Chuyện Tình Hoàng Gia

Chương 47: Tôi là bạn gái anh ấy




Hạ Đồng nhanh chóng che mặt mình lại, có cần lớn tiếng thế không? Sợ mọi người không biết à?

-Cô gái đó là ai mà tìm thiếu gia vậy?

-Không lẽ bạn gái?

Hạ Đồng không biết nói sao cho bọn họ hiểu, cô chẳng qua chỉ đến đây theo lời anh mà thôi, lại bị bọn họ đem ra làm chủ đề bàn tán này nọ.

-Xin hỏi, tiểu thư tên gì?-nữ tiếp tân hỏi

-Khoan, đợi tôi một lát.

Hạ Đồng giơ tay lên, đi đến một chỗ khuất lấy điện thoại ra. Gọi cho anh.

Đầu dây bên kia nhanh chóng có người bắt máy.

-Tôi đang đợi anh ở đại sãnh, anh mau xuống đi.-Hạ Đồng nói rất nhỏ vào điện thoại, sợ mọi người nghe thấy

[...Cô tự lên đây đi...]-Dương Tử lạnh băng trả lời

-Anh ở phòng nào?

Hạ Đồng vừa trả lời vừa xoay ra sau nhìn nữ tiếp tân nhanh chóng nhận được nụ cười từ nữ tiếp tân, cô cười lại sau đó xoay qua.

[...Tầng năm mươi, phòng V.I.P 1...]

Cô còn đang định nói nhưng chưa kịp anh đã cúp máy, Hạ Đồng đau khổ quay qua, nặn nụ cười đi lại quầy tiếp tân, nói:

-Chị ơi, em cần lên tầng năm mươi phòng V.I.P 1.

-Tiểu thư, cô và thiếu gia định đám cưới hay sao ạ?-nữ tiếp tân khó kìm lòng tò mò hỏi

-Không có, không có.-Hạ Đồng nghe xong tròn mắt, kịch liệt lắc đầu

-Tầng bốn mươi mốt đến tầng năm mươi là khu trưng bày nhẫn cao cấp, nếu thiếu gia và tiểu thư không định đám cưới thì...

Hạ Đồng khẩn trương cắt ngang lời nữ tiếp tân.

-Bọn em không có đám cưới, cũng không có quan hệ gì cả.

-Vậy làm phiền tiểu thư nói tên, để tôi hỏi thiếu gia cho chắc chắn.-nữ tiếp tân nói

-Chị không cần điện, lúc nãy em đã điện cho anh ấy rồi. Có thể cho em lên không?-Hạ Đồng gấp gáp hỏi

-Tiểu thư phải nói rõ cô là gì với thiếu gia chúng tôi mới có thể cho tiểu thư lên, để đảm bảo an toàn tránh lừa gạt ạ.-nữ tiếp tân nhã nhặn nói

Rắc rối, đúng là rắc rối quá mà. Được thôi, muốn biết quan hệ cô với heo đực là gì chứ gì? Cô toại nguyện.

-Tôi là bạn gái anh ấy.-Hạ Đồng dõng dạc nói, đôi mắt to tròn nhìn nữ tiếp tân

-Bạn gái?

-Là bạn gái của thiếu gia!??

Tất cả đám nhân viên lập tức xì xào, nhất thời đại sãnh Âu Thiên Tử trở nên náo nhiệt, một cơn gió lốc scandal xuất hiện.

-Tiểu thư là bạn gái thiếu gia, xin mời đi theo tôi.

Nữ tiếp tân nhanh chóng nở nụ cười, sau đó đi ra, dẫn lối cho cô.

Hạ Đồng thật hôi hận, cô biết mình sắp gặp đại nạn, lần này quả là tiêu rồi. Dám nói là bạn gái anh, chỉ có người điên như Lâm Hạ Đồng cô. Thế nào cô cũng bị phân thây ra thành trăm mảnh mà xem.

Hạ Đồng khóc ròng trong lòng, lủi thủi cùng nữ tiếp tân đi vào thang máy, sau một lúc, "ting" một cái, cửa thang máy mở ra, dừng ở tầng năm mươi.

Hạ Đồng liếm liếm đôi môi khô khốc, chỉ còn biết cầu xin trời phật phù hộ cho cô, đừng để cô xảy ra chuyện gì nha, hôm nay phạm hai sai lầm là đủ làm cô chết rồi.

-Thiếu gia đang ở bên trong, mời tiểu thư.-nữ tiếp tân dừng trước cửa một căn phòng, nói

-Cảm ơn chị.

Hạ Đồng lại ngập ngừng không dám mở cửa vào, nhưng mà nữ tiếp tân cứ nhìn cô cười, ý bảo cô vào đi, Hạ Đồng cũng cười cười, sau đó mếu máo mở cửa.

Hạ Đồng mở cửa ra, thò chiếc đầu nhỏ vào nhìn xung quanh, một lát sau đứng thẳng người đi vào, giơ một tay lên ngờ nghệch nói:

-Chào...

Dương Tử lạnh lùng nhìn cô, cả người ngồi trên chiếc ghế sô pha hoàng gia, chân phải đặt trên chân trái.

-Vào đây.-Dương Tử lạnh nhạt mở miệng

Hạ Đồng cúi đầu từng bước chậm thật chậm đi đến chỗ anh, dừng trước mặt anh, Hạ Đồng vẫn cúi thấp đầu, không dám ngước nhìn anh.

Dù vẫn đang cúi đầu nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của anh vẫn đang nhìn cô, còn là nhìn chăm chăm nữa chứ.

