Chuyện Tình Đêm Mùa Hạ

Chương 46




ĐẾN NGÀY THỨ SÁU

Hôm nay, tiếng chuông tan học vừa reo, tôi và A Mộc lập tức bỏ hết tập vở vào cặp, chạy một hơi đến trạm xe buýt. Thất chiếc xe buýt số 11 chầm chậm chạy đến, chúng tôi kích động ôm nhau nhảy cẫng lên.

Hi hi, đừng có cười chúng tôi nhé! Vì hôm nay là ngày vở kịch mới "Trà Hoa Nữ" của Ban Kịch nghệ chúng tôi lần đầu tiên công diễn trước toàn thành phố, chúng tôi làm sao không kích động cho được chứ? Vất vả mấy ngày nay cũng chỉ vì ngày hôm nay thôi, nếu sự khổ công của mình mà có thể đổi lấy thành quả to lớn thì đó là việc khiến người ta cảm thấy hân hoan nhất rồi!

Hạnh phúc nhiều khi rất đơn giản, như bạn nhìn thấy hạt giống đang dần dần đâm chồi nảy lộc vậy!

"A Mộc, tớ căng thẳng quá, chỉ sợ hôm nay làm không tốt sẽ làm ảnh hưởng đến toàn bộ mọi người".

Tôi thật sự rất căng thẳng, từ lúc bước lên xe, lòng bàn tay tôi không ngừng toát mồ hôi. Dù sao thì hôm nay cũng là ngày đầu tiên tham dự biểu diễn của Ban Kịch nghệ mà, một người chẳng chút kinh nghiệm biểu diễn như tôi, sao lại không căng thẳng cho được chứ?

"Đồ ngốc! Ảnh hưởng đến diễn xuất của mọi người? Cậu đâu có quan trọng đến thế?" A Mộc bĩu môi nói. A Mộc nói trực tiếp quá, khiến tôi muốn ỉu xìu luôn, nhưng vẫn cố tranh luận:

"A Mộc, không thể nói thế được, anh Nam Xuyên nói, trong cả vở kịch, mỗi một vai diễn, mỗi một người làm việc đều quan trọng như nhau, người nào cũng không được đánh giá thấp mình."

"Nhưng cậu chỉ là một người nhắc vở thôi mà!"

Buồn quá! Tù sau khi A Mộc biết được tôi chỉ là một người nhắc vở cứ luôn nhìn tôi bằng tôi bằng nửa con mắt.

"Người nhắc vở thì sao chứ? Anh Nam Xuyên nói, người nhắc vở là một trong những nhân tố quan trọng bảo đảm diễn xuất của các diễn viên, mà còn bảo đảm tính liên tục trong diễn xuất nữa."

A Mộc cười nhạt nói: "Hả? Hi hi, cái cô ngốc, cậu cứ luôn miệng anh Nam Xuyên nói! Cậu không phải thích anh Nam Xuyên rồi chứ?"

"Cái gì?" Mặt tôi đỏ bừng lên: "A Mộc! Cậu đừng có nói bậy! Cậu mà nói bậy là tớ giận đấy nhé!"

"Cậu làm gì mà căng thẳng thế?" A Mộc khinh khỉnh nói tiếp: "Người ta luôn vì thế mà căng thẳng đấy!"

"Cậu còn nói bậy nữa, tớ giận thật đấy!"

"Giận đi! Giận đi! Người ta luôn giận dữ vì bị tiết lộ sự thực mà!"

Nhỏ A Mộc này, tôi thật sự bị A Mộc hạ đo sát ván.

Thời gian trôi qua từng chút, xe buýt sắp chạy đến nơi chúng tôi muốn đến: Nhà hát kịch trung tâm thành phố.

Còn chưa đến nơi mà chúng tôi đã cảm nhận được bầu không khí náo nhiệt như ngày Tết vậy: hai bên đường đầy ắp những tờ báo và áp phích quảng cáo buổi công diễn hôm nay, từ bốn phương tám hướng đều thấy người ta kéo đến, tụm năm tụm ba vừa trò chuyện vui vẻ vừa đi về phía nhà hát kịch. Chúng tôi còn thấy rất nhiều cô gái đủ mọi lứa tuổi họp thành "Nhóm thân cận Đằng Nguyên" và "Nhóm hậu thuẫn Nam Xuyên" đang giương cao cờ, hô to khẩu hiệu đi về phía nhà hát kịch.

