Hạ Đồng ở nhà tĩnh dưỡng một tuần, cô xin anh, anh cũng chỉ hờ hợt nói
ừ, từ đêm hôm đó, thái độ của anh lạnh lùng, xa cách hơn lúc trước, anh
đến nhìn cũng không nhìn cô, nói chuyện cũng chỉ lấy một từ.
Không hiểu vì sao khi anh lơ cô đi, cô lại cảm thấy trống trải, trái tim lại nhói lên từng đợt, tuy không đau nhói mãnh liệt nhưng cũng từ từ
làm tim cô đau thắt.
Thà rằng anh cứ mắng chửi cô như lúc trước, nói cô là một con gà mái không biết điều, cô chấp nhận, vui vẻ chấp nhận.
Nhưng mà nhiều lần cô muốn bắt chuyện với anh nhưng anh chỉ nhìn cô
bằng ánh mắt lạnh lẽo kia cô lại im lặng, những thứ muốn nói đều tan
biến mất.
Một tuần đối diện với khuôn mặt lạnh băng, nụ cười nửa miệng, không một
câu nói, khiến cô rất thấy thiếu vắng, từng cơn gió lạnh buốt xông thẳng vào trong khoang ngực của cô.
Bây giờ cô đã hiểu, lúc đầu cô ghét anh bao nhiêu, thì ngay lúc này cô cần anh như trước bấy nhiêu!!!
Cho đến một ngày, cô mới biết, bản thân mình từ lâu đã không thể thuyết
phục anh, sự lạnh giá của anh, cô mãi mãi không làm tan biến đi được.
Đó là vào ngày cuối tuần, ngày mà cô có thể tháo bột ở chân ra, sau khi
đã tháo ra, cô vui vẻ đi lại, một tuần nghỉ ở nhà cuối cùng cũng có thể
đi lại tự do, có thể đến trường bình thường, nhưng mà nói sao cô cũng
phải suy nghĩ xem mình nên làm sao để anh không dùng thái độ như thế với mình.
Lúc ấy là năm giờ chiều, khi mà Thiên và Dương Tử vẫn chưa đi học về,
người làm trong nhà thì lo chuẩn bị mọi thứ chu tất cho bữa tối, Hạ Đồng không có ai để nói, đành đi lên phòng mình.
Nếu cô đi một mạch lên phòng thì sẽ không sao nhưng mà cô khi đi đến
tầng ba bước chân lại dừng lại, ánh mắt nhìn đến cửa của căn phòng duy
nhất trên dãy hành lang.
Lần trước cô đã vào trong một lần nhưng mà vẫn chưa xem gì hết đã, cô có nên vào xem không? Nếu lỡ bị phát hiện thì sao?
Nhưng mà Dương Tử vẫn chưa về, còn tới nửa tiếng anh mới về đến, cô vào chắc sẽ không ai biết đâu.
Nghĩ đoạn, Hạ Đồng chậm rãi đi đến đứng trước cửa của căn phòng, bàn tay đưa ra nắm lấy nắm đấm, không hiểu sao trong lòng lại bất an.
Cô định bỏ đi nhưng mà bàn tay lại không nghe lời mở ra.
Căn phòng vẫn như lần trước cô vào, màu hồng liền hiện trước mắt cô. Cả
gian phòng rất rộng, bày trí đều là dành cho phái nữ. Hạ Đồng tiến vào
sâu hơn, một mùi hương dịu nhẹ của loài oải hương Pháp sực vào mũi cô,
dễ chịu không thôi. Giữa căn phòng là một chiếc giường trải chiếc grap
màu trắng, hai bên đầu giường có để một chiếc đèn ngủ, hai lọ hoa hướng
dương vằng vải.
Ô cửa sổ màu trắng được treo chiếc rèm màu tím nhạt, trên giá cửa sổ là chậu hướng dương thật rực rỡ khoe sắc dưới ánh mặt trời.
Ánh mắt cô chạm vào hai bức tranh trên tường, một bức tranh được vẽ bằng chì than, đó là chân dung một cô gái rất xinh đẹp, có thể gọi là khuynh nước khuynh thành. Khuôn mặt hoàn mĩ, xinh đẹp mà tao nhã của cô gái,
gương mặt trái xoan kinh điển của mỹ nữ, đôi mắt to tròn sáng long lanh
như nước hồ mùa thu, mái tóc dài bồng bềnh xoăn nhẹ càng làm vẻ đẹp dịu
dàng của cô gái được tôn lên, đôi môi anh đào hiện lên nụ cười tươi rối.
Hạ Đồng không thể không phủ nhận cô gái này chính là một mỹ nhân!!!
Cô nhìn sang bức tranh thứ hai, ánh mắt khẽ chấn động.
