Thoát khỏi vòng vây của bọn nữ sinh, tôi và A Mộc vô cùng khó khăn mới đến được văn phòng của Ban Thông tin.
"Ngô Nhã Mỹ!" A Mộc mạnh mẽ ghê, đá một cái làm bung cửa của Ban Thông tin, hầm hầm lôi tôi đến trước mắt Nhã Mỹ.
"Hai đứa này vào đây làm gì hả? Không biết gõ cửa à?" Nhã Mỹ chưa kịp mớ miệng nói gì, Tiểu Ưu đứng kế bên đã hét vào mặt chúng tôi.
Hả? Sao cô ta lại ở đây? Tôi thật không hiểu, bên cạnh mỗi nhân vật lớn (à... tôi vô ý gọi Nhã Mỹ là nhân vật lớn rồi) đều luôn có cái đuôi giống như Tiểu Ưu vậy chứ? Chẳng lẽ họ cảm thấy như thế mới oai hay sao? Thật không hiểu nổi.
"Chúng tôi không phải đến đây để tìm chị! Tránh ra!"
Vẫn là A Mộc mạnh mẽ, đẩy Tiểu Ưu dội qua một bên.
"Ui da! Cái con nhỏ này! Đáng ghét mà!" Chị Tiểu Ưu vừa học cách như mấy cô gái trong phim bị thương la lên vừa vội trốn ra sau lưng Nhã Mỹ. Xem ra hình tượng bạo lực của A Mộc đã khắc sâu vào lòng người ta rồi, ngay cả Ban Thông tin không coi ai ra gì cũng sợ cậu ấy nữa.
Nhưng Nhã Mỹ vẫn ngồi đó không nói gì, dường như chẳng sợ gì cả, vẫn cứ cứng đờ gương mặt ra, chẳng đổi sắc. Mẹ nói là, loại người mà mặt không đổi sắc mới đáng sợ, bởi vì bạn sẽ không biết trong lòng họ nghĩ gì. Tôi bây giờ đang có cảm giác này, cảm thấy từ Nhã Mỹ như có luồng gió lạnh thổi đến tôi, thổi đến độ tâm trí tôi rối loạn, có chút sợ hãi nữa.
Tôi sợ sệt kéo vạt áo A Mộc: "A Mộc, nhỏ tiếng một chút..."
A Mộc không để ý: "Ngô Nhã Mỹ! Chị hãy giải thích đây rốt cuộc là chuyện gì?" A Mộc nói xong, dằn tờ báo có tấm hình chụp tôi và Nguyên Dạ "làm dáng" lên trên bàn.
Nhìn thấy tờ báo, Nhã Mỹ hơi mỉm cười, lạnh lùng nói: "Chức trách của Ban Thông tin chúng tôi là thông báo sự thật. Có vấn đề gì sao?"
A Mộc bắt chước theo nụ cười lạnh của Nhã Mỹ: "Sự thực? Hừ, cái mà các người gọi là sự thực đó chính là thất thiệt thì có! Không điều tra rõ chuyện gì đã vội vu khống người ta như thế, các người biết như thế sẽ gây tổn hại bao nhiêu cho người khác không?"
"Tổn hại? Tôi không biết cô đang nói gì?"
Trời ơi! Ngô Nhã Mỹ lợi hại thật. Sao cô ấy có thể giữ mãi nét bình tĩnh được chứ? Nếu là tôi gặp phải chuyện này, nhất định trong lòng sẽ hoảng hốt, toát mồ hôi, hai chân run run, nhưng Nhã Mỹ thì trấn tĩnh như chưa từng làm qua bất cứ chuyện xấu nào. Loại người như vậy khiến người ta khiếp sợ, không phải sao?
A Mộc nghiêm giọng nói: "Không biết? Thế thì tôi nói cho chị nghe nhé! Chính vì bài báo thất thiệt này của Ban Thông tin các người mà dẫn đến bạn Dương Hạ Chí đây của tôi bị tất cả đám Dạ Oanh vây lấy! Nên biết là Tiểu Chí mới bước vào Ban Kịch nghệ, trước sau gì cũng có tiền đồ sáng lạn, nhưng bây giờ chính vì bài báo thất thiệt này của các người mà phá đi tiền đồ của Tiểu Chí! Hành động của các người thật là vô trách nhiệm! Tôi lấy danh phận là một học sinh rất bình thường của cấp 2 mà cảm thấy vô cùng bị sỉ nhục!"
