơm, vội vội vàng vàng, giống như một cô gái nhỏ lần đầu tiên vào quán ăn, cắn lưỡi bỏng miệng vẫn muốn người khác ở bên cạnh chăm sóc. Trần Chiêu Hàn cảm thấy dáng vẻ ăn cơm của cô vô cùng đẹp mắt, rất vội, còn có một chút hung dữ, một tô xương sườn khoai từ to như thế, hơn một nửa tô đã vào bụng cô.
Ăn xong cô lau sạch miệng, cười hì hì với người đàn ông, “Anh cực khổ rồi.”
Trần Chiêu Hàn nhếch môi, gương mặt đẹp trai mang vẻ bất lực, lặng lẽ thu dọn bàn ghế, rửa chén bát.
Từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy trong sân có thêm một cô gái, trong lòng nhất thời không biết có cảm giác gì, anh nhấc tay gãi gãi chân mày, đứng tại chỗ do dự vài phút, sau đó đi qua, phát hiện cô tựa vào ghế mây dưới gốc cây, ngủ mất rồi, giống như rất mệt mỏi, hoặc có lẽ là quá thoải mái, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng ngáy nho nhỏ. Mà quần áo của bản thân khi mặc lên người cô, trông càng nhỏ nhắn xinh đẹp, còn rất mềm mại.
Cô là một cô gái như thế nào, đến từ đâu, tại sao lại đột nhiên xông vào mắt anh?
Trần Chiêu Hàn chậm rãi ngồi xổm xuống, một bên gối chạm đất, kéo gần khoảng cách nhìn cô, gương mặt của cô gái không chỗ nào là không xinh đẹp, chân mày tự nhiên hơi cong cong, nhìn qua rất dễ chịu, lông mi vừa dài vừa cong giống một yêu tinh, chóp mũi nhỏ nhắn, đôi môi mê người, xuất phát từ bản năng, anh muốn sờ mặt cô một chút.
Hồi lâu sau, anh chỉ cách một khoảng gần tỉ mỉ miêu tả lại khuôn mặt của cô một lượt.
Có thể là anh cô đơn quá lâu.
Cũng có thể là cô vừa hay cần một người, còn anh vừa hay muốn được người cần.
Chuẩn bị đứng dậy, bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, anh nắm lấy bàn chân lạnh lẽo mềm mại đang để trần kia.
Từ Tư Nhan ngủ một giấc tỉnh lại, trời đã tối đen từ lâu, đang định dụi mắt, phát hiện trên người đắp một tấm chăn bông, sạch sẽ mềm mại, giống hệt với chủ nhân của nó.
Trước đó cô không nhắc đến chuyện gọi điện thoại liên lạc với người thân bạn bè, Trần Chiêu Hàn cũng giả vờ không biết, giặt sạch quần áo ướt cô đã thay ra, phơi khô ở sân sau, thuận tiện mở một thau nước định tắm rửa một lượt.
Phía sau nhà chính có một cánh cửa nhỏ, nối liền với sân sau, sau khi Từ Tư Nhan tỉnh dậy không tìm thấy người, muốn qua bên đó xem thử.
Trên chân tuy rằng bị thương, nhưng không ảnh hưởng việc đi lại, cô ngồi dậy, thân thể trượt xuống, hai chân không đạp trên nền đất, mà lại là một đôi dép lê chắn ở dưới chân.
Cô cúi đầu, chân trần đá đá đôi dép lê của người đàn ông, cảm giác trong lòng cứ là lạ, hoặc có lẽ là chưa quen nên không nghĩ quá nhiều, tay vươn xuống dưới cởi luôn chiếc giày còn lại, rất tự nhiên nhét chân vào dép lê. Hai bàn chân nhỏ nhắn trắng nõn nhỏ hơn đôi dép quá nhiều, gắng gượng dư ra hơn một nửa.
Đẩy cửa sân sau ra, cảnh tượng trước mắt khiến gương mặt của Từ Tư Nhan phút chốc nóng bừng.
Dại ra vài giây, cô nhanh chóng lùi về sau một bước, đóng cửa lại, xoay người tựa lên khung cửa, nhắm mắt hít thở có chút dồn dập.
Người đàn ông này đúng thật là sống quá cuồng dã.
Bây giờ cô trốn đi có còn kịp không?
Trần Chiêu Hàn đã nhìn thấy cô, qua quýt lau khô nước trên người, mặc một chiếc quần ngắn sạch sẽ vào, sải bước lớn đi qua đây, đẩy cửa, nhìn thấy cô xoay lưng với anh ngồi lại vào ghế.
Anh không nói gì, xoay người đóng cửa lại.