Chuyện Tình Hoa Tường Vi Màu Đỏ

Chương 10-1




Mùa thu cũng đến với thành phố S, trời mưa rả rích không ngừng, nhiệt độ mỗi ngày một hạ, bao phủ cả thành phố trong làn mưa và không khí vắng lặng.

Ngô Khuynh Đình cũng hữu duyên mà quen biết một đối tượng không tồi, là nhân viên một công ty lớn, hơn cậu mấy tuổi, một người đàn ông tướng mạo vô cùng thanh tú dễ nhìn.

Sau khi quen biết, hai người công khai đến những nơi công cộng, tự tin mà xuất hiện trước mặt bạn bè bằng hữu. Cho nên có thể nói Ngô Khuynh Đình đã thực sự công khai tính hướng của bản thân.

(Đọc xong các nàng bình tĩnh, không được manh động, bớt nóng giận và đặc biệt đề nghị không ném đá, chém jo’ thành bão)

Trải qua một thời gian cùng sống với nhà thiết kế hàng đầu thế giới kia, Ngô Khuynh Đình bắt đầu thừa nhận bản thân là một nam đồng chí, nhưng thẳng thắn mà nói cũng không thực sự như vậy, bởi cậu chỉ có cảm giác hứng thú với một mình người đó thôi.

“Này, đang suy nghĩ gì thế?” Trong một quán cà phê, người ngồi đối diện với Ngô Khuynh Đình cất giọng đầy lo lắng.

“…” Ngô Khuynh Đình nhìn bọt trắng đang xoay tròn trong cốc cà phê trước mắt, mình lại ngẩn người ra nghĩ lung tung rồi.

“Tối có muốn gọi mấy người bằng hữu đua xe F1 ra ngoài hát karaoke không?” Cậu không để sự thất thần của mình đánh gãy hào hứng nói chuyện của người kia.

Cho tới bây giờ, Vu Ngạn Tồn vẫn còn nhớ nguyên mấy tháng trước thanh niên anh tuấn đẹp trai (ngời ngời) đang ngồi trước mặt này đã cứu mình khỏi đám lưu manh như thế nào. Hôm đó bởi công việc không được như ý mà đến quán bar uống rượu, trên đường về nhà lại gặp bọn trấn lột hung hãn, may mắn Ngô Khuynh Đình lúc đó đi qua nên đã giúp anh.

Trong mắt một người lãng mạn như Vu Ngạn Tồn, Ngô Khuynh Đình giống như vị anh hùng cứu mỹ nhân trong cơn nguy hiểm, hơn nữa lại là một anh hùng vô cùng tuấn tú a (mê giai đẹp à giống mình J). Dưới sự chủ động đầy nhiệt tình của Vu Ngạn Tồn, hai người bắt đầu quen biết nhau.

Đến lúc này, bọn họ mới chỉ quen nhau khoảng nửa tháng, Ngô Khuynh Đình có thể được coi là một tình nhân không tồi đi, so với một công chức làm việc tại một công ty lớn như Vu Ngạn Tồn thì chỉ thấp hơn một chút về mặt bằng cấp, còn các phương diện khác đều đạt chuẩn. Ngoại trừ đôi lúc, Ngô Khuynh Đình thường xuyên thất thần thì cậu ta đối với anh rất tốt.

Vu Ngạn Tồn thường xuyên hết giờ làm đến quán cà phê khá phong cách này đợi Ngô Khuynh Đình. Anh cảm thấy, ánh mắt Ngô Khuynh Đình rất dịu dàng, khi nhìn người khác, không cần động tay, chỉ cần dùng ánh mắt cũng đủ để ôm trọn hình bóng đối phương, khiến người đó có cảm giác yên tâm như được bao bọc, được bảo vệ.

Bọn họ thường gặp nhau cùng ăn cơm, hoặc cùng đi tản bộ ngoài đường. Thậm chí Vu Ngạn Tồn còn một lần lấy hết can đảm mời hắn đến nhà mình, nhưng Ngô Khuynh Đình vẫn rất nghiêm chỉnh, không làm bất kỳ chuyện gì khác.

“Hay là đến nhà tôi, tôi mới mua mấy đĩa phim mới, anh cùng đến xem.”