Oa! A Mộc giỏi thật! Nói hết ra những gì mình nghĩ trong lòng! Nhưng mà, cái gì mà "phá đi tiền đồ..." Có cần phải nghiêm trọng như vậy không? Tôi chỉ là dự bị, làm công việc nhắc vở trong Ban Kịch nghệ tôi, có tiền đồ gì đâu? Điều quan trọng nhất là thanh danh của tôi kìa... Tôi không muốn bị thày cô bạn bè đeo cho cái tiếng là "yêu sớm".
"Bạn Mục Mộc, tôi biết cô là người quản lý cho Dương Hạ Chí, nhất định sẽ bảo vệ cho cô ấy trong một ý nghĩa nào đó, điều này là dễ hiểu. Nhưng mà, nếu cô nói Ban Thông tin chúng tôi báo cáo thông tin thất thiệt thì hãy lấy bằng chứng ra đây. Nếu không có chứng cứ, mời các cô ra khỏi đây ngay."Nhã Mỹ nói.
"Ha! Thật tức cười! Ân oán giữa Ban Thông tin và Ban Kịch nghệ cả trường này ai mà chẳng biết! Các người bày ra chuyện này là muốn phá hoại danh dự của Ban Kịch nghệ, để có thể giành chiến thắng trong cuộc tranh tuyển học kỳ sau chứ gì? Không phải thế sao?"
Nhã Mỹ cười nhạt: "Tùy các cô nói gì thì nói, chẳng liên quan gì đến tôi, dù sao thì Ban Thông tin vẫn tiếp tục báo cáo."
Nghe nói đến việc vẫn tiếp tục báo cáo, tôi muốn nhảy dựng lên: "Chị thật là quá đáng! Đã nói rõ với chị chuyện này là hiểu lầm rồi, sao chị lại còn tiếp tục báo cáo hả? Các người làm như thế, thật là... thật là không có đạo đức..."
Tôi giận muốn khóc, mà chẳng biết làm sao. Thật không hiểu, mình sao lại xui xẻo thế này, sao lại biến thành con cờ giữa cuộc chiến giữa Ban Thông tin và Ban Kịch nghệ chứ, bị người ta tùy thích lợi dụng? Điều này với tôi thật không công bằng. Dương Hạ Chí tôi trước giờ chưa từng làm qua chuyện tốt gì kinh thiên động địa cả, nhưng cũng chưa từng làm qua chuyện gì xấu xa! Tôi chỉ muốn yên bình, đơn giản sống qua ngày, sao lại thành như thế chứ?
A Mộc lau nước mắt cho tôi: "Tiểu Chí, đừng có đau lòng!" Sau đó quay sang nói với Ngô Nhã Mỹ, hét vào mặt cô ta: "Các người yên tâm! Âm mưu của các người không thành đâu! Chúng tôi sẽ vạch trần bộ mặt xấu xa của các người, nhất định không để cho các người làm tổn thương bất kỳ ai hay phá hoại danh dự của Ban Kịch nghệ đâu!"
"Oa! Cô bé này nói giỏi hơn cả tôi nữa đấy!"
Hả? Đây là tiếng của anh Nam Xuyên mà.
Chỉ thấy cửa Ban Thông tin mở ra, dáng người đẹp đẽ của anh Nam Xuyên xuất hiện ngay cửa. Ôi chao! Lúc này, anh thật đẹp trai quá! Mái tóc đỏ lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời, sắc mặt rạng rỡ sáng ngời, đôi mắt đen láy ánh ra tia nhìn dễ chịu, anh đang mặc bộ đồ nghỉ mát và đôi giày trắng kiểu mới. Quả thật còn đẹp hơn cả mấy người mẫu trong cuốn tạp chí Model nữa. Đẹp quá!...
A Mộc dùng hết sức giật tay tôi, mắng nhỏ bên tai: "Tiểu Chí! Bây giờ là lúc nào rồi hả? Đúng là si cuồng..."
Hả? Đúng rồi! Bây giờ là lúc nào chứ, sao mình lại có thể như thế chứ? Tôi vội thu lại ánh mắt "mê mẩn" của mình, cúi đầu hơi thấp xuống.
"Nam Xuyên! Cậu đến đây làm gì?" Nhã Mỹ hỏi.
