Hàn Phỉ Vũ trải qua kích tình, té xỉu trong lồng ngực Tả Hữu Nam.
Lúc cô khôi phục ý thức thì người đã nằm trên giường, trên người cũng đã mặc áo choàng tắm của khách sạn.
Ánh nắng sáng sớm chiếu xuống phòng.
Tầm mắt cô dao động bốn phía, vậy mà, phòng lớn như thế chỉ có một mình cô.
Anh không có ở đây. . . . . . Một cỗ cảm giác mất mác đột nhiên đánh úp tới Hàn Phỉ Vũ.
Suy nghĩ một chút, yêu vội như vậy, thế nào có khả năng lại ở chỗ này với cô. . . . . .
Nguyên tưởng rằng mình sẽ cùng những phụ nữ khác giống nhau, có thể có Tả Hữu Nam ba ngày, không nghĩ tới cư nhiên tư cách tình nhân ba ngày cũng không có, chỉ có thể có một đêm ngắn ngủn. . . . . . Một hồi sương mù dính vào tròng mắt Hàn Phỉ Vũ .
Cô chịu đựng hạ thể đau đớn, cùng với sắp nước mắt tràn mi, chậm rãi rời giường .
Cô chậm rãi bước đi vào phòng tắm, cởi xuống áo choàng trên người, dùng tay mở vòi hoa sen, khiến nước nóng xối đi mùi hồ tắm trên người, xối đi bi ai trong lòng. . . . . .
Tắm rửa qua, Hàn Phỉ Vũ đổi lại y phục.
Rời đi 'Phòng tổng thống', cô đi tới quầy khách sạn .
"Thật xin lỗi, tôi muốn tính tiền." Hàn Phỉ Vũ mặt mày tái nhợt, đứng đối diện với nhân viên trong quầy nói, "Đêm qua tôi ở trong Phòng tổng thống."
Sợ anh rời đi quá vội vàng, nhất thời quên tính tiền, cho nên, Hàn Phỉ Vũ đi tới quầy hỏi một chút.
"Xin hỏi là Hàn Phỉ Vũ tiểu thư sao?" Nhân viên lễ độ hỏi thăm.
"Vâng" hỏi thăm cô như vậy, Hàn Phỉ Vũ cảm thấy có chút kinh ngạc.
"Tả tiên sinh đã tính tiền, còn phân phó chúng tôi đem cái này chuyển cho Hàn tiểu thư." nhân viên tiếp tân lấy ra một phong thư màu trắng sữa đưa cho Hàn Phỉ Vũ.
"Cám ơn." Không kềm chế được mong đợi trong lòng, cô lập tức mở phong thư.
Bên trong chỉ có một tờ giấy trắng, trên tờ giấy trắng chỉ đơn giản viết hai chữ có lực -- chờ anh
Một hồi ấm áp nhất thời tràn ngập trong lòng Hàn Phỉ Vũ. Cô quyết định ở khách sạn chờ anh; mặc dù Tả Hữu Nam không nói rõ cô nên ở nơi nào chờ anh, nhưng theo lẽ thường, anh gọi cô ở lại khách sạn.
Hàn Phỉ Vũ ở đại sảnh khách sạn chọn một chỗ thoải mái ngồi xuống , để Tả Hữu Nam vừa trở lại là có thể nhìn thấy cô.
Hàn Phỉ Vũ lòng tràn đầy vui vẻ, tĩnh tâm chờ bóng dáng cao lớn của Tả Hữu Nam hiện ra.
Đêm tối dần dần phủ xuống, Hàn Phỉ Vũ ngồi trong đại sảnh, thần sắc vui sướng trên mặt đã biến mất không thấy gì nữa.
Cô bất tri bất giác đã đợi hơn mười giờ, trong khoảng thời gian này cô vì không muốn Tả Hữu Nam không tìm được mà nn một bước cũng không rời đi đại sảnh.
Vậy mà, trước cửa khách sạn còn không thấy được bóng dáng Tả Hữu Nam.
