"Nghe nói ông ấy muốn Dương Tử và Ân Di đính hôn với nhau."
Hạ Đồng đầu như bị đánh mạnh, cơ thể gần như không chống đỡ được
giống như cô đang từ từ sụp đổ, hai bờ vai đã lan tràn băng lạnh.
Đưa cô lên thiên đường hạnh phúc rồi lại đẩy cô xuống địa ngục không chút do dự!!!
Bầu trời xanh tươi của cô, đã sụp đổ tan tành.
-Hạ Đồng, cậu, cậu không sao chứ? Sắc mặt của cậu rất kém.-Thi hốt hoảng khi thấy sắc mặt trắng bệch của cô
-Không sao... tớ... tớ chỉ thấy hơi choáng... tớ lên phòng y tế một lát.
Hạ Đồng thở rất nặng nề, tim cô gần như đã vỡ vụn.
-Hạ...
Thi còn định gọi cô lại thì Hạ Đồng đã bỏ đi, nhìn bóng lưng đang run rẩy từng hồi của Hạ Đồng, trong lòng cả hai không khỏi lo lắng.
Hạ Đồng ra khỏi lớp vịn tay lên tường, thân thể run rẩy kịch liệt,
sức lực như bị rút cạn, cô như một quả bóng bay bị rút hết hơi, xẹp lép. Dương Tử sẽ đính hôn với Ân Di??? Vì sao lại như thế?
Sao anh lại gạt cô? Gạt cô hết lần này đến lần khác. Sao anh luôn là
người làm cô muốn sống không được chết cũng không xong? Lần này rồi lại
lần khác.
Hạ Đồng vô lực tựa người vào tường, hai chân cô mềm nhũng gần như không đứng vững có thể té xuống bất cứ lúc nào.
Bây giờ cô không ổn chút nào, một chút cũng không!!!
Hạ Đồng mò mẫm trong túi áo lấy ra chiếc điện thoại mà Dương Tử tặng
mình, bấm số một gọi đi, nhanh chóng màn hình là dãy số điện thoại của
anh. Anh đặt trong danh bạ cô là số một, vì anh nói trong lòng cô anh
phải là số một, là duy nhất.
Nhưng mà đầu dây bên kia lại vang lên giọng nói của người nữ lạnh
băng: "Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được xin quý
khách vui lòng gọi lại sau."
Hạ Đồng tuyệt vọng cất điện thoại trở lại túi áo mình, hết rồi, hết thật rồi.
Bây giờ anh đang cùng người con gái khác sẽ đính hôn, Lâm Hạ Đồng cô
còn nghĩ ngợi gì nữa mà không buông tay? Ân Di đã thắng, trong cuộc
chiến này, Ân Di vẫn là người thắng.
-Dương Tử... Dương Tử...-Hạ Đồng liên tục gọi tên Dương Tử, nước mắt cũng như nước vỡ đê mà trào ra
Tim cô, thật sự rất đau!!!
Lăng Hạo đứng cúi dãy hành lang nhìn Hạ Đồng đau lòng rơi nước mắt,
tim anh co thắt chỉ muốn đi đến ôm lấy cô vào lòng để cô biết dù thế nào cô cũng còn có anh. Lúc sáng khi nghe Khiết Đạt nói chuyện của Dương Tử và Ân Di, anh lặp tức đi tìm Hạ Đồng, kết quả nhìn thấy cảnh này.
Nhìn cô dựa vào tường khóc đến thê lương, lòng anh càng thêm đau đớn, đau đến tận tâm can.
Cô yêu Dương Tử đến thế sao?
Lăng Hạo không thể nhìn cô như vậy được nữa, lặp tức tiến lên sau đó
vươn tay ra ôm trọn cô vào lòng, sau đó Lăng Hạo trực tiếp bế cô lên.
Hạ Đồng mắt nhòe lệ ngước lên nhìn khuôn mặt tuấn tú quen thuộc kia, môi anh mím chặt, ánh mắt sâu thẳm.
Vì sao lúc nào cô không vui, cô đau lòng nhất đều là Lăng Hạo xuất hiện, người cô khóc trước mặt nhiều nhất cũng là anh.
Vì sao lại là Lăng Hạo mà không phải Dương Tử?
Hơi thở ấm áp của Lăng Hạo bao quanh Hạ Đồng, Hạ Đồng càng vùi đầu vào lòng ngực vững vàng của anh, nước mắt thi nhau chảy.
-Ngoan, đừng khóc...
Lời nói của Lăng Hạo nhỏ nhẹ, như đang cưng chiều vỗ về Hạ Đồng.
Đời người khóc bao nhiêu lần thì mới thôi khóc? Đời người rơi bao
nhiêu giọt lệ mới tim thôi tan nát? (lời bài hát Hoa Rơi - Lâm Tâm Như)
...
Từ khi chị ấy xuất hiện, bản thân em nhận ra, mình chỉ đang ngộ nhận, bản thân em không phải dành cho anh, mà là chị ấy.
Có đôi lúc, người ta phải đi đến một quyết định không dễ dàng, sẽ
biết là rất đau, đau đến tận tâm can, trái tim gần như vỡ nát nhưng mà
bắt buộc phải chọn quyết định ấy.
Em đã từng nói chỉ cần anh không rời xa nắm chặt tay em đi đến cuối
con đường thì em cả đời này sẽ nguyện theo có thế nào cũng chẳng buông.
Anh cũng nói, cho dù tình yêu của chúng ta là sai lầm vẫn tiếp tục sai
lầm chỉ cần không mất nhau.
Nhưng mà đến cuối, cô mới nhận ra vốn cô và anh là hai thế giới, thế
giới của anh quá xa hoa, quá hào nhoáng, thế giới của cô lại u ám, lại
đen tối. Nhưng cô lại cố vượt qua ranh giới đó, kết quả chỉ có cô đau
khổ.
Em, không đủ sức để nắm tay anh nữa... anh, hạnh phúc nhé!!!
...
Trời về đêm, từng cơn gió lạnh thổi bên ngoài làm từng lá cây dao
động chạm vào nhau, Hạ Đồng co ro ngồi bên trên chiếc giường êm ái, hai
tay ôm chân mình nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Về đêm, con người ta thật cô đơn!!!
