Chuyện Tình Giữa 4 Hotboy Và Cô Nàng Cá Tính

Chương 45: Bắt cóc




Bảo Ngọc bước ra khỏi thư viện được vài bước thì gặp Trọng Kỳ. Anh đang ôm bả vai, hình như anh đang rất đau. Bảo Ngọc vội chạy đến chỗ Trọng Kỳ, lo lắng hỏi:

-Trọng Kỳ, anh sao thế? Vẫn còn đau à?

-Bảo Ngọc? à…lúc nãy lỡ đụng phải vết thương nên giờ nó lại ra máu khiến hơi nhói thôi – Trọng Kỳ gượng cười nói

-Chết thật, hay anh qua phòng y tế đi

-Không được…..như thế mọi người sẽ biết mất. Em không sợ đám fan của anh sẽ “làm thịt” em sao? – Trọng Kỳ nhíu mày, giọng có chút bông đùa

Đương nhiên là Bảo Ngọc hoàn toàn không muốn rồi. Dù Bảo Ngọc mới vào trường này học chưa lâu, nhưng cô cũng không biết được được số lượng fan hùng hậu của bộ tứ hotboy này. Mà số fan này toàn là những cô tiểu thư con cưng của các cưng các đại gia, công ty lớn. Đụng vào mấy cô nàng đó đã chết rồi, đằng này cô còn làm bị thương một người trong bộ tứ nữa. Nếu họ biết thì chắc cô có nước khăn gói về quê học là cái chắc!

Bảo Ngọc lắc đầu, nhưng lại tỏ vẻ lo lắng cho vết thương của Trọng Kỳ sẽ nặng thêm. Cô liếc nhìn bả vai của Trọng kỳ, quả thật nó đang rỉ máu nếu để như thế chắc anh sẽ bị nhiễm trùng thì nguy. Nhưng cô không dám băng bó cho anh bởi cô sợ mình không đủ chuyên nghiệp nhỡ làm cho nó càng ngày một nặng thì sao? Còn nếu đưa anh vào phòng y tế thì anh lại không chịu? Cách nào cũng không được cô phải làm sao đây trời?

Trọng Kỳ nhìn thấy thái độ của Bảo Ngọc thì bật cười nói:

-Nếu em lo lắng cho vết thương của anh vậy thì giúp anh băng bó đi!

-Nhưng mà…..tôi chỉ có thể sơ cứu sơ cho anh thôi còn về nhà là anh phải đi khám bác sĩ cho chắc nha

Bảo Ngọc đắn đo một lát rồi cũng thuận theo ý của Trọng Kỳ, cô đỡ anh đến ngồi vào hàng ghế đá gần đó. Xong cô lôi trong cặp ra hộp băng gạt y tế, bắt tay vào việc băng bó cho Trọng Kỳ. Bảo Ngọc làm rất nhẹ nhàng, lâu lâu lại hỏi anh có đau không, làm cho Trọng Kỳ tâm trạng rất vui. Anh đa từng tiếp xúc với không biết bao nhiêu cô gái, đối với anh trên đời này người con gái nào cũng thích quà, thích một người con trai thật đẹp trai, ga lăng đi bên cạnh mình, khoe với những người bạn của họ. Nói chung những cô gái từng làm bạn gái hoặc mong muốn làm bạn gái thì thứ mà họ yêu chính là những hào quang mà anh đang được khoát, đến khi hào quang đó mất đi chắc chắn họ sẽ quay lưng đi. Thử hỏi đó có phải là tình yêu chân thật?

