Chuyện Tình Hoa Tường Vi Màu Đỏ

Chương 7-2




Cuối cùng Hướng Cảnh cũng đã trở về thành phố London sau mấy tháng trời, ngồi trong phòng thiết kế, cố gắng phấn chấn tinh thần để bắt đầu công việc. Sự trở về này khiến cho trợ lý rồi cả thực tập sinh vô cùng tò mò suốt ngày hỏi anh đã đi đâu trong suốt thời gian qua, anh vẫn một mực tươi cười cái gì cũng không nói, chỉ bảo bọn họ cố gắng chăm chỉ làm việc, đẩy nhanh tiến độ để tháng sau có sản phẩm thu đông tung ra thị trường.

Anh để họ nhìn những cuốn sách thiết kế mà anh lâu nay vẫn mang theo bên người chứa đựng những đường nét phác họa cơ bản. Những người xung quanh anh đều biết rằng bản thân nhà thiết kế Hướng là một quyển sách sống, chỉ là có thói quen ghi ra những ý tưởng bất ngờ mà thôi. Lần này không chỉ là cảm hứng cùng tưởng tượng mà những phác họa này còn ẩn chứa một phần tình cảm chân thành.

Sau khi xem xong các bản mẫu, sự tinh tế và khéo léo đến từng chi tiết không khỏi khiến ngay cả các nhà thiết kế cũng nghĩ đây là bản phác thảo hoàn hảo nhất, nhưng cũng đều cho rằng nếu thực sự tháng sau đã phải tung ra dòng sản phẩm này thì thực sự là rất mạo hiểm.

Bởi vì lúc này thời trang mà anh đang thiết kế là nam trang, lĩnh vực mà trước nay anh chưa từng có bất kỳ dính dáng gì.

Hướng Cảnh vốn là con của Hướng Trí Thịnh – người sáng lập ra thương hiệu thời trang quốc tế Charming, đồng thời có mẹ từng là người mẫu sáng giá một thời, có đoạn thời gian dây dưa quan hệ tình cảm với Hướng Trí Thịnh rồi bị ông ta bội tình bạc nghĩa mà từ bỏ sự nghiệp người mẫu, không lâu sau thì qua đời.

Cũng bởi chuyện năm ấy mà Hướng Cảnh không hề có hảo cảm với người mẫu nam, không muốn có liên quan gì đến bọn họ, kiên trì không thiết kế nam trang, càng ít khi thuê người mẫu nam biểu diễn trong các bộ sưu tập của mình. Lúc anh không có ý tưởng thiết kế thì Triển Dự theo thói quen áp bức, hủy hoại tài hoa của anh trong lĩnh vực này mà yêu cầu anh phải thiết kế áo cưới, cũng không ép Hướng Cảnh thiết kế nam trang bao giờ.

Từ sau chứng kiến cảnh ngộ cuộc đời mẹ mình, chuyện thiết kế nam trang cũng trở thành một đề tài cấm kỵ giữa Hướng Cảnh và Triển Dự.              

Điều này cũng phải kể đến lần đầu tiên Hướng Cảnh vô tình phát hiện ra chuyện của Triển Dự. Khi đó anh mới 21 tuổi, muốn để Triển Dự nhìn thấy thiết kế mới nhất của mình nhưng lúc đi vào phòng mới biết là mình không nên hấp tấp như vậy, tự tiện không gõ cửa mà xông vào phòng ngủ Triển Dự.  

Đêm đó, Triển Dự trần như nhộng ngồi ở mép giường, một người thanh niên trẻ tuổi đang quỳ gối dưới chân anh ta, ra sức nuốt vào dương v*t căng cứng, hai gò má tái nhợt của Triển Dự trở nên ửng hồng đầy dâm loạn, hưởng thụ mà lầm bầm rên rỉ.         

Khi Hướng Cảnh đẩy cửa bước vào, hoảng sợ mà ngẩng mặt không biết nhìn vào đâu. Ánh mắt kia Hướng Cảnh chưa bao giờ có thể quên được, giống như ánh mắt của cầm thú khi đói, đỏ rực lên như máu.        