Việc đính hôn, mặc dù Dương Tử chưa chính miệng nói với cô, nhưng mà
cô sẽ đợi khi anh nói ra, bản thân cũng sẽ đưa ra một quyết định khó
khăn. Cô đã suy nghĩ rất kĩ lưỡng, cho dù tiếp tục yêu, bản thân cô vẫn
chỉ là người đau khổ. Tất cả mọi người đều cười, chỉ có duy nhất cô
khóc.
Tiếng chuông điện thoại dễ nghe vang lên, Hạ Đồng liếc nhìn chiếc
điện thoại của mình nằm trên chiếc giường, màn hình nhấp nháy dãy số
điện thoại của Dương Tử.
Do dự một lát, Hạ Đồng cầm lên nghe, xem như không có gì, lẳng lặng nhìn màn hình nhấp nháy ánh đèn.
Người bên kia cũng rất kiên nhẫn, và hình như không có ý sẽ thôi gọi, dừng rồi lại gọi, gọi rồi dừng cứ thế đến mười mấy cuộc gọi bị nhỡ.
Tim cô từ khi nghe cái tin ấy thì đã nguội lạnh, ngay cả cảm giác
cũng chẳng còn nữa, bây giờ kêu cô đối diện với sự thật, thì hãy cho cô
thời gian tiếp nhận.
-Tâm đã muốn nghe, vì sao lại còn ngoan cố?-phía cửa truyền đến giọng nói, có chút khó chịu, lại có chút chua xót
Anh khó chịu là vì cô cố chấp để một mình cô là người đau khổ, còn
chua xót là vì nhìn thấy cô bây giờ, ngay cả ý cười trong ánh mắt cũng
đã chẳng còn.
-Ngay lúc đầu... em biết mình không được phép yêu Dương Tử, em nói
với mình chỉ có hợp đồng, không có tình cảm... em biết em không nên mơ
tưởng đến anh ấy nhưng em không thể ngăn được bản thân mình.
Hạ Đồng lại nói sang chuyện khác, giọng nói ngoài ưu thương làm chua xót lòng người ra thì chẳng còn gì.
Đáng lẽ cô nên ngăn cản bản thân mình khi bắt đầu chìm vào cuộc yêu
không có kết quả đó, thì giờ đây, cô đã không đau như thế này.
Phải chi có thể quay ngược thời gian, thì tốt biết bao!!!
-Anh kể em nghe cái này.
Lăng Hạo ngồi xuống giường, thanh âm trầm ổn.
-Có một chàng trai rất yêu cô gái kia, người con gái lại yêu chàng
trai khác và chàng trai ấy cũng yêu cô gái. Chàng trai thứ nhất không
muốn nhìn cô gái bên chàng trai thứ hai liền cùng một cô gái khác hợp
tác tách hai người ra. Đến cuối cùng, cô gái đó biết là chàng trai thứ
nhất làm cô cùng người kia hiểu lầm, nhưng mà không nói ra, chỉ nói với
chàng trai đừng phí tâm vào cô nữa, cô hoàn toàn không xứng.
-...
-Khó mà có người có lòng bao dung như cô gái ấy, biết rõ chàng trai
thứ nhất làm cô cùng người mình yêu hiểu lầm, làm cô đau lòng khôn nguôi nhưng vẫn không vạch trần, còn chấp nhận làm bạn với chàng trai thứ
nhất. Em nói xem, cô gái ấy vì sao lại phải làm thế?
Hạ Đồng thoáng động, câu chuyện này... không phải đang ám chỉ...
-Con người ta rất nực cười, em có biết, người ta sẵn sàng đợi
chờ nắm một bàn tay mà cả đời muốn nắm nhưng mà lại từ chối những bàn
tay sẵn sàng đưa ra.-Hạ Đồng không rả lời câu hỏi của Lăng Hạo, cười khổ nói
-Có lẽ là ngốc mà có lẽ là do con người ta sợ. Sợ cảm xa ai đó, sợ cảm giác đau đến không thể khóc chỉ một mình nhẫn nhịn, lẳng lặng khóc. Dù
ra sao, trong đời người vẫn phải có một quyết định làm ta đau đớn nhưng
sẽ giúp ta trưởng thành, mạnh mẽ hơn.
Lăng Hạo vỗ vỗ bờ vai gầy run rẩy của cô.
-Lăng Hạo... em, không đủ can đảm, khi đứng trước mặt anh ấy, mọi ý
nghĩ của em đều biến mất, bản thân cũng không thể nói những lời đó ra.
Hạ Đồng đau lòng dựa vào lòng ngực Lăng Hạo, cô biết phải làm sao chứ? Chẳng qua cô chỉ là một cô gái, một cô gái hết sức bình thường, cũng
muốn có một mối tình lãng mạn đẹp đẽ như bao cô gái mơ ước, cũng cần có
người che chở, có người nuông chiều, có người làm điểm tựa cho mình khi
yếu đuối. Cô chẳng qua là một cô gái, không phải lúc nào cũng mạnh mẽ,
mà là rất yếu đuối, nhưng mà lại che giấu.
-Nước mắt của em, đã rơi vì cậu ta rất nhiều. Cậu ta không xứng, hoàn toàn không...
Lăng Hạo ôm chặt cô trong lòng, bàn tay to nắm phía sau lưng vỗ về cô.
Một hồi chuông điện thoại lại reo sau một lúc nghỉ ngơi, có lẽ người bên kia vẫn không bỏ cuộc.
Hạ Đồng hơi ngồi thẳng người trở lại, vớ tay cầm chiếc điện thoại, do dự một lúc, cuối cùng cũng nghe máy.
[...Alo, Hạ Đồng, em đang ở đâu? Sao vẫn chưa về? Anh điện theo rất
nhiều cuộc rồi sao em không nghe máy?...]-Dương Tử đầu dây bên kia liên
tục hỏi cô, lời nói vô cùng khẩn trương lo lắng
-Em...-Hạ Đồng cắn môi, vẫn không nói được gì
[...Em nghe máy là được rồi, bây giờ em ở đâu, anh đi đón em...]