“…” Ngô Khuynh Đình không trả lời, không biết là đang suy nghĩ chuyện gì.

“Hay anh muốn đi ra ngoài chơi?”

“Tôi… Được.” Ngô Khuynh Đình rốt cục cũng ngẩng đầu nhìn quần áo Vu Ngạn Tồn đang mặc. Đó là thiết kế của Hướng Cảnh.

“Sao, sao vậy… Quần áo hôm nay tôi mặc có vấn đề gì sao?” Vu Ngạn Tồn theo ánh mắt chuyên chú của cậu ta đang đánh giá áo sơmi màu xanh lam cùng áo lông ghi-lê bên ngoài.

Mỗi lần hẹn gặp Ngô Khuynh Đình, anh đều cẩn thận lựa chọn quần áo, bộ đồ hôm nay là thiết kế của một nhà thiết kế Hoa kiều nổi tiếng với số lượng có hạn. Nghe nữ nhân viên bán hàng ở cửa hàng quần áo cao cấp nói, đằng sau những thiết kế này ẩn chứa chuyện tình xưa của một người nên vô cùng lãng mạn. Vu Ngạn Tồn rất thích, muốn tìm lúc nào đó nói với Ngô Khuynh Đình.

“Không phải… Rất đẹp.” Ngô Khuynh Đình dời tầm mắt, vẻ mặt cô đơn mà khuấy khuấy thìa cà phê trong tay, bưng lên nhấp một nhụm: “Rất hợp với anh, uống xong đến nhà tôi đi.” (Hú hú, hế hế. Mọi người đầu óc đừng đen tối như mình nhá)

“Hả! Đến nhà anh?” Vu Ngạn Tồn kinh ngạc hỏi lại, sau đó lập tức nói: “Được, tốt thôi!”

Hai gò má trắng nõn trong nháy mắt tỏa sáng. Tình nhân anh tuấn, ôn nhu kia cuối cùng cũng mở miệng, đêm nay không biết sẽ thể hiện tình cảm mãnh liệt đến nhường nào. (Hứ, vào rừng mơ bắt con tưởng bở đi bạn trẻ) (cũng tội nghiệp ẻm mà:”>)

Vu Ngạn Tồn theo Ngô Khuynh Đình đến nhà đối phương.

Anh bình tĩnh quan sát phòng của Ngô Khuynh Đình một chút, nhìn chung là rất sạch sẽ, hoàn toàn không giống nơi ở của mấy thanh niên trẻ tuổi, phòng ốc bẩn thỉu bừa bộn. Vì thế mà anh càng xác định Ngô Khuynh Đình thực sự là một người đàn ông tốt.

“Anh cứ tự nhiên ngồi, đừng khách khí…” Ngô Khuynh Đình để Vu Ngạn Tồn ngồi thoải mái, bật TV cho anh xem rồi vào bên trong tìm kiếm thứ gì đó.

Vu Ngạn Tồn thận trọng ngồi lên sô pha trong phòng khách. Chẳng qua cũng có phần thấy giông giống, anh từng có kinh nghiệm qua lại với một số người trước đây, nhưng lần này Vu Ngạn Tồn thấy khẩn trương đến mức hai tay cũng phát run. Thanh niên trẻ tuổi kia đêm nay đưa anh về nhà chắc chắn là có ý đồ, bọn họ thực sự sẽ làm tới cùng a.

Từ lâu đã xác định tính hướng của mình nên Vu Ngạn Tồn không phải là chưa từng có quan hệ với người khác, chỉ là chưa từng làm với ai anh tuấn như người đàn ông này. Ngay chính bản thân anh cũng không tin, một lát nữa Ngô Khuynh Đình tuấn tú kia sẽ ôm mình vào lòng rồi hung hăng xâm chiếm. (Anh nì có nguy cơ M cao)

Ngô Khuynh Đình sẽ thích tư thế nào nhỉ? Thân thể tráng kiện mạnh mẽ thế kia, cảm giác khi cùng người đó làm chắc hẳn phải vô cùng nóng bỏng đi? Nếu mà thở hổn hển một chút rồi kêu to liệu Ngô Khuynh Đình có thấy nhàm chán không?

