Chuyện Tình Hoàng Gia

Chương 82: Mất hình tượng




Sáng sớm hôm sau, Hạ Đồng thức dậy, ngái ngủ nhìn xung quanh, vò vò mái tóc rối mù của mình, sau đó lặp tức tỉnh ngủ, làm sao cô lại có thể trở về phòng của mình ngủ được?

Không lẽ Dương Tử tốt đến vậy, đưa cô về phòng?

Oa, coi như anh còn tính người nha!!!

Hạ Đồng cấp tốc sửa soạn lại bản thân, ăn mặc chỉnh tề, sau đó cầm chiếc cặp xuống tầng dưới.

Hạ Đồng vừa xuống tới phòng bếp, thấy chị Ly đang loay hoay, vui vẻ nói:

-Xin chào buổi sáng!!!

Chị Ly quay sang nhìn cô, không hiểu sao lại lắc đầu, chậc lưỡi.

-Chị có thể nói, em lại làm gì sai nữa rồi?-Hạ Đồng nói, chỉ có khi cô làm sai, chị Ly mới lắc đầu, sau đó liên tục chậc lưỡi

-Em có biết, tối qua em đã phá vỡ hình ảnh của một người con gái thùy mị nết na hay không?-chị Ly tắt bếp, sau đó quay sang nhìn cô lại lắc đầu

-Em đã làm gì?

-Tối qua em ngủ quên trên phòng thiếu gia nhỏ, thiếu gia kêu chị đưa em về phòng, chị vừa lên thật muốn đập chiếc gối vào mặt em, cho em thấy em mất mặt bao nhiêu.-chị Ly vừa xúc thức ăn vào dĩa vừa nói

-Bộ xấu hổ lắm sao?-Hạ Đồng mặt méo sẹo nói

-Rất xấu hổ là khác, tối qua khi chị lên thấy em ngủ gục trên bàn, bản thân em còn nói mớ, gì mà heo đực xấu xa, heo đực chết bầm, đã vậy tay chân còn quơ qua quơ lại, không những vậy em còn chảy cả ke lên bàn, chị còn phải dìu em về phòng nữa.-chị Ly nói xong chậc lưỡi tiếp

Lúc nãy cô nói anh có nhân tính, cho cô rút lại!!! Chị Ly mới là người đưa cô về phòng a!!!

Hạ Đồng lấy hai tay che mặt mình lại, cô cần mua mặt nạ rồi, sao cô lại có thể ngủ xấu như thế, mất mặt quá đi, mất mặt quá đi!!!

Hạ Đồng liên tục đập đầu vào tường, thà cô chết quắc đi cho rồi, sống chỉ toàn mất mặt, xấu hổ, bao nhiêu sự xấu hổ đều dồn về một mình cô.

Nhưng mà cô không dám đập đầu chết, cô sợ đau!!!

Vậy thì thà bị anh sỉ nhục, nói cô không phải con gái, nói cô là con gà mái lắm chuyện, cô cam tâm cho anh chửi đó!!!

Dương Tử cùng Thiên từ phía trên tầng đi xuống, Thiên vẫn như thế, dịu dàng, ấm áp, Dương Tử vẫn lạnh lùng, cách xa như chúa tể đứng ở trên cao.

Hạ Đồng quả thật không còn mặt mũi để nhìn mặt anh, chỉ có cách che mặt mình lại, cứ coi cô là người vô hình đi!!!

-Chào buổi sáng, Hạ Đồng!!!-Thiên ngồi vào ghế nhìn cô nói

-Chào buổi... sáng...-Hạ Đồng quơ một tay, tay kia vẫn che mặt mình

Sau đó cô liền gục đầu xuống, thật muốn đào cái hố chui xuống cho rồi. Lâm Hạ Đồng mày đúng là quá mất mặt mà!!!

-Em đến trường trước, hai anh ăn ngon miệng.

Hạ Đồng nói xong cấp tốc vọt chạy ra ngoài, cuộc đời này, cô phải làm xám hối rồi.

Dương Tử đặt bộ dụng cụ ăn xuống, ánh mắt tĩnh lặng nhìn ra phía cửa, rất khó nắm bắt tâm tư của anh.

Hạ Đồng chạy một mạch đến trường, đi lên lớp, ngồi vào bàn của mình, ai có thể giúp cô giải thích câu tối qua anh nói không?

Cô không tin, bản thân mình lại đi thua một câu tiếng anh ngắn ngủn.

Hạ Đồng đang suy nghĩ nghĩa của câu anh nói, điện thoại reo lên một hồi chuông dài, khỏi cần coi là ai gọi cô cũng biết là ai, ở đây trừ Lăng Hạo, chẳng ai gọi điện cho cô.