-Em... không sao, quả thật không sao.
Hai từ không sao phát ra, cổ họng cô nghẹn ắng, cứ như ăn trúng quả chát, rất chát rất đắng.
"Em không phải không sao." đó là câu mà cô muốn nói tiếp nhưng mà lại không thốt ra được khỏi miệng.
Hạ Đồng đưa tay lên, cắn cắn vào mu bàn tay, kìm nén không cho anh
biết bên này cô đang khóc, khóc rất nhiều, khóc rất đau lòng.
Lăng Hạo mặt cũng đã nhăn lại, mày rậm nhíu chặt sát vào nhau, cô lại
thà mình đau lòng, một mình khóc còn hơn cho Dương Tử biết?
[...Không sao là tốt, em đang ở đâu, anh đón em...]
-Em... đang ở...
Lời chưa kịp nói ra hết thì điện thoại đã bị Lăng Hạo giựt lấy, anh
đưa lên tai nghe, thanh âm lạnh lẽo: "Đến container ngoại ô."
Nói xong liền cúp máy cái cụp, không đợi đối phương bên kia muốn nói gì.
-Anh... đến container làm gì?-Hạ Đồng giật mình khi nghe anh bảo Dương Tử đến container
-Không phải em không nỡ sao? Anh nói giùm em.
Lăng Hạo thật sự sắp phát điên khi thấy cô lại yếu mềm như thế, thà
mình đau khổ chứ không cho ai biết, anh không thể tiếp tục nhìn cô như
vậy nữa.
-Em... sao anh không hiểu em? Em không...
-Em không muốn?
Hạ Đồng cắn môi, gần như môi dưới đã bị cô cắn gần chảy máu, nhưng mà vẫn không thôi.
-Hạ Đồng, đau một lần còn hơn là đau dài dài. Anh và Dương Tử ba năm
trải qua đau đớn, thực sự không dễ chịu như em nghĩ, anh thà ba năm
trước dứt khoác đau một lần còn hơn. Cho nên, nghe anh, đừng làm bản
thân tổn thương nữa.
Lời nói của Lăng Hạo, vừa như thức tỉnh kẻ mù quáng như cô, vừa như một dao nhọn đâm vào tim cô.
Hai tay Hạ Đồng siết chặt grap giường, gần như vò nát, Lăng Hạo nói
phải, nếu lúc cô đau lòng nhất mà không có Lăng Hạo, cô không biết bản
thân mình sẽ như thế nào?
Hạ Đồng nhắm hai mắt, mi mắt dính vài giọt lệ đọng đậy, miễn cưỡng gật đầu.
Bàn tay cô đang nắm, rốt cuộc là một thứ hạnh phúc? Hay là một con dao?
- - -
Container mà Lăng Hạo nói nằm ngay ngoại ô của thành phố, nơi này có
rất nhiều xe hàng, thùng hàng kích thước nhỏ lớn đều có, được xếp cao
thành hàng dài.
Lăng Hạo cho chiếc Lamborghini dừng ngay bên cạnh chiếc Ferrari đã đỗ ở đây trước, sau đó cùng Hạ Đồng xuống xe.
Dương Tử đang đứng dựa người ở một container gần đó, tay kẹp điếu
thuốc thượng hạng, cả người rơi vào trầm tư, ánh mắt anh vẫn sâu hút khó đoán ra được anh đang suy nghĩ điều gì.
Dương Tử thấy cô liền quăng điếu thuốc xuống sau đó giẫm chân lên đạp, tiến lên vài bước.
Khi nhìn thấy hai mắt cô đỏ hoe, cũng đã sưng húp cả lên, Dương Tử
chua xót trong lòng, một tay vươn ra lau giọt nước mắt còn chưa kịp khô
trên mắt cô.
-Vì sao em lại khóc? Có ai ức hiếp em sao?
Hạ Đồng cắn môi dưới, kiên cường lắc đầu. Cô không cho phép mình khóc trước mặt anh.
Cô rất muốn đánh anh, đánh anh thật nhiều, còn muốn nói là anh ức hiếp em, là anh làm em khóc, nhưng mà cô chỉ như một cỗ máy, đứng im cắn môi kìm nén không cho nước mắt rơi ra.
-Đi, anh đưa em về nhà.-Dương Tử nói, toan kéo cô bỏ đi
Nhưng mà chưa đi được hai bước, cả người cô đã bị một lực rất mạnh kéo tay cô lại, bị kéo bất ngờ cô tưởng chừn sẽ té ngã về sau, nào ngờ lại
rơi vào lòng ngực vững chãi cùng ấm áp của Lăng Hạo.
Dương Tử không nghĩ Lăng Hạo sẽ kéo Hạ Đồng lại nên mất cảnh giác để Hạ Đồng rơi trọn vào lòng Lăng Hạo.
Lăng Hạo kéo cô đứng phía sau tấm lưng rộng lớn của mình, giọng nói hời hợt: "Hạ Đồng sẽ không nghe theo lời cậu nữa."
-Thả cô ấy ra.-Dương Tử dường như bị chọc giận, lời nói vô cùng lãnh băng
-Còn định giấu?-Lăng Hạo đột nhiên cười to, ánh mắt khinh bỉ nhìn Dương Tử
-Không liên quan đến cậu, đó là chuyện của chúng tôi.-Dương Tử lạnh lùng quát
-Chúng tôi? Là với ai? Hạ Đồng? Hay Ân Di?-Lăng Hạo khẽ nhếch mép
Hạ Đồng siết chặt gấu váy, váy cũng bị cô vò nát nhăn nhúm cả lại. Hàm răng trắng đều đang không ngừng cắn vào chiếc môi đang không ngừng run
rẩy kia.
Dương Tử im lặng trừng mắt nhìn Lăng Hạo.
-Bản thân không thể đem lại hạnh phúc cho Hạ Đồng thì đừng có hết lần
này đến lần khác làm em ấy khóc.-Lăng Hạo đôi mắt sâu thăm thẳm sáng
quắc liếc về phía Dương Tử
Dương Tử bị chọc giận liền xông đến túm cổ áo Lăng Hạo, Hạ Đồng còn
đang mơ hồ thì nghe một thanh âm chói tay vang lên, ngay lặp tức Lăng
Hạo té nhào xuống đất.