Con người Ngô Khuynh Đình này rất khó đoán, những người trước kia với chuyện này đều như lang như hổ. Nhưng tại sao lâu như vậy rồi mà ngay cả tay cậu ta cũng không nắm. Vu Ngạn Tồn lo lắng mà miên man suy nghĩ về vấn đề khó lý giải này.

Ngô Khuynh Đình tìm kiếm một lúc trong phòng, không tìm được cái mình định kiếm, tới chỗ Vu Ngạn Tồn nói: “Anh ngồi chơi một chút, tôi ra ngoài lấy mấy thứ, sẽ về nhanh thôi.”

Vu Ngạn Tồn mất tự nhiên mà đứng dậy, muốn nói nếu anh muốn đi mua bao (condom) thì trong túi tôi đã có sẵn rồi. Định bụng nói thẳng ra nhưng vì ngại nên cũng không thốt lời nào.

Ngọn đèn trong nhà ngời sáng khiến Ngô Khuynh Đình cảm giác nhìn thấy một khuôn mặt thanh tú ngoài kia với mái tóc đen đã ướt nhẹp, nói đại một câu: “Chờ tôi một chút, anh có thể dùng phòng tắm nhà tôi mà tắm rửa trước”.

Vu Ngạn Tồn nghe xong, hai gò má đỏ bừng, lắp bắp đáp: “Được, được rồi. Vậy, vậy, anh đi nhanh về nhanh.”

Ngô Khuynh Đình vừa xuống lầu vừa nghĩ: mấy hôm trước đã cố tình cầm mấy đĩa Video games về nhà cơ mà, sao lại mất được nhỉ. Chẳng nhẽ lại để quên ở cửa hàng, cậu đưa Vu Ngạn Tồn về nhà chính là vì muốn đưa mấy đĩa game kia cho anh ta.

Có lần lúc bọn họ tán dóc, Vu Ngạn Tồn nói đồng nghiệp làm cùng công ty dạo này đang chơi mấy trò kia, nhưng đi lùng ở mấy cửa hàng trên mặt tiền phố lớn lại không mua được bản chính, anh ta cũng muốn hùa theo họ chơi thử.

Sau đó vừa khéo có người tặng Ngô Khuynh Đình bản mềm trò chơi này, Ngô Khuynh Đình rất có lòng nhớ đến bạn bè mà muốn đưa cho Vu Ngạn Tồn, dù sao bọn họ cũng có quen biết, tốt xấu gì cũng nên làm chuyện tốt gì đó về sau dễ nói năng hơn.

Cậu cũng biết Vu Ngạn Tồn rất thích mình. Đại thể đây thực sự là một người đàn ông tốt, mặc dù tính cách khá bình thường, không đặc sắc lắm nhưng lại có gia tài không nhỏ, là một đối tượng không tồi, ít nhất xét về phương diện bằng cấp hay tính kiên nhẫn đều là những thứ Ngô Khuynh Đình cầu mà không được.

Hơn nữa nói cho cùng nếu hai người họ có thành đôi, chung quy cuộc sống sau này không cần lo lắng gì rồi.

Nếu cậu gặp Vu Ngạn Tồn trước Hướng cảnh vậy cậu chắc chắn đã cùng một chỗ với Vu Ngạn Tồn lại còn đối với anh ta ngàn ưng trăm thuận. Nhưng cậu đã trải qua mùa hè này với Hướng Cảnh, anh ấy lại vì cậu dồn hết tâm tư vào Heart Blue, cậu không bao giờ có thể mở cửa trái tim cho một người khác bước vào nữa, mà bây giờ hồi tâm chuyển ý an ổn sống một cuộc đời bình thường.

Từ sau khi trở về từ Anh, cậu ngày nào cũng nhớ Hướng Cảnh. Dù có thử đủ mọi cách nhưng thế nào rồi cũng không thể quên đi hình bóng Hướng Cảnh trong đầu, thậm chí có cùng người khác kết giao cũng không được. Cậu đã đi rất lâu nhưng Hướng Cảnh vẫn không một lần liên lạc, cậu đau khổ lại tìm đến điếu thuốc hàng đêm.