Áp lực, quá áp lực!!!

Mãi đến một lúc lâu, thấy anh vẫn chưa có động tĩnh, đang lúc phân vân có nên ngẩng đầu lên tiếng trước không thì anh đã đứng lên, dáng người cao lớn phủ lấy dáng người nhỏ nhắn của cô.

Hạ Đồng cảnh giác ngước đầu lên, vô thức lùi về sau hai bước.

-Lên được đây, cũng rất hay.

Đó là câu đầu tiên anh thốt ra suốt một lúc lâu.

-Anh, anh quá khen.

Hạ Đồng ấp úng trả lời, trong lòng khóc không thôi, nếu để anh biết cô lấy tư cách là bạn gái anh để bước lên đây, chắc chắn, chắc chắn cô sẽ bị anh hành quyết cho xem.

Đang đau khổ đứng nhìn anh, thì cánh cửa phòng mở ra, bước vào là chị tiếp tân lúc nãy, trên tay còn bưng hai ly coffee.

-Thiếu gia, tôi có pha coffee cho ngài và tiểu thư đây.-nữ tiếp tân đặt hai ly coffee xuống bàn nói

Dương Tử vẫn nhìn cô không thèm trả lời nữ tiếp tân, Hạ Đồng nuốt nước bọt, nhìn anh. Trong đầu trống rỗng, anh nhìn cô lâu như vậy làm gì chứ? Cô cũng đâu cố ý chọc anh đâu.

-Ah, hay là lại uống coffee đi.

Hạ Đồng vội kiếm chuyện để tránh khỏi ánh mắt của anh đang chăm chăm nhìn mình, sau đó gấp gáp đi lại ghế ngồi xuống, cầm lấy ly coffee uống một ngụm cho bình tĩnh trở lại.

-Thiếu gia, ngài cùng bạn gái định mua nhẫn cặp có phải không?-nữ tiếp tân nói một câu

-Khụ khụ...

Hạ Đồng nghe xong ngay lập tức bị sặc, ho liên hồi. Cô không có cần giới thiệu mà, sao lại đi nói với anh như thế chứ? Hại chết cô rồi.

Hạ Đồng ngẩng đầu nhìn anh, hai tay giơ tay lắc lia lịa, ám chỉ không phải đâu. Nhưng mà ngược lại, ánh mắt của anh bắn ra băng lạnh, không hề có chút tin cô.

-Ra ngoài đi.

Dương Tử không hề có chút biểu cảm nào, ngay cả tức giận cũng không có, nhẹ nhàng uy nghiêm nói ra ba chữ.

-Tôi sẽ đi ra ngay.

Hạ Đồng giả điên, vội nói sau đó đứng lên, nhưng còn chưa đi được hai bước đã bị giọng nói của anh kéo ngược lại.

-Ngồi xuống.

Hạ Đồng biết số phận mình sẽ ra sao rồi, đành ngậm ngùi ngồi xuống trở lại.

Nữ tiếp tân trong lòng hoài nghi, nhưng rất hiểu chuyện mà lui ra ngoài. Đóng cửa lại, nữ tiếp tân khó hiểu, thiếu gia sao lại đối xử với bạn gái mình lạnh lùng như vậy chứ? Nhưng cô không dám lo nhiều, cũng nhanh chóng rời đi.

Bên trong phòng Hạ Đồng không dám nhúc nhích, đầu cúi đến thấp nhất có thể, biết làm sao giờ, trong một ngày mà cô phạm đến ba lỗi lầm lớn. Đời cô thế là xong!!!

Kệ, chết thì chết. Giải thích xong chết cũng chưa muộn, chứ không cô lại chết không nhắm mắt. { Bó tay bó tay bó tay }

Nghĩ xong, Hạ Đồng hít một hơi thật sâu thu hết dũng khí, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, dõng dạc nói:

-Chuyện này không phải tôi cố ý đâu, tôi biết trong hôm nay đã chọc anh đến ba lần, nhưng mà tôi hoàn toàn là vô tình, anh muốn sao nói đi đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó. Tôi chịu không được!!!

Hạ Đồng nói xong căng thẳng nhìn anh, ngược lại khuôn mặt anh hoàn toàn không hề có một chút cảm xúc, khóe môi lại cười như không.

Đến một lúc lâu, Dương Tử mới nhàn nhạt mở miệng:

-Nói như cô, là tôi sai trước!??

-Không có, không có.-Hạ Đồng vội lắc tay

-Cô nói xem, tôi nên phạt cô như thế nào bây giờ?-Dương Tử thong thả đút hai tay vào túi quần mình, nhìn cô từ phía trên.

-Tôi... tôi...-Hạ Đồng không biết nên trả lời ra sao, cô rất muốn nói anh đừng phạt cô, nhưng mà cô biết nói ra thế nào cũng... xẹt xẹt cô đi ngay lập tức.

-Hay là vầy đi, cô, đi ra ngoài, từ đây đến sáu giờ chiều nếu bán được năm mươi chiếc nhẫn tôi sẽ tha cho cô.-Dương Tử khóe môi nhàn nhạt nói

-Cái gì?

Hạ Đồng thất kinh hét lên, bắt cô ra ngoài bán năm mươi chiếc nhẫn từ đây đến sáu giờ chiều sao? Làm sao có thể bán được nhiều như vậy chứ?

-Bây giờ là mười giờ, chỉ còn tám tiếng nữa thôi, nếu không đi ra ngoài bán sẽ không kịp đâu.