Cú đấm đó, Dương Tử dồn rất nhiều lực, nên khóe miệng của Lăng Hạo cũng đã rỉ máu tươi.
-Mày thì biết gì mà nói? Không phải mày cũng từng làm Hạ Đồng đau lòng sao? Đừng tưởng tao không biết gì, chuyện Bạch Mai ở Paris là mày cùng
cô ta cố tình dàn xếp.
Dương Tử như mãnh thú lại xông đến túm cổ áo Lăng Hạo, cả người anh cố trụ Lăng Hạo phía trên, ánh mắt toàn băng lạnh.
-Chưa bao giờ tao trốn tránh, nhưng mà Dương Tử mày lại đang trốn
tránh không dám đối mặt. Từ lúc Hạ Đồng chọn mày thì tao đã đứng yên
buông tay chờ cô ấy quay về. Lăng Hạo tao đã từng nói, chỉ cần mày lơ là làm vụt mất cô ấy, thì tao sẽ không để mày giành lại. Cuối cùng cũng
đợi được, cuộc chạy đua này, vẫn chưa biết là ai thắng đâu.
Lăng Hạo lại không tức giận ngược lại còn rất vui vẻ, cười sảng khoái nói.
-Lăng Hạo...
Dương Tử nghiến răng gằn giọng, sau đó lại một cú như trời giáng đấm thẳng xuống mặt Lăng Hạo.
-Dừng tay... mau dừng tay...
Hạ Đồng hốt hoảng chạy đến ngăn Dương Tử, hai tay nhỏ nhắn của cô cầm
chặt bàn tay đang siết chặt thành quyền của Dương Tử, cứ đánh thế này,
Lăng Hạo dù có giỏi chịu đựng đến đâu thì chắc chắn sẽ vào viện.
-Em tránh ra.
Khi con người ta bị chọc giận đến đỉnh điểm không thể kìm nén được thì mọi kiểm soát suy nghĩ đã phai mờ, lí trí cũng đã mất sạch.
Hạ Đồng không ngờ anh lại hất tay cô ra lực lại rất mạnh làm cô té
nhào sang một bên, bản thân cũng vì lực té đó mà làm tay mình bị trầy
một mảng.
-Hạ Đồng...
Lăng Hạo thấy cô bị Dương Tử xô té ngã, lặp tức sắc mặt đen lại, liền dùng lực giơ tay đấm trả Dương Tử.
Dương Tử bị tấn công liền mất thế, Lăng Hạo lặp tức xô Dương Tử ra.
-Hạ Đồng... em xem, tay trầy rồi.
Lăng Hạo nâng cánh tay cô lên, một mảng trầy có rỉ ít máu tuy không nặng nhưng mà cũng gây đau rát.
-Hạ Đồng... anh xin lỗi, em sao rồi?
Dương Tử lúc này mới hồi phục lí trí, bàng hoàng nhìn cô bị mình đẩy
ngã, định tiến lên xem cô thế nào thì Lăng Hạo đã đứng phất dậy, ngay
lặp tức giơ nắm đấm đấm thẳng vào mặt Dương Tử.
Cú đấm này, lực rất mạnh, dường như bị chọc vào đúng điểm yếu khiến người ta phảng kháng mạnh mẽ.
Dương Tử không bao giờ thua thiệt, liền đánh trả.
Hạ Đồng nhăn nhó ôm cánh tay mình đứng lên, lại thấy hai anh đang
không ngừng đánh nhau. Đã nói là đến hỏi rõ ràng vì sao lại thành ra thế này chứ?
Chiếc taxi từ xa dừng lại, Ân Di trả tiền cho bác tài rồi xuống xe, nhìn một cảnh trước mặt môi mỏng cũng mím lại.
Hai anh từng vì Ân Di mà đánh nhau, vậy mà giờ lại vì cô gái khác đánh nhau bán sống bán chết. Chẳng lẽ trong lòng hai anh, Huỳnh Ân Di cô
chẳng còn là gì cả.
Hạ Đồng nhìn thấy Ân Di, ánh mắt có chút sáng rực, ít nhiều Ân Di chắc khuyên được hai anh.
-Chị Ân Di... chị mau ngăn hai anh ấy lại đi, em ngăn mà không được.-Hạ Đồng là cố tình nói lớn cái tên Ân Di
Hai anh chắc sẽ dừng tay mà.
Nhưng không, hai người họ cứ như lời cô chỉ là cơn gió thoảng rất nhẹ thổi qua.
Ân Di sắc mặt không mấy tốt tiến lên, lúc nãy cô sang phòng Dương Tử
lại nghe được anh đang nói chuyện điện thoại, khỏi nói Ân Di cũng hiểu
là cuộc gọi của Hạ Đồng. Cô thấy anh vội vã lái xe ra ngoài nên không
kìm được mà chạy theo sau.
-Dừng tay lại đi... hai anh dừng tay lại đi...
Hạ Đồng cùng Ân Di nhanh chóng ngăn cản hai anh, Ân Di ngăn Dương Tử còn Hạ Đồng ngăn Lăng Hạo.
-Dương Tử, cậu đính hôn với Ân Di, đừng tưởng Hạ Đồng không biết.-Lăng Hạo phủi phủi tay áo mình
-Đó là chuyện của tôi, không liên quan đến cậu. Hạ Đồng, em qua đây.-Dương Tử tức giận trừng Lăng Hạo
-Em...
Hạ Đồng hoàn toàn không biết mình nên làm gì, nói gì, bây giờ người
con gái sẽ đính hôn với anh đang trước mặt cô, cô làm sao dám phá đám
họ?
-Hạ Đồng, em nói rõ với cậu ta đi.
Lăng Hạo quay sang giục cô.
-Em...
-Nói cái gì? Em là bạn gái anh, trừ phi anh cho phép, em mới được rời xa anh.
Lời nói như đang tuyên bố, hoàn toàn bá đạo cùng chắc nịch.