Anh quên mất đi! Tùy ý viết xuống mấy chữ, anh thế nào sẽ nhớ trong lòng?
Hốc mắt Hàn Phỉ Vũ một hồi nóng rực, cô biết mình sắp khóc.
"Hàn tiểu thư." Đột nhiên, một giọng nói vang lên.
Cô ngẩng mặt lên.
"Sắc trời đã tối, không bằng Hàn tiểu thư ở lại khách sạn ngủ trọ một đêm?" Người nói chuyện chính là nhân viên tiếp tân sáng nay đã truyền tin cho Hàn Phỉ Vũ."Tả tiên sinh có thể bởi vì công sự nên trễ nãi một chút thời gian."
Cô lắc đầu một cái. Cô không cho là Tả Hữu Nam sẽ trở về nơi này.
"Không cần, cám ơn cô." Hàn Phỉ Vũ đứng lên."Tôi phải đi."
Chờ đợi thêm nữa, cũng sẽ không đợi được cái gì, cần gì làm mình kỳ vọng vô vị?
"Vậy tôi thay Hàn tiểu thư gọi một xe taxi đi!" nhân viên tiếp tân chu đáo nói.
"Không cần, cám ơn." Hàn Phỉ Vũ kéo ra nhất mạt cười nhạt, xoay người rời đi.
Nước mắt của cô sắp rơi xuống, cô không muốn nước mắt bị người khác thấy.
Bị Tả Hữu Nam nhét vào khách sạn đã đủ thảm, cô không muốn quẫn thái (trạng thái quẫn bách) của mình lại bị người khác thấy. Để cô cất giữ một chút tự ái đi!
Hàn Phỉ Vũ về đến nhà không lâu, điện thoại trong nhà liền vang lên.
Cô không lập tức nghe điện thoại, chỉ là nhìn điện thoại vang lên không ngừng.
Trong lòng một tia mong đợi, động tác vô cùng chậm đến gần điện thoại, cầm ống nói lên.
"Phỉ Vũ?" Là thanh âm Tả Học Văn.
"Học Văn." Hàn Phỉ Vũ không nhịn được cười nhạo mình? Cô vẫn còn mong đợi cái gì, hôm nay ở khách sạn khổ đợi còn còn chưa đủ sao?
Tả Hữu Nam để cô đợi một ngày, thế nào sẽ gọi điện tìm cô!
"Em đi nơi nào? Hôm qua anh nghe người ta nói, anh trai đến phòng nhân sự kéo em đi, anh gọi điện thoại đến nhà em lại không tìm được, tưởng rằng hôm nay ở công ty nhìn thấy em, không nghĩ tới em thế nhưng không tới làm, em đi nơi nào?" Trong thanh âm Tả Học Văn cũng là lo âu và ân cần.
"Thật xin lỗi, để cho anh lo lắng."
"Phỉ Vũ, em hãy thành thật nói với anh, anh trai đối với em làm cái gì?" Tả Học Văn hiểu rất rõ anh trai, anh không có việc gì chắc chắn sẽ không đem Hàn Phỉ Vũ lôi đi .
"Không có." Hàn Phỉ Vũ không muốn nói.
Còn có cái gì để nói sao? Nói cô và Tả Hữu Nam chỉ có một đêm sao?
"Phỉ Vũ!" Tả Học Văn căn bản không tin tưởng.
"Học Văn, hôm nay em mệt chết đi, hôm nào chúng ta lại nói được không?" Hàn Phỉ Vũ cảm thấy mệt mỏi.
". . . . . . Được rồi!" Tả Học Văn không muốn miễn cưỡng cô, không thể làm gì khác hơn là thuận theo cúp điện thoại.
Cả người cũng mệt mỏi, cô vừa ngã vào giường, liền rơi vào trầm trầm mộng đẹp
Một mộng đẹp tràn đầy nước mắt
Hôm sau, Hàn Phỉ Vũ tỉnh lại, đã là vào buổi trưa.
Nguy rồi! Đi làm trễ rồi.