Dương Tử nhìn sang đồng hồ trên tường, khẽ nhìn cô gợn một nụ cười trên môi, nói.

-Anh, anh... rõ ràng tôi không thể bán được năm mươi chiếc nhẫn trong tám tiếng đồng hồ mà.-Hạ Đồng đứng dậy, phản bác

-Cô không có quyền không làm theo.-Dương Tử nâng nhẹ môi lên, nhẹ nhàng nói nhưng đầy uy lực khiến cô không thể không nghe theo

Hạ Đồng cắn cắn môi dưới, anh đang làm khó cô mà, cô làm sao có thể bán được năm mươi chiếc nhẫn trong tám tiếng chứ? Khi không lại trở thành nhân viên bán hàng.

Không công bằng, quả thật không công bằng. Thiên lý nằm ở đâu rồi!??

-Rõ ràng đang làm khó mình.

Hạ Đồng bước ra ngoài lẩm ba lẩm bẩm không thôi. Lại nói số cô quá là khổ mà.

Hạ Đồng đi ra quầy bán nhẫn, cô vừa xuất hiện, toàn bộ nhân viên đều nhìn cô, Hạ Đồng cố nặn ra nụ cười nhìn bọn họ.

-Cô là nhân viên mới vào sao?-một nữ nhân viên đi đến nhìn cô

-Chào chị, em, em là người thiếu gia kêu đến, thực hiện làm theo thử thách của anh ấy, từ đây đến sáu giờ chiều phải bán được năm mươi chiếc nhẫn.-Hạ Đồng nhỏ giọng kể lại

-Thì ra là vậy, chào em, chị là quản lý của khu nhẫn tầng năm mươi, cứ kêu chị là chị Phụng được rồi.-chị Phụng vui vẻ nói

-Chị Phụng, chị có thể chỉ em cách nào bán được nhiều nhẫn không?

Hạ Đồng xấu hổ hỏi, cô căn bản chưa hề biết bán nhẫn trong một công ty lớn thế này. Bán ngoài đường phố, khu chợ mua sắm cô còn bán được nha.

-Tháng này cũng có nhiều cặp tình nhân đến để mua nhẫn cặp, nhưng mà chỉ tiêu tiêu thụ một ngày chỉ được hai mươi lăm chiếc nhẫn, hiện chưa có ai bán qua số lượng đó.-chị Phụng tận tình nói

-Cảm ơn chị, mà đợi em năm phút, năm phút thôi.

Hạ Đồng giơ năm ngón tay lên, sau đó chạy đi.

Chị Phụng khẽ nhìn cô, cô gái này không phải là người lúc nãy mọi người đồn là bạn gái thiếu gia hay sao? Sao lại làm nhân viên chứ?

Hạ Đồng quay trở lại căn phòng lúc nãy, mở cửa một lần nữa, nhìn Dương Tử đang đứng ở cửa thủy tinh nhìn ra bên ngoài bầu trời rộng lớn.

Nhìn bóng lưng của anh, đều cô độc, cô tịch cùng hiu quạnh bao quanh. Từ trước đến giờ cô chưa từng thấy ánh mắt đó ở anh, nhìn anh lại có gì đó suy tư, ánh mắt nhìn về phía xa xăm, đôi mắt đen trong cửa thủy tinh phản chiếu lại hiện ra tia đau đớn, tuyệt vọng.

Nó có nghĩa là gì? Anh hình như đang suy nghĩ về một điều gì đó hoặc một ai đó?

Dương Tử rơi vào trầm tư, không chú ý đến sau lưng mình có người, cho đến khi giọng nói của cô cất lên khiến anh trở về thực tại.

-Tôi muốn hỏi.-Hạ Đồng lắc đầu, lên tiếng. Có lẽ cô nhìn nhầm thôi.

-Sao cô còn chưa đi?-Dương Tử nhẹ nhàng xoay người, khôi phục lại sự lạnh lùng cố hữu, nhìn cô.

-Chỉ cần tôi bán được năm mươi chiếc nhẫn là được, cho dù tôi dùng cách nào cũng được.-Hạ Đồng nhìn anh hỏi

-Phải.

-Vậy... vậy tôi cho bọn họ năm mươi chiếc nhẫn, là xong đúng không? (==")-Hạ Đồng ngu ngốc hỏi

-Cô đang giỡn mặt sao?

Qủa nhiên, thần cũng bị cô chọc điên, Dương Tử không ngoại lệ.

-Không, tôi nói chơi cho tôi rút lại câu nói lúc nãy.

Hạ Đồng cười hì hì như con ngố sao đó dùng vận tốc siêu nhanh chạy ra khỏi phòng.

Dương Tử đi đến ngồi trên chiếc ghế sô pha hoàng gia, bàn tay nhanh nhẹn mở chiếc PC trên bàn, nhanh chóng trên màn hình PC là bao quát hình ảnh ở tầng năm mươi. Hình dáng của cô nhanh chóng xuất hiện trên màn hình.

Hạ Đồng khó nhọc đứng ở tủ kính trưng bày nhẫn, cô áp mắt xuống nhìn những chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh, không khỏi rít lên trước sự đẹp đẽ của nó. Dưới ánh đèn sáng phản chiếu bên trong tủ kính lên những chiếc nhẫn càng tăng sức hấp dẫn, những chiếc nhẫn ở đây có rất nhiều kiểu dáng đều mang sự sang trọng, quý phái, đẹp đến mê người.

-Oa, đẹp quá đi!!!