Hạ Đồng thoáng sững sờ, lại vô thức cười, nụ cười ngốc ngếch.
Ân Di sắc mặt tái mét, môi cũng mím chặt lại, hai tay siết chặt vạt áo mình, chủ tịch Dương lúc sáng nói muốn cô và anh đính hôn, vậy mà anh
lại trước mặt cô nói ra cậu này. Dương Tử... vì sao?
Dương Tử gỡ tay Ân Di đang nắm tay mình, sau đó đi lên vài bước kéo cô về phía mình.
-Không cho em đi, chuyện đính hôn, là do ông sắp đặt, anh sẽ sắp xếp
ổn thõa, anh xin lỗi.-Dưng Tử giọng rất nhỏ nhẹ, âm lượng vừa đủ cho cô
và anh nghe
Hạ Đồng không biết là anh đang lại gạt cô hay là thật lòng, nhưng mà
tim cô giờ phút này đang đập rất mạnh mẽ, mạnh mẽ như sắp nổ tung, có
phải cô rất ngu ngốc không? Chỉ nghe anh nói câu này đã khờ dại tin???
Lăng Hạo thật sự sắp điên lên khi thấy cô lại mềm lòng, Hạ Đồng, anh
đã dặn em rất nhiều rồi, sao em lại dễ dàng tin lời cậu ta nói?
Lăng Hạo không muốn nhìn cô phải khóc nữa, nhịn không được liền tiến
lên đẩy Dương Tử ra, lực mạnh nên cả người Dương Tử đụng mạnh vào một
thùng hàng ngay phía sau.
-Dương Tử, tôi phải đánh giá cao cậu, những lời như vậy cũng nói ra
trước mặt người sắp đính hôn với mình.-Lăng Hạo xem thường nói
-Vẫn là câu đó, không liên quan đến cậu.-Dương Tử lạnh lùng quét ánh mắt đen hun hút của mình nhìn Lăng Hạo
-Nhưng mà lại liên quan đến Ân Di.-Lăng Hạo nói, ánh mắt khẽ liếc sang Ân Di đang đứng chết trân tại chỗ
Dương Tử phát giác được lời mình vừa nói, nhưng mà không có gì để giải thích, lời đó là anh nói thật, không phải dối lòng. Anh đi đến cạnh Ân
Di, nhỏ giọng nói ba tiếng: "Anh xin lỗi."
-Vì sao? Anh, không còn yêu em sao?-Ân Di lời nói nghẹn ngào, mắt cũng ngân ngấn nước mắt
-Ân Di... anh...
Dương Tử không biết nên trả lời ra sao câu hỏi này của Ân Di. Còn yêu
Ân Di, làm sao có thể khi anh đã yêu Hạ Đồng rất sâu đậm.
-Sao anh không nói? Anh trả lời đi chứ?
Hạ Đồng nhìn Ân Di rơi nước mắt, lại cảm thấy bản thân mình xấu xa, có phải cô rất kì lạ không, khi Ân Di khóc, cô lại thấy có lỗi.
Một thùng hàng nằm trên cao, vì đặt chệch ra ngoài nên bắt đầu không
đứng yên, lung lay đến khi không còn chịu được liền ngã ra ngoài rơi
xuống ngay chỗ Hạ Đồng đang đứng.
Hạ Đồng cảm giác có gì đó không ổn, ngửa đầu lên nhìn, sau đó ánh mắt
trợn tròn mở to ra nhìn. Cô hoàn toàn bất động, nhìn thùng hàng đang rơi xuống ngay mình.
-Hạ Đồng...
Hạ Đồng nghe được một tiếng gọi tên mình, ngay sau đó lại có người xô cô ra.
Một thanh âm vang lên chấn động màn đêm, Hạ Đồng bị xô nằm một bên,
thùng hàng rơi bên cạnh, cô quay mặt qua thì hốt hoảng khi thấy là Ân Di bị thùng hàng đè lên chân.
Vì sao Ân Di lại đỡ giùm cô? Lại cứu cô?
Trong lòng lại càng cảm thấy ray rứt có lỗi hơn.
-A...
Ân Di bị thùng hàng đè lên chân mình, đau đớn la lên một tiếng.
-Ân Di... Ân Di, em sao rồi?
Cả hai anh đều kinh hoảng, thùng hàng rơi quá nhanh quá đột ngột, hai
anh định đẩy Hạ Đồng ra thì Ân Di đã làm trước, chính Ân Di lại bị thùng hàng rơi trúng. Hai anh lặp tức đỡ thùng hàng lên kéo Ân Di ra ngoài.
-Chảy máu nhiều quá... mau đưa Ân Di đến bệnh viện đi.
Lăng Hạo nhìn chân Ân Di đang không ngừng chảy máu, gần như là chảy không ngừng, như dòng suối đang chảy nước.
Dương Tử không nói nhiều liền bế Ân Di lên, đi đến chiếc Ferrari đặt
Ân Di lên xe, sau đó ngồi vào ghế lái rồi không nói câu gì lái xe theo.
-Hạ Đồng, chúng ta đi cùng thôi.
Lăng Hạo gấp gáp kéo tay cô lên chiếc Lamborghini chạy đi.
Hạ Đồng ngồi trên xe, cả đoạn đường cô đều im lặng.
Buông tay... đó là hai từ cô nghĩ đến lúc này.
--- Bệnh viện tư XX ---
Khi Hạ Đồng cùng Lăng Hạo đến thì Ân Di đã vào phòng bệnh để bác sĩ xem vết thương, Dương Tử cũng ngồi bên ngoài chờ.
Dương Tử ngồi ở hàng ghế chờ, hai tay đan vào nhau, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
-Ân Di sao rồi?-Lăng Hạo cũng bồn chồn khẩn trương hỏi
-Vừa mới vào không lâu, bác sĩ bảo đợi.-Dương Tử giọng trầm ổn nói
Nhìn hai anh không ngừng dán mắt vào cánh cửa phòng đang đóng kín kia, trong lòng Hạ Đồng đột nhiên rất lạnh, như có một luồn gió lạnh thổi
vào, thật sự rất khó chịu.