Hàn Phỉ Vũ lập tức bối rối, nhưng sau một lúc lâu, cô liền không muốn đến Thần Thoại đi làm nữa.
Phàm là nhân viên nữ cùng Tả Hữu Nam xảy ra quan hệ, đều phải trong ba ngày quy định tự động từ chức, Phỉ Vũ tính toán một chút, hôm Tả Hữu Nam ở Thần Thoại kéo cô đi tới hôm nay đúng là ngày thứ ba.
Dù sao cô đều phải từ chức , có trễ hay không đến cũng không còn quan hệ.
Chỉ là, Hàn Phỉ Vũ không có thói quen ngủ nướng, nàng rời giường , rửa mặt, sau đó liền tính toán viết thư từ chức.
Rời đi tập đoàn Thần Thoại, đối với Hàn Phỉ Vũ mà nói không có quan hệ, bởi vì cô vào Thần Thoại làm việc, chỉ vì cách xa bố dượng, cũng không nghĩ được Tả Hữu Nam coi trọng.
Sẽ cùng Tả Hữu Nam xảy ra quan hệ, chỉ là một cái cọc ngoài ý muốn.
Nhưng, chuyện rời đi Thần Thoại, tuyệt không thể bị bố dượng biết!
Rất nhanh, cô liền viết xong thư từ chức, chỉ cần đem nó gửi ra ngoài, tất cả quan hệ của cô và Tả Hữu Nam liền chấm hết.
Nghĩ đến chỗ này, chóp mũi đau xót, hốc mắt một giọt lại một giọt chất lỏng trong suốt trượt xuống , đem phong thư trắng tinh thấm ướt một mảnh. . . . . .
Thư từ chức gửi ra ngoài, Hàn Phỉ Vũ từng ngày tìm công việc mới.
Tâm tình xuống thấp không có nghĩa là cô có thể cả ngày núp ở trong nhà không có việc gì, cô còn có cuộc sống ở Đài Bắc, phải trả tiền mướn phòng, ăn cơm.
Thực tế, chính là như vậy.
Trong lúc tìm công việc, Tả Học Văn tới tìm cô mấy lần.
Cho dù Hàn Phỉ Vũ không nói xảy ra chuyện gì, nhưng cô đột nhiên từ chức, xem ra chuyện cùng Tả Hữu Nam tuyệt đối không thoát được quan hệ.
Tả Học Văn là người thông minh, anh biết Hàn Phỉ Vũ không muốn nói chuyện Tả Hữu Nam, nếu đối phương không muốn nói, Tả Học Văn liền thức thời không hỏi tới.
"Có muốn anh giúp em giới thiệu hay không?" Ban đêm Tả Học Văn tới chơi hỏi.
"Không cần." Cô lắc đầu."Từ từ tìm, cũng tìm được ."
Mặc dù Hàn Phỉ Vũ tháng này không ngừng tìm việc làm, cũng đi phỏng vấn, nhưng hiện nay kinh tế Đài Loan đình trệ, khắp nơi đều giảm biên chế, muốn tìm một công việc mới không phải dễ, nhưng cô vẫn nhã nhặn từ chối tốt tính của Tả Học Văn.
"Phỉ Vũ, em không phải vì anh ta mà xa lánh anh đi!" Tả Học Văn giống như cảm thấy Hàn Phỉ Vũ so ngày trước khách khí hơn nhiều.
Tả Học Văn vẫn cho rằng Hàn Phỉ Vũ một người bạn thâm giao,anh không muốn bởi vì quan hệ Tả Hữu Nam, mà mất đi người bạn tốt này.
"Học Văn, anh nghĩ quá nhiều." Hàn Phỉ Vũ cười một tiếng."Em chỉ là muốn tay làm hàm nhai! Không muốn dựa vào người khác. Hơn nữa ban đầu em đều có thể thi được vào Thần Thoại, em nghĩ, tìm công việc mới cũng không phải là việc khó."
"Phỉ Vũ, anh hi vọng có thể cùng em vĩnh viễn là bạn tốt." Tả Học Văn thật không muốn mất đi người bạn Hàn Phỉ Vũ này.