Thời gian đó mình chỉ chuyên tâm vào học thiết kế, đơn thuần đến mức ngay cả cảm giác thích một người như thế nào cũng không biết. Cảnh tượng này hoàn toàn vượt khỏi trình độ hiểu biết của anh khiến anh không thể hiểu tại sao Triển Dự lại muốn làm loại chuyện đó. Từ sau ngày đó trở đi, sự ỷ lại, dựa dẫm vào Triển Dự như một người anh trai đã thay đổi hẳn, anh cảm thấy anh ta giống như một loại cầm thú đáng kinh tởm.     

Nhiều năm như vậy Triển Dự cũng không cho phép Hướng Cảnh có nhiều tiếp xúc với các nam người mẫu anh tuấn trong giới thời trang, cho dù có chuyện đơn giản thế cũng không thể nhưng chính mình lại thường xuyên dẫn họ về qua đêm.   

Triển Dự và Hướng Cảnh vẫn sống cùng một căn biệt thự. Ban đêm Triển Dự làm việc gì Hướng Cảnh cũng có thể biết: cả hai cùng thoát y, hai người trần truồng nằm trên một cái giường. Thiếu niên trẻ tuổi xinh đẹp da dẻ trơn bóng, dáng vẻ mềm mại, bị Triển Dự đặt dưới thân đưa đẩy không ngừng, phát ra âm thanh thở dốc dâm loạn như thuốc kích dục: “Đừng… Cái đó của Triển tiên sinh khiến lỗ nhỏ của ta thật thoải mái… a… Triển tiên sinh, thật lớn… thật dễ chịu, càng muốn Triển tiên sinh mạnh mẽ vào trong ta hơn…”

Sau này Hướng Cảnh mới biết, một năm từ sau lúc giúp anh tốt nghiệp đến giờ, Triển Dự bắt đầu làm loại chuyện kia.

Lúc đầu muốn giấu diếm nhưng sau này bị Hướng Cảnh bắt gặp ngoài ý muốn, anh ta bắt đầu cố tình lộ liễu suốt sáu năm, thường xuyên không đóng cửa, hoặc làm ngay trong phòng ngủ ở căn biệt thự.  

Hướng Cảnh cho tới giờ đều dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn sự việc đó, coi nó cũng giống như bao chuyện thường ngày khác vậy, không cãi nhau ầm ĩ với Triển Dự. Bởi anh nghĩ đó là chuyện riêng tư của anh ta, chẳng có quan hệ gì với anh cả, càng không thể làm tổn thương chính mình như điều Triển Dự mong muốn.

Nhưng đó vẫn là một loại thương tổn, bởi chịu kích thích từ phía Triển Dự mà cách nhìn của Hướng Cảnh với đồng tính luyến ái dần dần được hình thành, chuyện như vậy là dâm loạn không đạo đức. Thậm chí anh còn bị Triển Dự bức bách đến độ rất ghét đàn ông, đặc biệt là những thiếu niên lớn lên xinh đẹp, anh tuấn. Cho nên Hướng Cảnh kiên trì không chịu thiết kế nam trang, anh cũng cho rằng sẽ không bao giờ có chuyện mình thích đàn ông.             

Mùa hè năm nay, khi anh tức giận bỏ đi, anh thực sự khồng ngờ rằng mình sẽ gặp một người như Ngô Khuynh Đình. Cậu ta có vẻ rất giống những thiếu niên mà Triển Dự mang về nhà, vẻ ngoài rất tuấn tú thuận mắt. Thời gian mới cùng một chỗ với Ngô Khuynh Đình, anh cũng chỉ nghĩ là muốn sống phóng túng một thời gian, nếm thử cảm giác mới mẻ.

Mùa hè trôi qua, những gì Hướng Cảnh nhớ kỹ trong tâm trí không chỉ là những giây phút thăng hoa trên giường cùng Ngô Khuynh Đình mà còn rất, rất nhiều thứ khác. Anh đem từng mảnh nhỏ kí ức đó vẽ lại, đo trên vải, vì Ngô Khuynh Đình mà may thành các bộ y phục, hi vọng có thể nhìn thấy bộ dáng của cậu khi mặc những bộ quần áo này, nhất định là sẽ vô cùng đẹp trai, anh tuấn đi. 