Nhưng Bảo Ngọc lại hoàn toàn khác với những người đó. Cô có vẻ mộc mạc, trong sáng, dù cô có lẽ không xinh đẹp như những cô gái quấn quanh Trọng Kỳ nhưng cô lại có vẻ đẹp thuần khiết. Bảo Ngọc là người gây ấn tượng cho anh nhiều nhất, bởi cô không hề để ý đến vẻ bề ngoài của anh, cũng như những thứ hào nhoáng mà anh đang được hưởng, thứ cô dành cho anh chỉ là một tình bạn dù chỉ là tình bạn nhưng anh vẫn vui, bởi ít ra anh hiểu như thế anh vẫn có cơ hội ở cạnh Bảo Ngọc. Bên cạnh cô, Trọng Kỳ mới có thể cởi bỏ được lớp vỏ bọc và sống đúng với con người thật của mình, sống đúng với tình cảm của mình. Và không biết từ lúc nào, cô đã nằm trong tim anh, nhưng đó chỉ là một chút vì anh sợ, sợ chính bản thân mình lại phải giống như lúc trước, sợ phải chịu cảm giác mất đi người con gái mình yêu. Nên tốt nhất tình cảm đó anh nên giữ kín trong lòng….

Trái ngược hoàn toàn với tâm trạng vui vẻ của Trọng Kỳ, Thái Minh hiện giờ đang rất tức giận, anh đã nghe toàn bộ cuộc nói chuyện của Bảo Ngọc và Trọng Kỳ. Và điều đáng nói là Thái Minh lại hiểu lầm là chuyện mà hai người họ không muốn cho mọi người biết là việc họ đang hẹn hò với nhau. Điều này cũng giải thích vì sao Bảo Ngọc lại từ chối lời tỏ tình của anh.

Thái Minh đấm mạnh vào tường đến nỗi bàn tay của anh bắt đầu rỉ máu, anh nghiến răng ken két:

-Bảo Ngọc nhất định em phải là của Lâm Thái Minh tôi, không được ai được quyền cướp em ra khỏi tay tôi. Nguyễn Trọng Kỳ tôi đã một tha cho cậu nhưng xem ra chính cậu đang khiêu khích tôi thì phải…..

-Thái Minh sao tay của cậu lại chảy máu nhiều thế?

Tú Uyên chạy đến, cầm tay Thái Minh, lo lắng hỏi. Thái Minh chẳng những không trả lời câu hỏi của Tú Uyên mà còn rút tay lại làm cho Tú Uyên mất thế té ra sau. Tú Uyên nhìn Thái Minh, ngước mắt nói:

-Thái Minh cậu làm sao thế? Tớ…chỉ có ý muốn giúp cậu thôi mà.

-Tôi không cần cô quan tâm – Thái Minh nhìn Tú Uyên với đôi mắt không mấy thiện cảm

-Sao tớ không thể không lo lắng cho cậu? Tay cậu chảy máu nhiều thế cơ mà – Vừa nói Tú Uyên vừa đứng dậy bước đến chỗ Thái Minh ân cần nói – Hay để tớ giúp cậu băng bó nha?

-TÔI ĐÃ NÓI LÀ KHÔNG CẦN CÔ BẬN TÂM – Thái Minh tức giận, lớn tiếng quát

-Tớ…xin lỗi, tại tớ nghĩ mình có nghĩa vụ phải chăm sóc cậu nên tớ.

-Cái gì? Nghĩa vụ ư? Nghe thật nực cười

-Thái Minh cậu….sao có thể nói như thế? Dù sao cũng là..vị hôn thê của cậu mà – Tú Uyên mắt ngấn nước nói

Thái Minh nở một nụ cười nửa miệng, anh đút tay vào túi quần nói:

-Cô có tư cách ư?

Tú Uyên hoàn toàn bất ngờ trước những lời nói của Thái Minh, nước mắt bắt đầu chảy dài trên khuôn mặt xinh xắn của Tú Uyên. Cô nhẹ nhàng nói:

-Em biết anh không chấp chuyện hôn sự cả hai chúng ta. Em cũng biết anh không yêu em, nhưng em xin anh hãy cho tớ được ở bên cạnh….chăm sóc anh được không Thái Minh? Em yêu anh, em không thể nào sống thiếu anh được

Nhưng đáp lại lại ánh mắt đau buồn của Tú Uyên, Thái Minh vẫn điềm nhiên nói:

-Yêu? Cô nói cô yêu tôi? Hay cô nên nói là cô yêu tiền tài mà gia đình tôi đang có, nơi có thể cho cô ăn sung mặc sướng cả đời?