Hạ Đồng ôm cánh tay đau rất của mình, cánh tay cô lúc nãy bị Dương Tử
đẩy đã bị trầy cộng thêm lúc nãy Ân Di xô cô để giúp cô không bị thùng
hàng đè trúng nên vết thương càng nặng thêm. Máu cũng đã chảy ra nhiều.
-Hạ Đồng, tay em... anh đưa em đi tìm bác sĩ.
Dương Tử nhìn cô đang đứng ôm tay mình, lúc này mới phát hiện ra, anh nhíu mày, trong lòng lo lắng bội phần.
Dương Tử nắm tay cô, muốn kéo cô đi, nhưng bị Hạ Đồng rút tay về, cô hơi gượng ép cười: "Không sao, em tự mình đi."
Nói xong, cô quay lưng về phía anh, một mình đi tìm bác sĩ sát trùng vế thương.
Ân Di thật sự rất tốt, Hạ Đồng cô không thể nào rộng lượng như chị ấy, để mình bị thương cứu tình địch của mình.
Dương Tử... giữ chặt chị ấy... chị ấy rất tốt, em, bỏ cuộc đây... em,
đã quá mệt mỏi rồi... thật sự rất mệt mỏi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Ánh mắt của cô, đã không còn nhìn rõ phía trước, bởi vì nước mắt, đã che mắt tầm nhìn...
Hạ Đồng được bác sĩ sát trùng vết thương cả quá trình Hạ Đồng không rên
la một tiếng, vị y tá sát trùng băng bó vết thương cho cô cũng không
khỏi tán thưởng trước sự giỏi chịu đựng của cô. Thật ra Hạ Đồng thấy rất đau, rất rát, nhưng mà nó không sánh bằng nỗi đau trong lòng cô lúc này. -Xong rồi, chịu khó về nhà đừng để vết thương bị nhiễm trùng, tránh
tiếp xúc với nước, còn nữa mỗi ngày lấy thuốc đỏ bôi vào vết thương sẽ
mau khỏi.-vị bác sĩ đẩy đẩy gọng kính, cẩn thận nhắc nhở -Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.-Hạ Đồng tinh thần có chút bơ phờ, đáp -Được rồi, cô có thể về. -Vâng. Hạ Đồng đứng dậy hơi gập người chào bác sĩ, sau đó đi ra ngoài. Dãy hành lang lát gạch nhẵn bóng, Hạ Đồng đứng im nhìn xung quanh, có
người ngồi ngay hàng ghế đợi lo lắng nhìn vào phòng phẫu thuật, có người đi tới đi lui lo lắng hỏi bác sĩ y tá tình hình bệnh của người nhà
mình, còn có người vừa bị tai nạn được chở vào viện cấp cứu. Có người
khóc, khóc vì đau lòng mất đi người thân, cũng có người cười, cười vì
người thân mình thoát khỏi nguy hiểm. Có máu, một màu máu đỏ tươi, tanh
đến phát ói hòa cùng mùi thuốc sát trùng, sự lạnh lẽo của màu trắng xóa. Bệnh viện... là nơi lấy đi rất nhiều nước mắt, rất nhiều máu,
lại lạnh lẽo không sao tả được. Thật lòng, Hạ Đồng không bao giờ muốn
bước vào cái nơi này, nhìn cảnh thê lương, nhìn từng cái chết đến không
bao giờ báo trước. Giống như địa ngục, nắm giữ sinh mạng con người. Chính nơi này, đã cướp đi sinh mạng của Tiểu Lạc. Nghĩ đến, lòng cô lại thêm đau đớn. Phía xa, Dương Tử sải bước chân dài đi về phía Hạ Đồng, ánh mắt tỏ vẻ
mệt mỏi cùng lo lắng, anh nâng cánh tay cô được băng bó lại, giọng khàn
khàn: "Hạ Đồng... tay em, không sao chứ?" -Không, không sao.-Hạ Đồng tránh anh, rút tay mình về -Em làm sao vậy? Dương Tử thấy cô như tránh mình, thái đột thờ ơ, mày cũng nhíu lại. -Em không sao. Anh ở lại chăm sóc chị Ân Di.-Hạ Đồng không muốn đối mặt với anh Nào ngờ, trong mắt Dương Tử là cô đang giận dỗi chuyện Ân Di, nên cố ý
lạnh nhạt với mình. Giọng anh có chút hòa hoãn: "Em lại giận gì chứ?
Không phải là anh vẫn lo cho em sao?" -Ý anh là sao?-Hạ Đồng có chút tức giận, anh nói vậy chẳng khác nào là cô cần anh lo lắng, cô sai quấy trước -Em, Ân Di vì em bị thương nên anh mới lo cho Ân Di... em nổi nóng gì
chứ?-Dương Tử thật sự rất phiền, mọi chuyện cứ dồn dập đến làm anh không biết trở tay sao cho kịp Hết Ân Di quay về, đã vì trách nhiệm mà thờ ơ với Hạ Đồng, bây giờ ông lại bắt anh đính hôn với Ân Di, đầu anh rối tung. -Em nổi nóng là vì ai hả? Duơng Tử, sao anh không nói lí? Nếu được em
không cần chị Ân Di đỡ giùm em đâu.-Hạ Đồng căm giận nhìn anh lớn tiếng -Em thấy anh chưa đủ phiền hay sao?-Dương Tử không kìm chế được mà quát cô Hạ Đồng thoáng chút ngẩn người, cơ thể cũng không biết vì sao mà đau
đớn kịch liệt. Anh nói cô phiền, mang đến phiền phức cho anh.