Sau khi hoàn thành công việc thiết kế, Hướng Cảnh trở lại biệt thự mà anh đang sống cùng Triển Dự. Triển Dự lúc này đang mặc dồ ngủ ngồi trên ghế salon uống nước. Hướng Cảnh tưởng anh ta lại đang đau đầu, đối với người đàn ông âm trầm này, Hướng Cảnh luôn cho rằng một nửa con người này khá xấu xa. Lúc trước có thể miễn cưỡng cho qua, nhưng bây giờ với sự xuất hiện của Ngô Khuynh Đình trong cuộc đời anh khiến anh thực sự không muốn tiếp tục dây dưa với Triển Dự nữa.

Ngày Triển Dự tìm thấy anh ở thành phố S, nếu như không phải là đi cùng Triển Dự đàm phám hủy hợp đồng thì anh cũng sẽ không theo anh ta trở về. Bọn họ đàm phán rồi đưa ra điều kiện – anh sẽ cùng anh ta thiết kế một loạt trang phục cuối cùng, tất cả lợi nhuận của bộ sưu tập đều sẽ thuộc về Triển Dự. Hơn nữa nhiều năm qua, tiền anh thiết kế quần áo kiếm được cũng đều ở chỗ Triển Dự, chỉ là bởi hai người muốn kết thúc quan hệ ỷ lại, mọi chuyện rồi cũng sẽ qua thôi.   

“Sao lại về muộn thế?” Triển Dự cất giọng trầm trầm hỏi, cùng với ánh mắt vô cùng bá đạo.

“Có một mẫu hoa văn chọn tới chọn lui mà vẫn chưa hài lòng nên thử mãi tới giờ.” Hướng Cảnh buông chìa khóa, định đi về phòng mình nghỉ ngơi. “Hi vọng ngày mai bọn Jenny có thể có phương án phù hợp.” Hướng Cảnh mệt mỏi nói, trong lòng nghĩ sau khi hoàn thành bộ thiết kế này cũng là lúc chấm dứt mối quan hệ với Triển Dự rồi.

Nếu nói đến tương lai, may ra anh vẫn có thể quay lại thăm Triển Dự. Cho dù anh ta có như quỷ hút máu, nhiều năm qua đều sống nhờ vào tài hoa của anh mà sống, nhưng ít nhất lúc đầu anh ta cũng đã chăm sóc anh lâu như vậy, cũng bồi dưỡng để anh có thể nổi danh. Hơn nữa anh mơ hồ biết Triển Dự dường như cũng có dục vọng đối với mình nhưng cho đến bây giờ cũng chưa đừng làm chuyện vượt quá giới hạn.

“Cái người trẻ tuổi đánh nhau với người ta ở thành phố S ấy, sau đó hai người nói chuyện gì với nhau?” Âm thanh của Triển Dự vẫn trầm trầm như trước.

Hướng Cảnh đã trở về bảy, tám ngày rồi nhưng vẫn biết Triển Dự tò mò muốn hỏi vấn đề này nên cũng thẳng thừng trả lời: “Cậu ấy chẳng nói với tôi gì cả, tôi vẫn đang đợi.” Nói xong, cả phòng là một mảnh yên tĩnh.

Bên ngoài trời vẫn đang mưa, dù bây giờ đã là ba giờ sáng, Hướng Cảnh chợt nghĩ liệu ở thành phố S giờ này có phải cũng đang mưa không ngớt như ở đây không, cái con người ngu ngốc kia liệu có hiểu nỗi lòng anh không, thế nào mà hoàn toàn không biết là anh đã rời đi? Lúc yêu thì điên cuồng là thế mà lúc này thì lại băn khoăn tự ti đến vậy.  

Hướng Cảnh vốn không để ý đến quá khứ của Ngô Khuynh Đình, cũng giống như Ngô Khuynh Đình không quan tâm đến quá khứ trước đây của Hướng Cảnh vậy.