Thái Minh càng nói lời lẽ càng cay độc, ánh mắt càng lộ rõ vẻ khinh thường người đối diện. Mỗi lời nói của anh như con dao khứa vào trái tim của Tú Uyên, cô không tin người đang đứng trước mặt mình là Lâm Thái Minh người mà cô dành trọn trái tim để yêu, dù cho có bắt cô liều chết để bảo vệ anh cô cũng sẵn sàng. Đứng trước mặt Tú Uyên lúc này giống như một người hoàn toàn khác, anh ta độc ác hơn lạnh lùng hơn rất nhiều.

Tú Uyên cố ngăn dòng nước mắt, cô nhìn Thái Minh và nói:

-Không….phải như anh nghĩ đâu…em thật sự chỉ muốn ở cạnh anh thôi. Hãy để em bên cạnh anh được không? Khi anh có người mình yêu thì em…e…m sẽ tự động rút lui được không? Nguyện vọng nhỏ nhoi của em anh có thể đồng ý chứ?

-Xin lỗi nhưng thật không may cho cô là tôi đã có người mình yêu rồi – Thái Minh nói đoạn tháo chiếc nhẫn đang đeo trên ngón tay ra quăng trước mặt Tú Uyên nói – Kết thúc rồi

Nói xong, anh quay lưng bước đi. Tú Uyên ngồi phịch xuống ánh mắt vô hồn, dòng nước mắt cứ tuôn tuôn ra mãi. Thái Minh nói đã có người yêu. Anh ấy không còn muốn nhìn thấy mặt cô nữa. Ngay cả cơ hội được ở bên cạnh chăm sóc Thái Minh cô cũng không còn?

-Chiếc nhẫn….nó đâu rồi?

Tú Uyên hốt hoảng tìm chiếc nhẫn. Sở dĩ cô quan trọng chiếc nhẫn như thế là vì đó là chiếc nhẫn đính hôn của Tú Uyên và Thái Minh. Cặp nhẫn do chính cô và Thái Minh tự tay thiết kế, nó minh chứng cho tình cảm của hai người, cô xem nó còn quý hơn tính mạng của mình. Nhưng giờ đây, ngay phút này tất cả đã tan biến, thoáng qua như một giấc mơ đẹp.

Tú Uyên ôm chiếc nhẫn vào lòng, khóc nức nở…….

-Xong rồi đó.

Bảo Ngọc vừa thu gom bông băng y tế vừa nói. Trọng Kỳ quay đầu nhìn bả vai mình, tấm tắc khen:

-Em thật có tài nha. Băng bó rất khéo cứ như một bác sĩ thực thụ vậy

-Anh đừng có tâng bốc tôi quá! Thật ra hồi còn dưới quê, mấy đứa nhỏ gần nhà tôi nó nghịch lắm. Suốt ngày cứ đi quậy phá, đánh nhau, tay chân trầy xước hoài. Tôi thấy tội nên thường băng bó cho tụi nhỏ thành ra lâu dần cũng quen.

-Em thật tốt bụng,anh bắt đầu nhìn em bằng một con mắt khác rồi đó. Cho anh nhận làm sư phụ không?

-Mơ đi

Bảo Ngọc lè lưỡi nói, cô cất hộp băng xong lại nhìn ngó xung quanh, rồi lại nhìn Trọng Kỳ với ánh mắt kỳ lạ. Trọng Kỳ thì thấy nét mặt của cô thì phì cười, anh nói:

-Có việc gì thì em hỏi đi.Cứ nhìn anh hoài như thế, anh không quen

-Anh không quen, chứ không phải ngày nào cũng được hàng tá cô gái đẹp nhìn nên bây giờ một con nhỏ xấu xí, bình thường như em nhìn nên không được thoải mái sao?