-Được, mọi chuyện là em sai trước. Ngay cả khi biết bạn trai mình sẽ
đính hôn với người con gái khác em cũng không thể ghen, chỉ có thể im
lặng. Lại bị cho là phiền. Dương Tử, chúng ta... chấm dứt đi. Hạ Đồng ngực phập phồng, khó khăn nói ba từ cuối. Tim cô, đã vỡ vụn ngay giây phút ấy. -Hạ Đồng... em biết mình đang nói gì không?-Dương Tử cầm lấy tay cô, lực ở tay của anh gần như bóp nát cổ tay nhỏ bé của cô -Em biết rất rõ mình nói gì. Em không muốn lại một lần sai lầm. Ngay từ đầu đã sai, là em cố chấp. Mình, dừng lại đi. Hạ Đồng không khóc bù lu bù loa, cũng không la hét um sùm như những cô
gái khác, cô thực sự rất bình tĩnh, tưởng như cô đã chết lặng. Ánh mắt
cô vô hồn lại êm ả tĩnh lặng như mặt hồ nước, không có một tí gợn sóng
hay bị khuấy động. -Em... Lâm Hạ Đồng... -Yêu anh, em
chưa nghĩ sẽ hối hận, bây giờ cũng thế. Chỉ là, trái tim của anh, vĩnh
viễn em không giữ được, bàn tay của anh, em nắm không phải là hạnh phúc, mà là một con dao. Dương Tử... từ hôm nay, em đi đường em, anh đi đường anh, chúng ta không còn quan hệ gì nữa. Hạ Đồng nói xong, lấy trong túi ra chiếc điện thoại anh tặng mình, sau đó nhét vào tay anh. -Mọi thứ của anh, em sẽ không giữ lại, kỉ niệm cả con người. Nói xong, Hạ Đồng giật tay đang bị Dương Tử nắm quay người bỏ đi. Dương Tử lùi về sau mấy bước ngồi vào hàng ghế chờ, tim anh... thực sự
đau, là rất đau, lời nói của cô tê liệt cả tim anh, như hàng vạn con dao đâm thẳng vào tim anh. Dương Tử cảm nhận được thứ gì đó nóng hổi chảy
ra khỏi hốc mắt, Dương Tử giơ tay chạm vào ngay khóe mắt, hóa ra là nước mắt. Người con gái đầu tiên làm anh rơi lệ không phải là Ân Di, mà là Lâm Hạ Đồng cô. Khi Ân Di chết, anh chỉ cảm thấy đau đớn chết đi
sống lại cũng không rơi giọt lệ. Anh muốn nói với cô: "Em không
phải cô gái lần đầu tiên anh yêu, nhưng sẽ là người con gái cuối cùng
của anh. Trái tim của anh, nước mắt của anh, đều thuộc về em, do em
quyết định. Nhưng mà em lại không cần đến nữa." Hạ Đồng quay lưng đi, cũng không ngoáy đầu nhìn anh, hàng mi cụp xuống, cô không khóc, chỉ lẳng lặng rời khỏi bệnh viện. Là định mệnh trêu đùa bọn họ... không phải, không phải là định mệnh, mà là sự trêu đùa của một trò chơi, trò chơi mang tên định mệnh. Trò chơi này, đau lòng nhất, chỉ có cô. - - - Sáng hôm sau, Hạ Đồng rời khỏi nhà Chính, mắt sưng húp, đỏ hoe. Không
thay đồng phục đến trường, Hạ Đồng chọn đại một bộ đồ đơn giản, sau đó
rời khỏi nhà Chính. Hạ Đồng đi đến Cake World, mở cửa vào thấy
người đàn ông đang ngồi uống ly cafe. Hạ Đồng hít một hơi, đi đến ngồi
đối diện ông. -Qúy khách dùng gì à? -Cappu... nước ép táo đi. Chừng ba phút, phục vụ nhanh chóng bưng ly nước ép táo lên cho Hạ Đồng, Hạ Đồng khuấy đều ly nước, sau đó uống một ngụm. Uống xong đặt ly trở
lại bàn, nhìn Mạch Gia Vĩnh vẫn đang chăm chú nhìn mình. -Con hẹn ba ra đây hẳn đã suy nghĩ kĩ?-Mạch Gia Vĩnh khuôn mặt già dặn hiện lên vẻ vui mừng -Phải. Giúp con, hoàn thành hợp đồng với tập đoàn Thiên Tử. Hạ Đồng tay giữ chặt ly nước ép tao đang tan chảy hơi nước lạnh do nước đá tỏa ra, nhưng mà tay cô còn lạnh hơn nó. -Ba vẫn luôn chờ đợi con nói ra câu này. Chỉ cần con có thể tha thứ cho ba, là được.-Mạch Gia Vĩnh cười tràn đầy vui vẻ -Được... ba. -Ngoan lắm con gái của ba. Ba đã mất mẹ con không thể bù đắp ẹ con, ba sẽ bù đắp cho con. Mạch Gia Vĩnh kiên định nói, ông muốn bù đắp những nhọc nhằn suốt mười bảy năm qua của cô, muốn cô có cuộc sống hạnh phúc. Hạ Đồng môi hơi hé cười, đi đến quyết định này, là không bao giờ dễ dàng đối với cô. Lâm Hạ Đồng, mạnh mẽ lên!!! --- Trụ sở tập đoàn Thiên Tử --- Chiếc Koenigsegg Agera S dừng trước cổng trụ sở tập đoàn Thiên Tử, Mạch Huân xuống xe, vòng qua mở cửa cho Hạ Đồng. Lần trước đến đây là cùng Lăng Hạo giúp cô xóa bỏ hợp đồng, nhưng bị