Bên ngoài mưa phùn vẫn bay loạn trong không khí, ngã tư đường ươn ướt. Hơn chín giờ rồi mà Ngô Khuynh Đình vẫn chưa trở về.

Vu Ngạn Tồn sau khi tắm rửa xong, mặc vào bộ áo tắm màu lam treo trên tường, bộ áo tắm này hình như lâu lắm rồi mới có người mặc thì phải, mặc trên người có cảm giác không quen. Vu Ngạn Tồn cũng không muốn tốn nơron thần kinh tìm hiểu xem chủ nhân của nó là ai mà vô cùng kích động đi vào phòng ngủ, lấy bao cao su từ trong túi ra.

Xé vỏ ra, chỉ còn một lớp bảo vệ, nhẹ nhàng nắm trong tay. Nghĩ một lúc nữa thôi, mình có cần chủ động một chút không, hay là an ủi giúp cậu ta. Anh chưa từng nhìn thấy chỗ đó của Ngô Khuynh Đình, nhân tiện sờ một chút đi.

Chỉ là tưởng tượng đến phân thân của người kia cùng cảm giác nó sẽ mang lại, toàn thân anh đã trở nên vô cùng khô nóng. Đối với anh mà nói, đêm nay thiếu chút nữa đã trở thành một người tình cảm nồng cháy mãnh liệt rồi.



Mấy phút sau, ngoài cửa vang lên tiếng động, có tiếng một người thở dài trong làn mưa đêm: đã trở về rồi.

Anh có chút bực mình với thời tiết này. Bay cả một chặng đường dài xong cả người uể oải, chỉ muốn ngã luôn vào cánh cửa thôi. Nhất định phải bắt người kia ra sức ôm một chút, tận tình nhận sự nuông chiều từ người kia, vậy mới hạ đi phần oán khí này.

“Anh đã về? Mua được chưa? Tôi đã chuẩn bị xong rồi.” Vũ Ngạn Tồn dùng giọng điệu gần như là nũng nịu để nói với người đàn ông vừa mở cửa bước vào: “Chúng ta cùng vào phòng ngủ thôi.”

“Tôi …” Hướng Cảnh sững sờ đứng ở cửa, cả người cùng cây dù cầm trong tay và túi hành lý đang không ngừng nhỏ nước xuống sàn, đôi mắt xinh đẹp đầy đau thương kia dường như cũng sắp khóc đến nơi rồi.

Thấy người trở về không phải Ngô Khuynh Đình, “Anh, xin lỗi, tôi tưởng là Khuynh Đình về. Anh ấy mới nói là sẽ về nhanh thôi.” Vu Ngạn Tồn cuống quýt che giấu vẻ phóng túng vừa rồi, nghiêm túc giải thích.

Hướng Cảnh sững sờ nhìn người đàn ông trước mắt. Người kia cũng xấp xỉ tuổi anh, tướng mạo cũng tương tự, lại đang mặc áo tắm của mình. Nhìn thấy anh ta khi mở cửa có thể thấy tư thế đầy quyến rũ đang chờ người khác âu yếm. Hướng Cảnh không cần đoán cũng biết người mà người kia đang chờ là Ngô Khuynh Đình

“Là do lỗi của tôi mới đúng. Tôi, tôi mở nhầm cửa.” Bàn tay cầm chìa khóa bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, Hướng Cảnh che dấu vẻ mặt, nhanh chóng xoay người đi khỏi.

Sau khi Ngô Khuynh Đình rời Anh, vật duy nhất mà cậu ta để lại cho anh trong phòng chính là chiếc chìa khóa này. Hướng Cảnh giữ kỹ nó như bảo bối.

Từ sau sự việc của Triển Dự, tất cả mọi công việc ở London đều đè nặng lên vai Hướng Cảnh, những khi cảm giác mệt mỏi cùng nản lòng, Hướng Cảnh đều nắm chặt chiếc chìa khóa này mà vượt qua.

Anh vốn tưởng có thể lại đem chìa khóa mở ra cánh cửa dẫn đến hồ nước xanh lam dịu dàng kia, nhưng bây giờ mở ra rồi, nhìn thấy người đàn ông Ngô Khuynh Đình cố tình đưa về xâm phạm khu vực cấm chỉ của một mình anh.