-Em hiểu lầm ý anh rồi, em có việc gì không hiểu nói đi nếu biết anh sẽ nói cho em biết.

-Tôi đang thắc mắc, giờ mọi người đã về từ lâu sao anh còn ở lại đây?

-Anh phải làm một số việc nên cần ở lại

-Mộ số việc? – Bảo Ngọc xoa xoa cằm nói chỉ đủ mình nghe – Chắc lại làm chuyện gì mờ ám rồi mới không cho mình nghe

Bảo Ngọc chợt nhớ đến cái lần nhỏ vô tình thấy được Trọng Kỳ đang nói chuyện với một cô gái. Mà Bảo Ngọc thấy được Thảo Anh kể cho nghe về Trọng Kỳ người có tài sát gái, thay bồ liên tục. Nếu có việc gì thì chắc chắn lại liên quan đến cô gái nào rồi

Về phần Trọng Kỳ thấy Bảo Ngọc cứ đâm chiêu suy nghĩ lâu lâu lại nhìn mình bằng ánh mắt không mấy phần trong sáng thì anh biết chắc nhỏ đang nghĩ xấu về anh rồi. Nhưng biết sao được, anh không thể nói cho cô biết anh ở đây vào giờ này là vì cô được. Khi thấy Bảo Ngọc hối hả chào tạm biệt Thùy Dương chạy đến thư viện thì anh cũng hơi không an tâm mấy nên đã đi theo. Không hiểu sao, từ cái lần bị phục kích trước cổng trường thì anh đã có sự cảm không lành với Bảo Ngọc. Nhưng anh lại không dám điều tra nhiều quá, anh lo Hoàng Quân sẽ nghi ngờ nên thôi. Bây giờ điều tối thiểu anh có thể làm là quan sát và âm thầm bảo vệ cho cô.

-Thôi chúng ta về đi, một lát hệ thống an ninh sẽ được bật lúc đó khó mà ra khỏi trường đó.

Bảo Ngọc gật đầu, cầm ba lô đứng lên đi theo Trọng Kỳ. Hai người vừa đi vừa nói chuyện rôm rả, chợt Trọng Kỳ la lên:

-Bảo Ngọc coi chừng

Nhưng khi Bảo Ngọc vừa quay lại thì đã bị người đằng sau chụp thuốc mê, bất tỉnh. Trọng Kỳ định chạy đến giúp Bảo Ngọc thì từ đâu 10 tên khá đô con xuất hiện chặn anh lại. Xui cho anh nếu là lúc bình thường thì mấy tên này Trọng Kỳ đã xử trí nhanh gọn nhưng hiện giờ anh đang bị thương, vết thương lại bị gần bả vai khiến anh khó hoạt động được. Nên khi bọn chúng xong lên anh chỉ có thể né tránh đòn.

Vết thương do bị động đến nên lại bắt đầu ra máu, lan rộng ra làm thành một mảng màu đen đậm trên chiếc áo khoác của Trọng Kỳ. Đương nhiên mấy tên kia cũng phát hiện ra điểm yếu hiện giờ của anh, nên chúng mạnh dạn xông lên tấn công. Đầu óc Trọng Kỳ lúc này cũng bắt đầu quay cuồng, không nhìn rõ mọi thứ nữa, lợi dụng cơ hội đó, một tên trong đám kia vội cầm gậy phang thẳng vào đầu anh. Trọng Kỳ ngất xỉu, máu chảy thành một vệt dài.

Trong mơ màng anh lấy từ túi ra tấm thẻ có hình ác quỷ bỏ lại. Anh mong là nhóm Hoàng Quân có thể hiểu được dụng ý của anh, mà đến giải cứu anh và Bảo Ngoc………

*Giới thiệu nhân vật:

Thái Tú Uyên (17t): một cô gái vô cùng kute, rất mực dịu dàng. Cô học rất giỏi, là con gái của hai nhà thiết kế nội thất nổi tiếng Thái Sơn và Diệp Lam. Cũng là vị hôn thê của Thái Minh