Chuyện Tình Hoàng Gia

Chương 57: “Anh yêu em, Hạ Đồng”




Hạ Đồng không quậy nữa nằm yên cho anh bế đi lên phòng nghỉ của anh, anh đặt nhẹ cô lên giường, tay vén mái tóc của cô lên xem xem vết thương ngay trán, lúc anh mới chạm vào cô khẽ nhăn mặt rít lên vì đau nhưng cô im bật để anh xem vì bây giờ đây cô cần lắm một người quan tâm mình dù đó là ai chăng nữa.

-Sao em ngốc thế không nói cho anh biết sớm nếu không mọi chuyện không thế này rồi.-Khiết Đạt hơi khó chịu khẽ trách cô, tay thì dán miếng băng dán lên trán cho cô

-Em thấy cũng không quan trọng lắm.-Hạ Đồng cười trừ

-Không quan trọng là sao, em có biết khi anh nghe em ba ngày nay bị dọa vì xác chết chuột lại thêm hồi nãy anh vào trường nghe thấy em bị Gia Uyển tóm, em có biết anh lo lắm không? Anh lo muốn tức điên lên vậy, nếu em có chuyện gì thì sao anh sống chứ?-Khiết Đạt đột nhiên xoay hướng 180 độ quay qua gắt

-Ơ anh nói thế là sao, em làm gì chứ?-Hạ Đồng hơi ngờ nghệch đáp

-Em… không có gì, em ngủ lấy lại sức đi.-anh đỡ cô nằm xuống nhẹ nhàng vén chăn cho cô, ân cần chu đáo từng li từng tí như thế cũng làm cô ấm lòng

Chỉ ít phút sao cô chìm dần vào giấc ngủ sâu, anh ngồi bên cạnh giường nhìn cô ngủ mà tim đau nhói hẳn lên, cô không biết rằng khi biết cô bị bắt đi anh đã lo lắng và sợ hãi đến nào, sợ cô sẽ gặp chuyện, sợ cô sẽ không bên anh nữa.

Anh chạy như một thằng điên lùng sục khắp nơi, chạy quanh khu A chẳng thấy nên liều mạng chạy nhanh đến khu B, nếu chậm một lát có lẽ anh đã hối hận cả đời.

Tất cả tại anh, anh nói sẽ bảo vệ cô, chăm sóc cô nhưng giờ lại là hại cô. Lúc ấy tim anh đau thắt lại, cái cảm giác lo âu sợ hãi xâm chiếm cơ thể anh, anh đau đến mức như ngộp thở vì tim cứ đau nhói lên từng đợt.

-Lâm Hạ Đồng anh nghĩ anh yêu em mất rồi!?? Em nói xem anh nên làm thế nào bây giờ?-Khiết Đạt nhìn cô đang ngủ say khẽ nói

-Anh không thể quên em được không thể thôi nhớ mong em muốn thấy em cười, muốn em giận khi anh ghẹo vì lúc đó anh rất hạnh phúc.

-Em là cô gái đầu tiên anh yêu, là người đầu tiên khiến anh chú ý, làm anh đau nhói, làm anh nhớ nhung.-Khiết Đạt vẫn tiếp tục cuộc độc thoại

Lặng đi một lát Khiết Đạt mới mở lời nói câu bấy lâu nay thầm giữ trong tim.

-Anh yêu em, Hạ Đồng!!!

Rồi nhẹ đặt lên môi cô một nụ hôn, tuy nhẹ nhàng không mãnh liệt và đáp trả từ cô nhưng như thế đối với anh là quá đủ, chỉ thế thôi cũng đủ làm anh vui và hạnh phúc.

Anh khẽ khàng bước đi ra khỏi phòng tránh cô thức giấc, vừa bước ra Khiết Đạt bắt gặp ngay Dương Tử, lúc đầu hơi sững người nhưng nhanh chóng anh lấy lại bình tĩnh và nét mặt vẫn cười nói như xưa.

-Có chuyện gì mà hôm nay hội trưởng đại nhân ghé thăm vậy?

-Đừng giỡn mặt với tớ, cậu cũng biết là tớ biết rõ chuyện của cậu, Gia Uyển và Hạ Đồng, giải quyết ổn thõa rồi chứ?-Dương Tử vẫn không chút biểu cảm nói

-Cũng được, nhưng tớ chưa muốn bỏ qua, nếu có thể cứ để tớ giải quyết.-Khiết Đạt nghiêm túc nói

-Cứ làm theo ý cậu tớ không can đâu.

Dương Tử thuận theo ý Khiết Đạt, dù anh không đồng ý thì Khiết Đạt cũng tự giải quyết, tên này một khi nóng cũng có thể như anh nhưng chưa lần nào anh thấy Khiết Đạt lại nóng giận như thế, chẳng lẽ…

-Có phải cậu yêu Lâm Hạ Đồng không?-Dương Tử vẻ đa nghi hỏi

-...

Khiết Đạt có chút bối rối, anh có nên thừa nhận không? Lúc đầu Dương Tử kêu anh tiếp cận Hạ Đồng là vì cậu ta muốn anh giúp đuổi cô đi khỏi nơi này, không thể hoàn thành nhiệm vụ. (Khiết Đạt là một tay sát gái-Play Boy chính hiệu ^^)

Nhưng mà anh lại chưa ra tay đã bị cô "ra tay" trước, lại đi yêu ngược lại cô, Khiết Đạt anh sao lại thất bại vậy chứ? ( Là do anh cả thôi)

-Không ngờ, con gà mái như cô ta lại lọt vào mắt xanh của cậu. Nên chúc mừng hay chia buồn với cậu đây?-Dương Tử lại có ý mỉa mai, vỗ vai Khiết Đạt

-Đừng tưởng là bạn tớ thì tớ không dám làm gì cậu, hội trưởng tớ cũng không nể.-Khiết Đạt giơ nắm đấm dọa

-Được rồi, chuyện của cậu giải quyết ổn thõa đi, tối nay...

-Tiếp tục ở quán bar Louis, biết rồi, biết rồi, khỏi nhắc.

-Vậy thì tốt.