Thật kỳ lạ, sao Nhã Mỹ nhìn thấy Nam Xuyên đến đây lại kích động như thế chứ? Nhã Mỹ từ hồi chúng tôi bước vào đến giờ vẫn cứng đờ mặt ra, sao bây giờ mặt ửng tai đỏ thế kia, mắt lộ ra tia nhìn kỳ quái! Chuyện gì thế?
Anh Nam Xuyên cười cười: "Ha, tôi có thể đến làm gì? Đương nhiên là đến để thăm hai cô rồi. Nói thế nào thì chúng ta cũng quen biết đã lâu mà, bây giờ thì người lầu trên người lầu dưới, sao lại không thể đi thăm nhau chứ? Coi như cô không nhớ tôi thì tôi cũng nhớ cô mà..."
"Đáng ghét! Cậu đang nói nhảm gì thế hả?" Nhã Mỹ dường như giận nổi lửa. Nhìn cô ta kìa, hai con mắt đỏ rực như là có thâm thù đại hận gì với anh Nam Xuyên hay sao ấy.
"Đừng có kích động như thế! Làm mấy cô bé lớp dưới sợ rồi kìa!" Lúc này, anh Nam Xuyên quay người qua nhìn tôi và A Mộc: "Hai cô bé còn đứng đây làm gì nữa? Mau về lên lớp đi!"
"Em không lên lớp! Chuyện còn chưa giải quyết xong mà!"A Mộc kích động nói.
"Nếu em có thể giải quyết, thế tôi còn sống làm gì nữa chứ?" Nói xong, anh Nam Xuyên đẩy hai chúng tôi ra ngoài.
"Nhưng mà..."
"AnhNam Xuyên..."
Chúng tôi rất muốn ở lại cùng nhau giải quyết chuyện này, nào ngờ cánh cửa đóng kín lại.
"A Mộc, chúng ta làm gì bây giờ?"
"Còn làm gì nữa? Quay về lớp thôi!"
"Ờ..."
Tôi cúi đầu, buồn bã đi theo A Mộc ra khỏi tòa nhà khu cấp 3.
Buổi sáng qua nhanh, chớp mắt đến trưa. Chúng tôi không về lớp mà ghé vào tiệm kem bên đường.
"A Mộc, cậu nhìn thấy dáng vẻ của Ngô Nhã Mỹ vừa rồi không? Hình như cô ấy có thù hận gì với anh Nam Xuyên đấy, đáng sợ thật."
"Cái này còn phải nói nữa sao? Ngốc cũng nhìn thấy mà!"
"Nhưng... sao lại thế chứ? Chẳng lẽ bởi vì Ban Kịch nghệ và Ban Thông tin có mâu thuẫn với nhau hay sao?"
"Hừ, tớ thấy không đơn giản như thế đâu." A Mộc cười một cách khác lạ.
"Hả? Thế cậu nói xem chuyện gì? A Mộc?"
"Hơ hơ hơ, theo kinh nghiệm của tớ mà đoán, quan hệ hai người này nhất định không đơn giản."
"Không đơn giản?" Tôi tròn mắt kinh ngạc nhìn A Mộc.
"Không sai! Cậu chẳng phải nghe anh Nam Xuyên mới nói đó sao, họ dường như quen nhau lâu rồi!"
"Hả? Thế thì làm sao nào?"
"Cậu thật sự ngốc quá!" A Mộc gõ mạnh lên đầu tôi hai cái. Đau quá! Cậu ấy không nhẹ tay một chút được hay sao?
A Mộc nói tiếp: "Theo tớ thấy, Nhã Mỹ vốn dĩ từng đeo đuổi anh Nam Xuyên, nhưng anh Nam Xuyên không quan tâm tới cô ấy, cho nên mới hận anh Nam Xuyên."
"Hả? Thật hay giả vậy? Sao cậu biết?"
"Cậu dùng đầu óc suy nghĩ được không vậy? Chuyện gì có thể khiên một người con gái hận một người con trai như thế chứ? Không cần nói, đó nhất định là gặp trắc trở trong tình yêu."
Tôi vô cùng ngưỡng mộ nói: "Oa! A Mộc! Cậu giống chuyên gia tình yêu quá!"
"Cái đó đương nhiên rồi."
Hai đứa chúng tôi nói chuyện người ta sao mà vui vẻ thế không biết, quên hết thảm cảnh sáng nay. Đúng ngay lúc này, mấy đứa học sinh tiểu học mặc đồng phục ào ào đẩy cửa vào, lao nhao cười nói, ngồi xuống bên cạnh chúng tôi.