Hạ Đồng xuýt xoa la nhỏ, hàng cao cấp đúng là hàng cao cấp mà, cô nhìn thấy một cái đã muốn có ngay tất cả chiếc nhẫn ở đây mà.

-Lấy cái này cho tôi xem.

Hạ Đồng còn đang suy nghĩ làm cách nào bán một lượt năm mươi chiếc nhẫn thì giọng một người phụ nữ hơi già dặn vang lên, Hạ Đồng ngẩng đầu lên, trước mặt là một phu nhân cao sang quý phái, dáng vẻ rất thanh nhã, nhìn cũng đủ biết là người trong giới thượng lưu.

-Chào phu nhân.

Hạ Đồng tự nhiên nói, cô còn chưa biết cách ăn nói, phục vụ cho khách ra sao cả, tới đâu hay tới đó vậy.

-Tôi muốn xem cái này.

Phu nhân đó chỉ tay trên lớp kính mỏng, hướng tới một chiếc nhẫn mặt nhẫn là con hồ điệp, ở giữa là một viên trân châu to, xung quanh con hồ điệp là những viên kim cương nhỏ lớn khác nhau.

Hạ Đồng cẩn thận lấy chiếc nhẫn đó ra, đưa đến trước mặt phu nhân.

-Cái này bao nhiêu?

Phu nhân cầm chiếc nhẫn trong tay, xoay qua xoay lại ngắm nhìn chiếc nhẫn, còn nâng niu như vật bảo từ từ đeo vào ngón tay áp út sau đó đưa lên xem.

-Dạ, cái này thì...-Hạ Đồng gãi gãi đầu, cô quên mất cô không biết giá của tất cả các chiếc nhẫn ở đây, làm sao nói?

-Bao nhiêu vậy?-phu nhân trong mắt chỉ còn chiếc nhẫn, nói

-Cái này…

Hạ Đồng nhìn bà, cô chỉ mới làm chưa được mười phút, làm sao mà biết giá của chiếc nhẫn này được, có ai nói cho cô biết đâu.

-Ah, bà Triệu, bà lại đến mua nhẫn cho con gái bà sao?-chị Phụng đi đến, cười với phu nhân kia.

-Lần này tôi đến để mua cho con dâu tương lai của tôi, nó là con gái lớn nhà họ Diêu.-bà Triệu cười lớn, tự hào nói

-Chúc mừng bà Triệu, tôi nghe nói Diêu đại tiểu thư vừa xinh đẹp lại tài giỏi, bà Triệu thật có phúc.-chị Phụng cười chúc mừng

-Haha cô làm tôi rất hài lòng, tôi lấy chiếc nhẫn này, gói lại cho tôi.-bà Triệu cười khanh khách nói

-Vâng, Hạ Đồng em mau gói lại đi.-chị Phụng nói sau đó nhìn cô

Hạ Đồng nãy giờ quan sát, quả nhiên là người trong nghề lâu làm việc gì cũng thuận lợi, chỉ cần nịnh vài câu, làm cho khách nghe sướng tai là bán được. Cô phải học hỏi thôi.

Hạ Đồng lấy chiếc nhẫn để vào trong một chiếc hộp nhung nhỏ, sau đó cẩn thận để vào túi đồ, đưa cho bà Triệu.

-À, cái cô nhân viên này tôi hỏi giá hai ba lần mà vẫn không trả lời, cô nên phạt cô ấy đi.-Bà Triệu nhìn cô không vui nói

-Vâng bà Triệu, tôi biết rồi, tôi sẽ phạt cô ấy.-chị Phụng cười lấy lòng

-Ừ như vậy mới được.-Bà Triệu nói rồi cầm gói đồ bỏ đi.

Bà Triệu vừa đi, Hạ Đồng khẽ thở phào, nhanh chóng nhận được ánh mắt không hài lòng của chị Phụng.

-Hạ Đồng à, dù em được thiếu gia kêu đến cũng nên phục vụ khách cho tốt vào, cũng may là chị đến kịp nếu không theo tính của bà Triệu đã làm ầm lên rồi.-chị Phụng quở trách

-Em xin lỗi!!!

Hạ Đồng cúi đầu xin lỗi, cô cũng đâu muốn, khi không lại làm nhân viên đứng đây không công, đúng là dễ điên mà.

-Làm cho tốt vào.-chị Phụng nói sau đó bước đi chỗ khác.

Hạ Đồng nuốt cục tức này không trôi, đột nhiên trên đầu nổi ra một bóng đèn sáng chói, để xem, lần này cô có trị được anh không?

Năm phút sau, tất cả nhân viên, tất cả khách hàng đều nhìn một người, đó là cô. Hạ Đồng trở thành trọng tâm của tất cả, lúc nãy cô phải dùng hết sức mới la lên kêu mọi người chú ý.

-Xin lỗi vì đã làm phiền mọi người, nhưng mà hãy cho tôi được đại diện thiếu gia của tôi để nói vài lời.-Hạ Đồng lớn tiếng nói

-Thiếu gia?

-Có chuyện gì sao?

Xung quanh nổi lên hàng loạt lời bàn tán.

-Nhằm để tăng khả năng tiêu thụ của công ty Âu Thiên Tử, hôm nay thiếu gia nhà tôi đã đến đây và hiện đang ở trong phòng V.I.P 1, và tôi xin thay mặt ngài nói đến các vị một điều.-Hạ Đồng dõng dạc nói

-Là chuyện gì vậy?-Có người không chịu được hiếu kì hỏi.