Dương Tử đến ngăn cản. Lần này không biết, có như lần trước không? -Hạ Đồng, em thật sự suy nghĩ kĩ? Mạch Huân khi nghe cô đi đến quyết định này, trong lòng có chút vui mừng nhưng mà cũng rất lo lắng cho cô. -Em, không muốn quay đầu lại.-Hạ Đồng cắn môi dưới, hít một hơi thật sâu -Hạ Đồng, nếu em đã muốn, vậy thì chúng ta vào thôi. Mạch Huân mặc dù không an tâm, nhưng vẫn làm theo ý muốn của cô. Hạ Đồng cùng Mạch Huân đi vào cánh cửa kính kia, khi cánh cửa đóng lại, mọi thứ đều sụp đổ, bầu trời xanh tươi của cô, đã giăng một màn mây đen xám xịt. Đi đến quầy tiếp tân, Mạch Huân nhìn nữ tiếp tân, môi mỏng hơi hé ra để lộ hàm răng trắng đều. -Chúng tôi muốn gặp chủ tịch Dương. -A, Mạch Huân... cài này, chủ tịch Dương đang họp chưa thể gặp anh. Nữ tiếp tân đỏ mặt khi nhận ra Mạch Huân. Nói sao thì Mạch Huân cũng là một diễn viên ca sĩ có tên tuổi, lại được yêu thích, số lượng fan không kém. -Cảm ơn cô, chúng tôi ngồi ra đại sãnh ngồi đợi, khi nào xong nhờ cô thông bao chúng tôi biết. Mạch Huân tươi tắn cười, nháy mắt một cái với nữ tiếp tân. -Vâng vâng, tôi biết rồi, khi nào ngài ấy họp xong tôi liền kêu anh. Nữ tiếp tân mắt trái tim nhìn Mạch Huân, suýt nữa không nhịn được vì vui mừng mà nhảy dựng. Mạch Huân lịch thiệp nói một tiếng cảm ơn, sau đó đi ra đại sãnh ngồi vào nơi dành ọi người ngồi chờ. Hạ Đồng cùng Mạch Huân ngồi đợi tầm ba mươi phút thì nữ tiếp tân lúc
nãy đã đi đến báo cho cả hai biết cuộc họp đã kết thúc. Chủ tịch Dương
cũng đã ở phòng chủ tịch chờ cô và Mạch Huân lên. Mạch Huân đi đến đâu, là thu hút nữ nhân đến đó, lâu lâu lại hơi hé môi cười làm trái tim những nữ nhân say đắm. Hạ Đồng cùng Mạch Huân vào thang máy đi lên tầng cao nhất của trụ sở,
dừng trước cánh cửa phòng chủ tịch, tay Hạ Đồng vô thức nắm chặt vạt áo. -Bây giờ em quay đầu vẫn còn kịp.-Mạch Huân bên cạnh trầm ấm nói Hạ Đồng cắn môi dưới, lắc đầu kiên định. Đã bước vào đây, thì làm gì có hối hận. Cánh cửa phòng chủ tịch mở ra, thư ký Trương nhìn một lượt cả sau đó mời cả hai vào. Chủ tịch Dương ngồi ở trên chiếc ghế dài, ánh mắt sáng bưng như ngọn
đuốc giữa màn đêm. Ông thấy Hạ Đồng cùng Mạch Huân, chỉ ghế đối diện ý
bảo cả hai ngồi xuống. -Tìm ta có việc gì sao?-chủ tịch Dương im lặng một lúc rốt cục cũng lên tiếng -Cháu... cháu đến để rả nợ số tiền "ba" cháu thiếu.-Hạ Đồng hai tay đặ dưới gầm bàn nắm chặt lại -Tức là xóa bỏ hợp đồng?-chủ tịch Dương mắt lóe sáng -Phải. Hạ Đồng gật đầu, thanh âm run rẩy. Chủ tịch Dương im lặng một chút, quan sát cô một hồi. Cuối cùng cũng mở miệng: "Hợp đồng, Dương Tử đã hoàn thành giùm cô lâu rồi." Hạ Đồng hoàn toàn sững sờ, gần như không tin những lời mình vừa nghe. Dương Tử... Dương Tử anh ấy... -Ý, ý ông là sao?-Hạ Đồng bàng hoàng hỏi -Một tháng trước, nó đã tìm ta, nó nói hợp đồng của cháu nên hoàn thành rồi. Cho nên, hợp đồng đã chấm dứt. Một tháng trước? Chẳng phải trùng với ngày Tiểu Lạc chết sao? Thì ra anh, lại mong muốn cô rời xa anh như vậy. Dương Tử, sao anh lại nhẫn tâm như vậy? -Chủ tịch, nếu bản hợp đồng đã hoàn thành, cháu nghĩ mình không nên ở
lại nhà Chính nữa, ngày mai cháu sẽ dọn đi.-Hạ Đồng nén đau thương trong lòng -Ta không mong mọi chuyện lại thế này. Cô bé, cháu rất tốt, chắc chắn sẽ có người thích hợp với cháu. -Cảm ơn ngài, nếu không còn gì, cháu xin phép. Hạ Đồng lễ phép đứng lên cúi đầu chào ông, sau đó quay đầu bỏ ra ngoài một mạch. Mạch Huân cũng vội vã đuổi theo. -Chủ tịch... -Thư lý Trương, điện thoại báo cho Dương Tử biết đi. Thằng bé, chắc chắn không vui. Chủ tịch Dương trong lòng đầy phiền muộn, nặng nề thở dài. Hạ Đồng ra khỏi phòng chủ tịch, tay run rẩy vịn tường, đau quá, thực sự không nghĩ sẽ đau thế này. Trái tim cô, rốt cục vỡ nát bao lần mới đủ
đây? Đến khi nó ngừng đập mới chịu hay sao? -Hạ Đồng... Mạch Huân vịn bờ vai gầy run rẩy kia của cô, trong lời nói toàn lo lắng quan tâm. -Anh, em muốn về, một chút cũng không muốn ở lại. Hạ Đồng vịn tay vào tường càng chặt, mái tóc che khuất khuôn mặt, không biết rõ cô đang như thế nào. Tí tách... những giọt nước long lanh như thủy tinh trong suốt rơi lên
những miếng gạch láng bóng. Mạch Huân mày cau lại khi nhìn thấy những
giọt nước đó rơi xuống, anh biết rõ cô đang khóc, là khóc rất nhiều. -Hạ Đồng... không sao, sẽ ổn thôi. Mạch Huân vỗ về ôm lấy Hạ Đồng, không giống là người nam quan tâm người nữ mà là anh trai quan tâm em gái. -Hôm nay thôi, em khóc hôm nay... sẽ không vì anh ấy khóc nữa. Em hứa đó. Hạ Đồng gục đầu vào lòng ngực Mạch Huân, càng lúc càng khóc nhiều. Dương Tử, tất cả mọi thứ của anh, em sẽ xóa bỏ hết, không giữ lại gì
nữa. Em sẽ xem như đây chỉ là giấc mộng, một giấc mộng rất dài, mà trong đó, nước mắt em rơi rất nhiều, khi tỉnh lại mới phát hiện không thể
khóc được nữa. Tạm biệt...