Tôi và A Mộc ngồi cười tít mắt trên xe buýt xem cảnh náo nhiệt này. Tôi đột nhiên cảm thấy mình là một thành viên trong Ban Kịch nghệ quả là vinh dự biết bao! Nếu một ngày nào đó tôi có thể đứng trên sân khấu biểu diễn cho những người hâm mộ chính tôi xem thì thật vô cùng hạnh phúc.

Xe buýt cuối cùng cũng đến nơi, chúng tôi vui mừng nhảy xuống xe.

"Oa! Nhiều người quá!" A Mộc la to.

Ở quảng trường trước nhà hát kịch, cả ngàn người đang tập trung ở đó, chờ đi vào trong. Tôi bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngơ ngẩn. Hình như tôi lớn thế này, ngạoi trừ lúc tiến hành nghi lễ chào cờ ra, chưa từng thấy nhiều người đến thế!

Giờ biểu diễn còn đến ba tiếng đồng hồ nữa, những người này lại đến sớm như thế, xem ra họ quả thực rất thích xem Ban Kịch nghệ chúng tôi biểu diễn! Lòng tự hào của tôi bỗng dâng lên tự đáy lòng.

"Mình nhất định phải cố gắng! Nhất định phải là thành viên chính thức của Ban Kịch nghệ! Nhất định!" Tôi thầm khích lệ mình.

Đeo trước ngực thẻ công tác của anh Nam Xuyên đưa cho, tôi và A Mộc đi vào trong nhà hát kịch. Chúng tôi vừa cười phấn khởi vừa đi vào phía sau sân khấu. Hi hi, là một thành viên của Ban Kịch nghệ hạnh phúc quá, trước khi chúng tôi vào trong nhà hát kịch, thấy cô gái đó mắt cứ mở to trừng nhìn chúng tôi. Tôi nghĩ, họ nhất định là hâm mộ chúng tôi lắm! Hi hi!...

Vừa bước vào phía sau sân khấu, tôi và A Mộc bị không khí khẩn trương ở đây làm ngẩn người. Trong phòng hóa trang và phòng thay đồ xôn xao tiếng người, tất cả diễn viên đều đang hóa trang bước cuối cùng trong đó. Trong phòng đạo cụ và phòng điều hành, những người công tác bận rộn chạy qua chạy lại, nào là đèn trang trí, đèn chiếu, cảnh nền,... sự nghiêm túc làm việc của mọi người làm tôi và A Mộc kính phục vô cùng.

Ủa? Sao không thấy anh Nam Xuyên và chị Lai Tử nhỉ? Anh Nguyên Dạ cũng không biết chạy đâu... Vấn đề là bây giờ tôi phải làm gì?

"Tiểu Chí!" Anh Đa Lâm gọi. Tôi vui mừng lôi A Mộc chạy đến. "Chào anh, em làm gì bây giờ?"

"Thay đồ rồi ngồi chơi sau sân khấu. Lúc bắt đầu biểu diễn thì vất vả lắm đấy!"

"Dạ! Em không sợ vất vả đâu ạ!" Tôi mạnh mẽ nói.

Anh Đa Lâm cười, đột nhiên vỗ mạnh vào vai tôi. Trời ạ, tay anh sao mà mạnh thế, tôi suýt chút là bị té xuống đất. Nhưng tôi cố gắng đứng vững lại, chuẩn bị nghe anh nói những lời cổ vũ và dạy dỗ của anh ta.

"Tiểu Chí! Do your best, you will be the best!" Nói xong, anh Đa Lâm hất đầu qua, quay người đi.

Trời... động tác này hình như chỉ có mấy anh đẹp trai mới có thể làm thôi mà! Tôi và A Mộc đứng ngẩn người. Mà anh Đa Lâm mới vừa nói cái gì? Hình như là tiếng Anh thì phải?

Tôi đỏ mặt hỏi A Mộc: "Cậu... cậu nghe hiểu mà phải không? Nói cho tớ với được không? Cậu biết là tiếng Anh của tớ rất kém mà."

A Mộc nhéo tôi đau điếng: "Đồ ngốc! Cậu chừng nào mới tiến bộ đây hả? Do your best, you will be the best có nghĩa là cậu cố gắng hết sức mình thì cậu nhất định có thể làm được tốt nhất! Câu đơn giản thế mà cũng không hiểu, chẳng trách thành tích kém thế!"

Oa! A Mộc thật là giỏi quá! Cậu ấy cái gì cũng biết...

"Đồ ngốc! Cậu nghĩ cái gì thế? Mau tìm chỗ ngồi đi!"

"Hả? Ừ!" Tôi không suy nghĩ lung tung nữa, vui vẻ chạy theo A Mộc đến phòng biểu diễn.