-Mọi người đừng vội. Thiếu gia muốn tôi gửi đến các bạn, năm mươi vị khách đầu mua nhẫn sẽ được vào phòng V.I.P gặp mặt thiếu gia, không những thế thiếu gia còn cho các vị chữ kí.-Hạ Đồng nói rõ từng chữ từng chữ một

-Là thật sao?

-Nhân viên có được mua không?-nhiều nhân viên nữ nhốn nháo cả lên hỏi

-Được chứ. Chỉ có năm mươi vị khách đầu thôi, nhanh tay kẻo trễ.-Hạ Đồng thầm cười trong lòng

Lời cô vừa dứt thì một đám nữ nhân viên kể cả khách hàng đều ùa đến chỗ cô, chen chúc nhau mua nhẫn, không cần biết đắt hay đẹp đều lấy để còn nhanh tay gặp mặt Dương Tử.

Nhân viên thì khỏi nói, đã thấy mặt anh chỉ muốn gặp lại càng muốn có chữ kí, còn có người tôn anh làm thần tượng, người tình lí tưởng. Còn khách hàng nữ toàn là tiểu thư quý tộc, huống hồ thiếu gia tập đoàn Thiên Tử ai mà không muốn gặp mặt chứ. Chỉ mong được lọt vào mắt anh thôi.

...

_Rầm

Dương Tử sắc mặt lạnh lùng đập bàn một cái, ánh mắt đen láy tận sâu toàn chứa sự lạnh lẽo đến tột cùng, mọi hành động lời nói, tình hình ở tầng năm mươi, nhất là chỗ của cô đều thu vào tầm mắt của anh, hình ảnh âm thanh đều rõ mồn một.

Lâm Hạ Đồng, cô chán sống rồi!!!

Dương Tử còn đang định kêu cô lên hành quyết thì cửa phòng đã bị mở ra, nguyên một toán người, toàn là con gái ùa vào, chạy đến ánh mắt trái tim nhìn anh, bu quanh anh, xuýt xoa khen ngợi, còn xin chữ kí, y như đang gặp ca sĩ diễn viên nổi tiếng.

Dương Tử toàn thân đều bị hàn khí bao quanh, lạnh đến mức khiến mọi thứ xung quanh như đóng băng, vài người vì khí thế của anh tỏa ra mà thất thời tránh xa vài bước nhưng vẫn không chịu ra ngoài.

Hạ Đồng đứng ngoài cửa ló đầu vào, nhịn không được mà cười lớn, sức ảnh hưởng của anh quả thật rất lớn nha, chỉ trong chớp mắt đã bán được năm mươi chiếc nhẫn, lần này coi như cô vừa làm được yêu cầu của anh vừa cho anh một bài học.

Dương Tử tinh mắt nhìn ra cô đang đứng lấp ló cười hả hê trước tình trạng hiện giờ của anh, ánh mắt đen chăm chăm nhìn cô. Lạnh lẽo nói ra từng chữ một:

-Lâm-Hạ-Đồng...

Hạ Đồng giật mình, lập tức núp ra sau cánh cửa.

Phải nghĩ ra cách thôi, phải nghĩ ra cách thôi!!!

-Cô mau ra đây!-Dương Tử lạnh giọng nói lớn.

Hạ Đồng miễn cưỡng đi ra, cười cười nhìn anh, nhưng mà nhận được ánh mắt muốn giết chết cô của anh thì nụ cười phải cố gắng lắm mới có tắt ngụm.

-Chào, chào...-Hạ Đồng giơ một tay lên vẫy qua vẫy lại nhìn không có chút lực nào.

-Cô mau lại đây cho tôi.-Dương Tử trừng mắt nhìn cô

-Tôi, tôi thấy anh đang bận, hay là, hay là để tôi ra ngoài lát tôi vào.-Hạ Đồng sống lưng toát mồ hôi lạnh, cả chân như bị dán tại chỗ không di chuyển được

-Bước lại đây.-Dương Tử không cho cô cơ hội chuồn

-Không cần, để, để tôi ra ngoài không quấy rầy anh.-Hạ Đồng nuốt nước bọt hồi hộp nói

-Đừng để tôi lặp lại lần thứ hai.-Dương Tử nói năm phần đe dọa, năm phần toàn là lãnh đạm.

Hạ Đồng cúi đầu khóc không ra nước mắt, rõ ràng cô đâu có lỗi, anh cũng nói cô dùng cách nào cũng được ngoại trừ tặng nhẫn miễn phí cho khách hàng thôi mà, cách này cũng là cách mà, chỉ là có chút lợi dụng sự "nổi tiếng" của anh thôi.

Hạ Đồng bước từng bước chậm thật chậm đi đến phía anh, cô cũng là nạn nhân của anh chứ bộ, coi như có qua có lại huề đi, đồ nhỏ mọn.

Hạ Đồng đứng trước mặt anh y như một con thỏ nhỏ bé tí tẹo teo đứng trước một con sư tử hung hăng to lớn, sợ bị con sư tử ăn thịt. Hạ Đồng cúi thấp đầu, không dám ngước đầu lên, đám con gái xung quanh cũng nhìn cô chăm chăm.

-Ngẩng đầu lên.-Dương Tử ngữ khí lạnh lẽo ra lệnh

Hạ Đồng miễn cưỡng nâng đầu lên cao một chút xíu, lại vô tình chạm vào ánh mắt đen lãnh đạm của anh, Hạ Đồng biết, cô dùng cách này đã sai lầm còn thêm nữa, không nên chọc anh, cô chọc đã chọc lầm người rồi.