Bức tranh này là một đôi tình nhân đang đứng ôm nhau giữa khu vườn hướng dương, chàng trai ôm cô gái từ phía sau, khuôn mặt hoàn mỹ đến từng
đường nét, không khó nhận ra đôi mắt đầy nhu tình của anh khi nhìn cô
gái. Còn cô gái thì cười hạnh phúc, hai bàn tay nắm lấy hai bàn tay anh
đặt trước bụng mình, cô gái chính là cô gái trong bức chân dung kia, còn chàng trai chính là Dương Tử!!!
Dương Tử, anh ta đã từng hạnh phúc!?? Đó là lúc trước, vậy còn bây giờ?
Hạ Đồng dời mắt khỏi bức tranh, đi đến chiếc tủ đầu giường, không hiểu
sao cô lại đi đến đây, hình như đôi chân không nghe cô mà cứ tiến lên.
Hạ Đồng ngồi lên giường, mở ngăn tủ ra, ngăn thứ nhất chỉ là một vài thứ lặt vặt không đáng kể, cô mở tiếp ngăn thứ hai, ánh mắt khẽ động.
Bên trong ngăn tủ là một quyển sổ, trang bìa của quyển sổ là hình chiếc
tháp Eiffel nổi tiếng của Paris, Hạ Đồng cầm quyển sổ lên, bàn tay lật
vài từng trang xem.
Hạ Đồng càng đọc càng hăng say, càng bị mọi câu chữ của người ghi quyển
nhật ký làm thu hút, khi đọc đến một trang, cô không kìm được nước mắt
mà rơi.
Hóa ra, không phải ai cũng lạnh lùng, mà là ai cũng từng có hạnh phúc, đã từng!!!
- - -
Ngày... tháng... năm...
Lần đầu tiên khi em nhìn thấy anh, lúc ấy anh ngồi trên chiếc xích đu ở
khuôn vườn nhà Chính, đôi mắt ưu buồn của anh nhìn về một nơi vô định.
Lúc ấy trong mắt em, anh như một thiên sứ, một thiên sứ của nỗi buồn,
của sự cô đơn, nhưng anh lại đẹp hơn cả thiên sứ, nhất là đôi mắt ấy của anh, đôi mắt đen ưu thương đó!!!
Em chậm rãi đi về phía anh, anh giật mình ngước nhìn em, khuôn mặt anh
vẫn đượm buồn, em nhìn anh bản thân cũng không thể cười được, chỉ có
cách gượng cười, hỏi rằng: "Anh là Dương Tử phải không?"
Anh nhìn em một lúc, sau đó vỏn vẹn đáp một từ: "Phải."
Em hỏi em có thể ngồi xuống cạnh anh không? Anh không nói gì, nhưng đôi
mày anh chau lại rõ rệt, nhưng em lại mặt dày ngồi xuống cạnh anh.
Em nói em mới dọn đến cùng bà quản gia chưa quen biết nhiều mong anh
giúp đỡ, khi ấy anh nhìn em, cặp mắt đen của anh rõ ràng đang có sự khó
chịu, vậy mà vẫn không lên tiếng mắng em phiền quá, anh vẫn im lặng ngồi nghe em luyên thuyên nói về bản thân em, sau khi em đã kể xong, anh đột nhiên đứng lên, nhìn em hỏi: "Cô tên gì?"
Khi ấy em vui biết nhường nào khi anh hỏi tên em, em vui vẻ đáp lại: "Em tên Ân Di."
Anh như ngẫm nghĩ, sau đó nói tiếp: "Ân Di, có lẽ quản gia chưa nói cho
cô biết, nhưng tôi ghét nhất khi đang ngồi một mình lại có người làm
phiền." Anh nói xong rồi quay lưng bỏ vào trong nhà, em nhìn bóng lưng
cao lớn đầy sự cô đơn, cô tịch của anh đi xa dần, lúc ấy em chỉ biết một điều, em sẽ làm anh vui vẻ trở lại!!!
- - -
Ngày... tháng... năm...
Em không cần biết anh có quan tâm đến em hay không? Em chỉ cần biết mình quan tâm anh, là đủ rồi!!!
Một buổi sáng, em nấu cho anh một bữa ăn, dĩa sandwich được em trang trí rất đẹp mắt, bên cạnh là ly coffee cappuccino nóng tỏa mùi sữa ngun
ngút. Anh đi xuống nhìn bàn thức ăn, anh chậm rãi ngồi xuống uống tách
coffee, rõ ràng đôi mày anh đang nhíu giãn ra hẳn, em cứ tưởng anh thích sẽ ăn chiếc sandwich kia, nhưng không, anh uống hết ly coffee sau đó
đứng lên.