“Thật sao? Em cho rằng thằng nhóc có thể hứa hẹn được gì cho em?” Khác với vẻ điềm tĩnh thường ngày, Triển Dự đột nhiên trở nên căng thẳng, cố ý tắt điện đèn bàn bên cạnh, không gian bỗng chốc trở nên u ám. Một kẻ hai mươi tuổi không khác gì lưu manh có thể hứa hẹn điều gì.

“Điều cậu ấy có thể hứa là cậu ấy sẽ cho tôi tất cả của mình.” Hướng Cảnh khẳng định nói, bởi anh tràn đầy tin tưởng với Ngô Khuynh Đình.

“Đó là bởi vì thằng nhóc đó chỉ có hai bàn tay trắng.” Tiếng mưa rơi rào rào, Triển Dự tiến về phía Hướng Cảnh, lần đầu tiên anh muốn làm chuyện đó với cậu ta.

Anh từng là chỗ dựa của cậu ta, nhưng lại có dính đến dục vọng của đàn ông nên chỗ dựa này không còn đơn thuần trong sáng nữa rồi. Anh thực sự có một chút thích Hướng Cảnh nhưng loại tình cảm này không giống như tình yêu thuần túy, nếu như Hướng Cảnh không thiết kế trang phục thì chắc có lẽ cả đời này anh cũng không thèm liếc Hướng Cảnh một cái. Anh từng nghĩ rằng cả đời này Hướng Cảnh sẽ thuộc về anh, ở bên cạnh anh mà không ngờ bây giờ Hướng Cảnh sẽ vì Ngô Khuynh Đình mà rời bỏ anh.

Triển Dự ngoài cảm giác thất vô cùng thất bại còn muốn tàn nhẫn tổn thương Hướng Cảnh một lần.              

Hướng Cảnh thấy người đàn ông cao lớn đang bước gần tới anh như một bóng ma, cảm nhận được sự không có thiện chí trên người anh ta. Định đứng dậy, vóc người Ngô Khuynh Đình cũng tầm tầm như anh ta nhưng trên người có chút mùi thuốc lá, mùi kẹo hòa lẫn với mùi mồ hôi, giống như đứa trẻ ham chơi, hơn nữa lại còn là đứa trẻ biết làm sai lập tức đi sửa, một khi đã làm Hướng Cảnh giận sẽ ngay lập tức ân hận rồi sửa chữa lỗi lầm.

Triển Dự cố tình tổn thương anh nhiều năm như vậy, rõ ràng là là do cá tính kiêu ngạo của anh ta, từ đầu tới cuối, không hề có ý định yêu anh thật lòng, lại nhẫn tâm muốn chiếm được tài năng của anh. Vẫn cứ tiếp tục tổn thương anh như vậy, khi nào mới kết thúc đây?

“Đêm khuya rồi, tôi cũng cần đi nghỉ. Mà anh cũng nên đi uống thuốc đi… Đáng nhẽ ra phải đi khám bệnh đàng hoàng, xem xem có thể chữa tận gốc căn bệnh đau đầu này không chứ.” Trước khi bị Triển Dự ôm lấy, Hướng Cảnh không chút do dự mà bước tránh qua, thẳng bước trở lại phòng mình.

Hướng Cảnh đã quyết định. Anh sẽ không bao giờ bị Triển Dự chi phối nữa, cũng sẽ không vì không thiết kế được quần áo mà áy náy tự trách, không phải bắt gặp cảnh tượng dơ bẩn giữa anh ta và tình nhân, cũng không tiếp tục để anh ta bóc lột tài năng của mình không công nữa. 

Mỗi người đều có quá khứ. Bỏ lại quá khứ mà tiếp tục bước về phía trước.

Nếu có thể gặp được người của đời mình, chỉ cần cùng nắm tay nhau bước, dù cho vượt qua quá khứ có mất thời gian bao lâu, cũng vẫn có thể đi hết.

Có Ngô Khuynh Đình bên cạnh, Hướng Cảnh cuối cùng cũng có thể bước tiếp, thậm chí có thể cùng quá khứ mà nói hẹn hặp lại.