-Tất cả cút hết ra ngoài cho tôi, trừ cô.-Dương Tử gần như làm những người xung quanh đóng băng, lạnh lẽo nói

-Cái gì chứ? Rõ ràng nói năm mươi người mua nhẫn được chữ kí mà.

-Không công bằng gì hết.

Đám nữ nhân bất mãn lên tiếng, bọn họ mua nhẫn cũng chỉ vì muốn gặp mặt cùng chữ kí của anh thôi mà. Kêu bọn họ ra ngoài hết chẳng khác nào gạt họ, họ không muốn mua nhẫn rồi mà ra tay không.

-Cút hết.-Dương Tử mất kiên nhẫn nhìn đám nữ nhân kia

Luồn khỉ tỏa ra từ anh càng ngày càng lạnh càng ngày càng nhiều, làm đám nữ nhân lo sợ bước đi ra ngoài không cam lòng cùng luyến tuyến.

Hạ Đồng chỉ nghe "cạch" một tiếng, cánh cửa phòng đóng kín lại không một khe hở nhỏ, đồng thời cũng biết được số phận của mình sắp không xong.

-Cô to gan lắm, dám bày ra trò này.-Dương Tử chậm rãi đi đến tủ kính lấy chai rượu champagne cùng một ly thủy tinh cổ cao

-Đâu có, tôi chỉ, chỉ là muốn, nhanh hoàn thành nhiệm vụ anh đưa thôi.-Hạ Đồng ngước nhìn vô tội nói

-Đừng tưởng tôi không biết cô đang nghĩ gì.-Dương Tử chầm chậm đi đến ngồi xuống chiếc ghế sô pha hoàng gia, hai chân bắt chéo nhìn cô

-Chỉ, chỉ nghĩ là làm sao bán được năm mươi chiếc nhẫn thôi, cũng có phải là do tôi đâu.-Hạ Đồng chớp mắt nhìn anh

-Lâm Hạ Đồng, cô có biết là đã chọc tôi biết bao nhiêu lần rồi không? Chỉ ngày hôm nay thôi cũng đủ khiến cô cuốn gói quay về nhà rồi.-Dương Tử khóe môi hơi nhếch lên, từ từ rót rượu vào ly

-Tôi không cố ý mà.

-Đúng, cô không cố ý, chỉ là cố tình thôi.-Dương Tử cười lại như không, trên tay lắc lắc ly rượu

-Không có cố ý hay cố tình chỉ là, chỉ là có chút ý nghĩ đó.-Hạ Đồng giơ một ngón tay lên nói

-Bước lại đây.-Dương Tử nói xong ngửa đầu uống cạn ly rượu

-Tôi đứng ở đây nói chuyện được rồi.-Hạ Đồng vội xua tay

-Mau lên.

Dương Tử dáng vẻ lười biếng nói nhưng đa phần là ra lệnh, rót tiếp rượu vào ly.

Hạ Đồng đau khổ đi lại trước mặt anh, trong lòng không ngừng cầu trời khẩn phật.

Hạ Đồng đứng trước mặt Dương Tử, khẽ chớp mắt vô tội nhìn anh.

Không ổn, tình hình cực không ổn!!!

-Xin, xin lỗi, tôi sai rồi.-Hạ Đồng không còn đường thoát liền đầu hàng, hai tay đưa lên đầu đặt ngay tai.

-Biết sai là tốt, nhưng mà biết sai bây giờ trễ rồi.-Dương Tử khóe môi giựt giựt nói

-Vẫn chưa muộn vẫn chưa muộn, tôi có thể ra ngoài bán lại năm mươi chiếc nhẫn.-Hạ Đồng kịch liệt xua tay, sau đó nhanh gọn quay ra sau chuồn

-Đứng lại.

Chỉ hai chữ, chỉ hai chữ thôi đã lấy đi toàn bộ dũng khí chạy ra khỏi cửa của cô, Hạ Đồng xoay qua nhìn anh, nặn không ra nụ cười nữa.

-Tôi, tôi biết lỗi rồi mà, sẽ, sẽ không dám làm vậy nữa.-Hạ Đồng lắp bắp

Dương Tử vẫn không trả lời cô, con ngươi đen láy thâm thúy nhìn cô gần như xuyên thấu.

-Dương, à thiếu gia, anh cũng không nhỏ mọn chấp nhất với một người không biết trời cao đất rộng như tôi đâu, thiếu gia tôi hứa sẽ không có lần sau.

-Lại đó đứng.

Dương Tử nói chỉ vào vách tường đối diện mình. Hạ Đồng lủi thủi đi lại đứng sát bức tường theo lời anh.

Dương Tử chậm rãi đứng lên, đi đến chiếc bàn, cầm lấy hai chồng sách dày cộm, từng bước đi lại phía cô.

-Giơ hai tay lên.-Dương Tử ra lệnh

-Hở!?

Hạ Đồng nhíu mày nhưng mà vẫn ngoan ngoãn nghe theo, giơ hai tay lên.

Nhanh chóng trên tay cô mỗi bên một chồng sách, sách nhiều nên nặng, làm tay cô trịu xuống, Hạ Đồng hiểu được ý định của anh. Không phải chứ, thời đại này còn bắt phạt vậy sao?

-Đứng đến khi nào tôi cho phép mới được bỏ sách xuống.-Dương Tử nhàn nhã nói, khóe môi nâng lên sau đó quay gót trở lại chiếc ghế sô pha.

Hạ Đồng đúng là bị anh hành hạ sống dở chết dở mà!!!