Em nhìn dĩa sandwich còn nguyên cùng ly coffee hết cạn, em ngăn anh lại, nói: "Bữa sáng là bữa ăn quan trọng nhất, anh không nên bỏ bữa." Anh
nhìn em, sau đó anh nói: "Cô không biết tôi không có thói quen ăn sáng
hay sao? Còn nữa, đừng pha coffee cappuccino nữa." Anh nói xong rồi bỏ
đi.
Em nhìn tấm lưng cô tịch của anh khẽ thờ dài. Nếu so về độ bướng thì anh thua em chắc, từ hôm đó ngày nào em cũng nấu bữa sáng cho anh, mỗi ngày một món, đến khi có món chịu làm anh ăn thì thôi, mỗi ngày một ly
coffee cappuccino thơm béo ngậy, cuối cùng em đã thắng, anh cũng chịu ăn sáng, ăn những món em làm, uống coffee em pha.
- - -
Ngày... tháng... năm...
Hôm nay là ngày em đầu tiên bước vào ngôi trường Nhuận Lâm, khi em bước
bước chân rụt rè vào lớp 10A1, ai ai cũng nhìn em, em nói gia đình em
bình thường lắm, mọi người ồ lên sau đó cười khúc khích, cũng xa lánh em đi, nhưng em lại cảm thấy mình rất may mắn, bởi vì em học cùng lớp với
anh.
Cô sắp em ngồi phía trên anh, khi ấy anh cũng như lần đầu em nhìn thấy
anh, ánh mắt đen tĩnh lặng của anh nhìn ra ô cửa sổ, dường như suy nghĩ
rất đăm chiêu, không quan tâm xung quanh.
Em bất chợt nhìn chàng trai bên cạnh anh, anh ta nhìn em nở nụ cười sáng lạng, khuôn mặt nhìn rất vừa mắt, phải nói rất rất vừa mắt, nét đẹp của anh ta hài hòa đến bao nhiêu, nụ cười ấy rạng rỡ làm con người ta dễ
chịu thoải mái đến nhường nào.
Nếu anh là thiên sứ, một thiên sứ của nỗi buồn thì anh ta chắc chắn là một thiên thần vui vẻ!!!
Bởi vì lúc nào em cũng bắt gặp anh ta cười, đôi lúc anh ta cười chọc
anh, anh cũng có cười lại, nhưng nụ cười khá nhạt. Em không khó nhận ra
sự thân thiết của cả hai.
Về sau em mới biết, anh ta là Lăng Hạo, là bạn thân của anh.
- - -
Ngày... tháng... năm...
Đó là vào một buồi tối, khi mà tất cả mọi người trong nhà Chính đã chìm
vào giấc ngủ, em ngủ không được bèn đi xuống bếp uống chút nước, lại
phát hiện anh đang ngồi ở chiếc ghế sô pha hoàng gia ở phòng khách, anh
đang xem một cuốn video được quay lại.
Bên trong màn hình là ba mẹ của anh, bà là một người phụ nữ xinh đẹp,
nét đẹp nhân hậu hiền hòa làm con người ta thấy gần gũi, mái tóc quăn
được bà búi cao lên càng tôn vẻ đẹp cao quý của bà. Lúc ấy bà đang có
thai anh, bụng bà đã nhô lên, còn ba anh thì áp mặt sát bụng nghe nhịp
tim của đứa con trai bé bỏng của mình.
Khi anh nhìn thấy em, anh vội vàng tắt video đi, khuôn mặt vẫn như cũ
nhìn em, em căng thẳng y như một đứa trẻ bị bắt gặp ăn vụng, nhìn anh
không nói ra lời. Anh nhìn em mở miệng: "Đứng bao lâu rồi?". Em đáp:
"Một lúc rồi." Anh không nói gì thêm đứng dậy cầm cuốn video bỏ lên lầu, không nhìn em lấy một cái.
Cho đến mấy ngày sau, ông anh lấy đi cuốn video đốt đi, đó cũng là lần
đầu tiên em nhìn thấy anh khóc, nước mắt anh lăn dài nhặt cuốn video đã
bị đốt thành tro, anh y như một đứa trẻ bị lấy đi cây kẹo, em nhìn thấy
cũng đau lòng theo anh, nước mắt cũng không tự chủ mà rơi dài.
Về sau khi em hỏi bà quản gia, em mới biết, thì ra mẹ anh là người phụ
nữ riêng ở bên ngoài của ba anh, ngày sinh anh ra bà bị trượt chân từ
cầu thang, mất máu quá nhiều, chỉ có thể giữ mẹ hoặc con, bà hi sinh
mạng sống để anh được chào đời, bà chỉ kịp nhìn anh vừa ra thì cũng nhắm mắt.
Anh vốn không biết mẹ mình là người phụ nữ bên ngoài của ba mình, cuộc
sống của anh vốn rất vui vẻ nhưng khi anh mười tuổi, anh biết về sự thật về mẹ mình, về bản thân anh, thì đã không bao giờ cười nữa.