-Em nghe.-Hạ Đồng bắt máy nói

[...Em đang làm gì vậy?...]-Lăng Hạo đầu dây bên kia trầm ấm hỏi

-Ở trong lớp thôi, thế còn anh?

[...Đang nhớ một người...]

Hạ Đồng mở to đôi mắt, sau đó cười nhẹ, anh lại nhớ đến chị ấy, chắc anh đang buồn lắm.

-Lát mời anh ăn kem, bảo đảm hết nhớ.-Hạ Đồng cười cười nói

Mỗi lúc cô buồn hay có tâm sự, cô đều ngồi một mình ăn ly kem to đùng, ly này đến ly khác, đến khi không ăn được nữa, cơ thể cũng lạnh lên, tâm trạng lại quên đi cái buồn.

[...Được, ra về anh đợi em...]-lời nói của anh rõ ràng mang theo ý cười

-Em có đem đồ thể dục cho anh, một lát xuống phòng nhạc được không?

[...Được...]

-Vậy lát gặp anh.

Hạ Đồng nói xong cúp máy, đôi môi nhỏ hiện lên nụ cười, không cần biết cô yêu cầu gì, cô cần gì, muốn gặp anh khi nào, nhưng mà chỉ cần cô nói, anh lặp tức nói được.

Bản thân cô quá may mắn khi gặp được Lăng Hạo, đối với anh, tình cảm của cô còn cao hơn tình bạn nhưng mà vẫn còn dừng lại trước ngưỡng cửa tình yêu.

Cô vẫn không dám nghĩ tới, sẽ có một mối tình đẹp, hay là làm người khác hâm mộ chỉ cần người ấy yêu cô thật lòng, cô lặp tức toàn tâm toàn ý yêu lại.

Vào giờ giải lao, Hạ Đồng đang dọn dẹp tập vở cầm bộ đồ thể dục của Lăng Hạo trên tay, bước chân ra khỏi lớp.

Đi đến ngã rẽ của cầu thang cuối dãy hành lang, từ phía sau đột nhiên truyền đến một bàn tay thô bạo đẩy cô, do bị xô bất ngờ không hề phòng bị, Hạ Đồng mất đà té nhào xuống chân câu thang, bàn tay vẫn ôm chặt đồ thể dục của Lăng Hạo.

Dưới chân truyền đến một cơn đau đớn, Hạ Đồng nhăn mặt, một tay ôm cổ chân mình mới phát hiện bị chân không những bị sảy mà còn chảy máu, tuy không nhiều nhưng cũng tí tách rơi.

Hạ Đồng cắn răng nhìn lên trên, phát hiện không có ai cả, một bóng người cũng không nhưng mà rõ ràng có một bàn tay đẩy cô xuống cầu thang, bàn tay ấy như muốn giết chết cô lực đẩy rất mạnh, là ai thù hằn cô đến thế muốn đẩy cô té xuống cầu thang?

Hạ Đồng khó khăn vịn tay vào tường, trán bịn rịn mồ hôi, chân cô rất đau, đau đến mức cô suýt bật khóc nhưng lại không thể khóc.

Hạ Đồng vịn tay vào tường bước chân khập khiễng bước lên trở lại, phòng y tế là nơi có thể giúp cô bớt đau.

Bộ đồ thể dục bị cô bỏ quên nằm trên nền đất, phảng phất mùi hương dịu nhẹ như mùi hương trên người Lăng Hạo...

Từ trên cầu thang tầng trên, khóe môi của người con gái hiện lên tia hung ác lại vô cùng thỏa mãn với thành quả của mình, khẽ quay người đi, một nụ cười gian ác vẫn còn lưu lại.

Hạ Đồng cực nhọc vịn hành lang đi về phía phòng y tế, nhưng mà càng đi lại càng không đến được, cứ như phòng y tế cách xa cô, cứ như cô có đi cũng sẽ không đến được.

Có rất nhiều người qua lại, cũng có rất nhiều người nhìn cô nhưng cũng có rất nhiều người vô tâm, chỉ nhìn không giúp cô.

Hạ Đồng cảm thấy vô cùng cô đơn, vô cùng lạc lõng, lại không tự chủ mà rơi nước mắt, không phải vì đau ở chân mà vì sự vô tình của họ.

Bộ cô đáng ghét đến thế sao???

Hạ Đồng cúi đầu cắn răng chịu đựng, nước mắt vẫn hòa lẫn vào mồ hôi mặn chát, dưới chân không ngừng truyền lên cơn đau nhói.

-Làm sao vậy?

Một giọng nói tuy rất nhẹ nhàng giống như chỉ tùy tiện hỏi, nhưng lại mang vài phần quan tâm, lời nói mang theo sự lạnh giá tột cùng, một luồn hàn khí quen thuộc nhanh chóng bao quanh cô.