Hai giờ đồng hồ trôi qua, Hạ Đồng đã bắt đầu mỏi hai cánh tay còn là đứng nên hai đôi chân cũng mỏi không ít. Cô cũng khâm phục bản thân, hai tiếng, có thể chịu được cách hành hạ này của anh, càng ngày cô càng cảm thấy khâm phục bản thân, "nhờ" anh việc cô không thể làm, việc mất mặt, việc xấu việc tốt cô đều làm được.

Cô rất muốn bỏ hai chồng sách này xuống nhưng mà không dám chỉ còn cách khẽ ngọ nguậy đôi chân mỏi, chiếc đầu nhỏ khẽ lắc qua lại.

Dương Tử nãy giờ đang xem một quyển sách thì đột nhiên ngước đầu lên, Hạ Đồng vội đứng nghiêm không dám nhúc nhích. Dương Tử đứng lên, đi ra phía cửa, trước khi đi còn không quên nói một câu:

-Đứng yên cho tôi, nếu cô dám bỏ sách xuống thì coi chừng tôi.

-Ok, ok, anh đi đi.-Hạ Đồng bày ra mặt nghiêm túc không dám làm trái lời anh

Dương Tử biết rõ cô không tốt lành gì mà nghe anh, chỉ nhìn cô một cái sau đó mở cửa ra ngoài.

Hạ Đồng nhìn cánh cửa đóng lại, nhìn đến năm phút, cô mới mừng rỡ mà bỏ hai chồng sách xuống, xoa xoa cánh tay đau nhức của mình, không nghĩ ngợi đã lao đến chiếc ghế sô pha nằm dài lên.

-Thời gian thoải mái tới rồi.-Hạ Đồng nằm trên sô pha vô cùng thoải mái, khẽ la lên

Dương Tử đáng ghét, heo đực khó ưa, hành hạ cô như vậy, làm cả người cô nhức mỏi rã rời, hai chân đứng cũng tê lại, hai cánh tay thì đau nhức, người cô từ trên xuống dưới đều mỏi.

-Không được, lỡ tên đó vào thì mình chết chắc.-Hạ Đồng đang nằm hưởng thụ thì sực nhớ

Phải nghĩ cách, phải nghĩ cách!!!

Nghĩ mãi mà không ra cách ngược lại cô lại bắt đầu có tình trạng buồn ngủ ==" Hạ Đồng lim dim bắt đầu chìm vào giấc ngủ, một phút sau, cô hoàn toàn bay vào mộng đẹp, nằm dài trên sô pha ngủ.

Cánh cửa chậm rãi mở ra, Dương Tử đi vào, thấy hai chồng sách nằm trên bàn, còn cô lại nằm dài trên sô pha ngủ ngon lành.

Đôi mày anh tuấn khẽ nhíu lại gần nhau, nhưng nhanh chóng giãn ra, anh từng bước bước lại phía cô, khẽ khàng ngồi xổm xuống.

-Chỉ giỏi ngủ.

Đôi môi mỏng khẽ nói ra ba từ, anh nhìn gương mặt của cô ngủ say, lại nhìn nhầm ra khuôn mặt người con gái kia, ánh mắt đen lạnh lùng nhanh chóng chuyển sang nét thâm tình xẹt qua một tia đau đớn.

Bàn tay anh hơi vươn ra, từ từ đưa đến khuôn mặt cô, bàn tay vừa chạm vào gương mặt của cô, lại rụt về, anh khẽ đưa tay lên đầu mình, anh làm sao lại nhìn cô thành cô ấy được chứ?

Cô ấy và cô hoàn toàn khác nhau không giống nhau ở điểm nào trên khuôn mặt nhưng mà cả hai lại có sở thích giống nhau, ngay cả ngủ cũng đáng yêu y như một đứa trẻ khiến anh nhìn cô nhầm ra cô ấy.

Dương Tử nhìn cô đang nằm ngủ trên sô pha, nhanh chóng khôi phục lại nét lãnh đạm vốn có, đứng dậy thẳng người, đi đến cửa sổ nhìn ra bầu trời rộng lớn.

Hạ Đồng khẽ động đậy mi mắt, mơ màng mở đôi mắt ra, sau đó hơi ngồi dậy, nhìn xung quanh, nhanh chóng bị người con trai đang ngồi đối diện mình làm giật mình, tinh thần lập tức không còn mê man buồn ngủ nữa.

Hạ Đồng nhìn sang đồng hồ trên tường. Sau đó mở to mắt, đã sáu giờ tối rồi sao? Cô ngủ đã năm tiếng đồng hồ rồi sao?

Tiêu rồi!!! Làm thế nào giải thích cho Dương Tử đây? Không lẽ lại nói tôi bị trượt chân té lên sô pha nên ngất đi?

Anh không tin đâu!!!

Hạ Đồng nhìn anh, lại nhận được ánh mắt lạnh lùng của anh, cô hơi cười cười sau đó cúi đầu xuống, lúc nãy cô định chỉ nằm nghỉ mệt năm phút thôi không ngờ lại ngủ quên đến năm giờ đồng hồ.

Bầu không khí vốn đang âm u lạnh lẽo, làm cô không khỏi lạnh sống lưng, lại bị tiếng của cái bụng nhỏ của cô phá đi.

_Ọt ọt ọt...

Hạ Đồng xấu hổ lấy tay xoa bụng mình, cô đúng là quá mất mặt mà, xấu hổ đỏ cả mặt lên. Có đứa con gái nào như cô không? Chắc không rồi!!!