Hướng Cảnh tâm tình sa sút mà xoay người bỏ đi, đến cầu thang lại gặp Ngô Khuynh Đình đang cầm trong tay đĩa game vừa lấy ở cửa hàng.

“Hướng Cảnh?!” Ngô Khuynh Đình vui mừng kêu to.

“Đồ đểu, chào.” Hướng Cảnh thực sự tức giận, “Tạm biệt”.

Nhanh chóng mang hành lý đi thẳng, không muốn để Ngô Khuynh Đình nhìn thấy sự tủi thân cùng những giọt nước mắt đang chực rơi xuống.

Ngô Khuynh Đình đúng là bại hoại đến không còn thuốc chữa. Ngay cả một tháng đợi anh cũng không được. Rõ ràng lần đó lúc dịu dàng ôm anh đã thề thốt hứa sẽ không bao giờ đưa người khác về nhà nữa, nhưng giờ lại lật lọng đưa người kia về.

Thực sự mà nói anh với Ngô Khuynh Đình cũng giống như mấy người kia thôi, khi cô đơn thì dịu dàng ôm ấp nói ra mấy câu yêu thương, lúc thấy chán rồi thì lẳng lặng rời đi không nói một lời.

“Muộn thế này rồi, em muốn đi đâu? Em thực sự bỏ hết lại sau lưng, quay về đây với anh sao?” Ngô Khuynh Đình phấn khích đến muốn phát điên, người mà mình mong nhớ ngày đêm cuối cùng cũng trở về. Nhưng sao vừa mới về lại đòi đi.

Hướng Cảnh liếc mắt lên cánh cửa đang mở trên tầng, Ngô Khuynh Đình lập tức hiểu ra nguyên nhân, thì ra Hướng Cảnh hiểu lầm cậu và Vu Ngạn Tồn, cậu lập tức đuổi theo Hướng Cảnh chạy vào mưa. “Hướng Cảnh, em hiểu lầm rồi. Hướng Cảnh, anh chỉ yêu một mình em thôi!” Ngô Khuynh Đình trong mưa chạy khắp nơi, không ngừng gọi tên người yêu, lần này nhất định Ngô Khuynh Đình sẽ không để người này vượt khỏi tay mình nữa. (Khổ thân hàng xóm của anh Đình, liệu có ai cầm ô đi xem màn truy truy đuổi đuổi nay không nhể?)

Hướng Cảnh. Hướng Cảnh. Ngô Khuynh Đình thực sự lâu lắm rồi mới gọi ra cái tên này, nhưng trong lòng thì nhớ kỹ chưa khắc nào quên. Cả ngày lẫn đêm đều không ngừng thầm gọi… Hướng Cảnh… Mấy ngày nay, bên ngoài vẫn tỏ vẻ bình thường nhưng trong lòng nhẩm cái tên này không biết bao nhiêu lần, cả ngày lẫn đên đều mong ngóng người này quay trở về bên cậu.

Trời khuya, mưa vẫn không ngừng rắc xuống đường những hạt bụi li ti, hai người một trước một sau chạy mấy dãy phố. Hướng Cảnh tức giận trốn vào một góc khiến kẻ đuổi theo là Ngô Khuynh Đình tìm không được.

Đêm nay anh vốn là muốn khiến Ngô Khuynh Đình bất ngờ. Muốn trong đêm thu se se lạnh này nằm trong lòng Ngô Khuynh Đình, than lấy giữ lấy tất cả dịu dàng của cậu ta mà không kể thời gian, bay gần nửa vòng trái đất về đây, đồng thời cũng muốn nói với cậu ta: em từ nay về sau sẽ không rời khỏi anh nữa.

Lần này, một lần nữa anh lại không có nơi để đi, không có chỗ để về, mà lần này thực sự là anh chẳng còn gì nên định một lần nữa nhờ Ngô Khuynh Đình tìm một chỗ ở cho mình, nhưng nhất định phải trong trái tim người kia.

Kết quả thì sao, hứ, cái màn vừa diễn ra là gì? Một người qua đường xa lạ đang mặc áo tắm của mình, lại có bộ dạng như đang chờ được yêu thương… thì tính là gì hả?