-Đi thôi.

Dương Tử cuối cùng cũng lên tiếng, sau đó đứng lên. Hạ Đồng cúi đầu đứng lên đi theo anh.

-Ngước đầu lên đi, nếu không mọi người lại nói tôi làm gì cô nữa.

Dương Tử nói xong bỏ ra ngoài một mạch.

Hạ Đồng khẽ thở phào ngẩng đầu lên, cũng may anh không chấp nhất phạt cô nữa nếu không cô đã chết rồi, nhanh chóng cô đuổi theo anh.

Cả hai lên chiếc Lamborghini đen đã đợi ở cửa, sau khi thắt dây an toàn xong, anh chạy xe đi.

-Có thể, có thể phiền anh chở tôi đến đầu ngõ ở nhà tình thương không?-Hạ Đồng nhìn anh chớp mắt hỏi

Dương Tử không trả lời cô vẫn chuyên tâm chạy xe.

Cô còn tưởng anh bỏ lời cô ngoài tay, không ngờ một lát sau anh lại cho xe dừng trước đầu ngõ cô vừa nói, Hạ Đồng nhìn anh không khỏi cười với anh.

-Anh về trước đi, tôi ăn xong sẽ đi bộ về, dù gì cũng gần nhà tình thương.-Hạ Đồng nói xong liền tháo dây an toàn đi xuống xe

Dương Tử nhìn quán ăn nhỏ, lại nhìn cô, sau đó cũng đi xuống xe.

Hạ Đồng thấy anh xuống xe, không khỏi ngạc nhiên.

-Anh không cần đợi tôi đâu, tôi...

-Ăn hủ tiếu gõ.-Dương Tử cắt ngang lời cô, đi đến một bàn trống

-Hả!?

Cô ngạc nhiên nhìn anh, lại thấy anh sắp ngồi xuống ghế, cô gấp gáp ngăn anh lại.

-Khoan khoan, đợi lát.

Hạ Đồng nói xong liền với tay lấy vài tờ khăn giấy trên bàn lau chiếc ghế, sau đó kêu anh ngồi xuống. Dương Tử không nói gì ngồi vào chiếc ghế cô vừa lau xong.

-Hạ Đồng lâu quá cháu không đến ăn, hôm nay ăn gì?-bà chủ quán thân thiện đi lạ cô hỏi

-Cho cháu hai phần hủ tiếu gõ.-Hạ Đồng tươi cười giơ hai ngón tay lên

-À, một nhỏ một lớn.-Hạ Đồng bổ xung thêm

-Hôm nay Hạ Đồng ăn tô nhỏ cơ à.-bà chủ quán nói

-Hơ, dà.

Hạ Đồng miễn cưỡng gật đầu, cô định mình ăn tô lớn còn anh tô nhỏ mà, sao lại nói vậy chứ? Tiền của cô, lại bay nữa rồi. Tên này có phải là thiếu gia không, sao lại keo thế, từ sáng đến giờ toàn cô trả tiền.

-Sẽ có ngay.-bà chủ quán mỉm cười sau đó bước đi

Một lát sau hai tô hủ tiếu gõ được bưng lên, Hạ Đồng lau đũa sau đó đưa cho anh, mình cũng lấy một đôi.

-Ăn đi, ngon lắm đó.-Hạ Đồng nói xong liền cúi đầu ăn

Dương Tử cũng không nói nhiều, gấp một đũa bỏ vào miệng ăn thử. Anh chưa ăn những món vỉa hè như thế này, mùi vị cũng không tệ.

-Ngon không?-Hạ Đồng thấy anh ăn được nên hỏi

-Ừ.-Dương Tử chỉ gật đầu

-Anh thấy ngon là được rồi.

Hạ Đồng mỉm cười sau đó ăn tiếp.

Nhanh chóng hai tô hủ tiếu gõ được chui vào bụng của cả hai. Hạ Đồng vẫn cảm thấy ăn chưa đủ, đúng lúc xe bán hàng di động đi đến, toàn là que xiên. Hạ Đồng đứng lên đi đến xe đồ xiên, đồ xiên vừa rẻ lại ngon, cô ăn cũng không sợ hao tiền.

-Cho cháu cá viên, tôm chiên, hoành thánh với chả giò mỗi thứ hai xiên.-Hạ Đồng nhìn chú bán hàng nói

Chú bán hàng nhanh chóng lấy thứ cô kêu, sau một lúc tất cả được bỏ vào một chiếc hộp nhỏ, ông đưa cho cô.

-Tiền đây ạ.

Hạ Đồng đưa tiền cho ông, sau đó đi nhìn Dương Tử.

-Ăn không?-Hạ Đồng chìa một que xiên ra trước mặt anh

-Không.-Dương Tử không nói nhiều chỉ nói một từ

-Không thì thôi.

Hạ Đồng xì mũi, sau đó cầm que xiên lên ăn, từ lúc đến nơi anh, cô có được ăn những món này đâu, bây giờ ăn lại không ngờ ngon như vậy nha.

Có thể nói cái bụng của cô là dạ dày bốn ngăn của con bò, những tám que nhanh chóng được cô xử đẹp. Không còn sót một thứ.

-Ngon quá đi.-Hạ Đồng lau lau miệng mình nói

-Gà mái còn có thể thành heo, lên xe đi.

Dương Tử nói xong câu đó liền đi lại xe ngồi lên.

-Gà mái, heo cái đầu anh đó.

Hạ Đồng hậm hực nói, sau đó cũng lên xe ngồi, đi về nhà tình thương.