"Em cũng thế."
"Có cần anh giúp gì, cứ mở miệng." Trước khi rời đi, Tả Học Văn nói như vậy.
"Ừ."
Hàn Phỉ Vũ đưa Tả Học Văn đến dưới lầu, đưa mắt nhìn anh rời đi.
Đang định đi lên lầu thì cô bị một tiếng kêu gọi lại.
"Phỉ Vũ!"
Nghe vậy, toàn thân Hàn Phỉ Vũ - rung động, cô sợ hãi nhìn phương hướng thanh âm -- là bố dượng!
"Phỉ Vũ, đã lâu không gặp." Bố dượng Hàn Phỉ Vũ -- Trần Lực nhếch miệng cười một tiếng.
"Phải . . . . . Rất lâu không gặp . . . . ." Cô cảm thấy máu trên mặt mình nhanh chóng rút đi.
Bố dượng cư nhiên từ Nghi Lan đi tới Đài Bắc rồi !
"Kể từ khi mẹ con qua đời, chúng ta đã hai năm không gặp." Trần Lực không có ý tốt nhìn chằm chằm Hàn Phỉ Vũ.
"Phải . . . . ." mẹ cô mất năm cô tốt nghiệp đại học, qua đời bởi vì bệnh, mẹ đã chết, cô cảm thấy không cần thiết ở trong nhà bố dượng nữa, cho nên quyết định rời khỏi Nghi Lan.
Bình tĩnh qua hai năm, không nghĩ tới bố dượng lúc này lại có thể biết tìm đến cô!
"Bố nghe Lý bá sát vách nói, con đã không còn làm việc ở Thần Thoại." Trần Lực nói."Con trai ông ta cũng làm việc Thần Thoại."
"Bố dượng. . . . . ." Hàn Phỉ Vũ cảm thấy hô hấp bắt đầu khó khăn.
"Con sẽ không quên hiệp nghị giữa bố và con đi!" Trần Lực gây sự.
"Con. . . . . ." Cô cảm thấy không khí bốn phía cực độ không đủ, cô dường như sắp té bất tỉnh.
"Con đã không còn làm việc ở Thần Thoại, vậy cũng không cần thiết ở lại Đài Bắc nữa, cùng bố trở về Nghi Lan đi! Con chỉ cần cùng bố trở về, bố sẽ nuôi con, không cần lo lắng." Trong mắt Trần Lực tràn đầy dâm uế ham muốn.
"Không. . . . . . Con. . . . . ." Cô chết cũng không muốn trở về Nghi Lan.
"Ban đầu bố đồng ý con tới Đài Bắc là bởi vì con thi được vào Thần Thoại, hôm nay con không công tác ở đó, vẫn chưa về nhà? Ở nhà vĩnh viễn là tốt nhất."
Tay Trần Lực đầy nếp nhăn hướng Hàn Phỉ Vũ đưa qua , cô không tự chủ thét chói tai ra tiếng.
"Không cần!"
Bịch một tiếng, Trần Lực còn chưa bắt được Hàn Phỉ Vũ, đã té xuống đất, khóe miệng còn rỉ ra tia máu.
Hàn Phỉ Vũ bị tình cảnh này sợ ngây người, cô không biết xảy ra chuyện gì.
"Ngươi. . . . . . Ngươi là ai?" Trần Lực còn té xuống đất, tức giận nhìn chằm chằm người đàn ông cao lớn bên cạnh Hàn Phỉ Vũ, đánh ông một quyền .
"Ngay cả Tả Hữu Nam ta cũng không biết, ngươi nhất định là lão già." Tả Hữu Nam lạnh nhạt nói.
Hàn Phỉ Vũ bất trí nhìn chằm chằm người không nên xuất hiện tại nơi này, cả một tháng không thấy anh, cô lúc này mới giật mình, cô có nhiều tưởng niệm anh.
"Tả Hữu Nam?" Trần Lực ngẩn ngơ." Tổng giám đốc của tập đoàn Thần. . . . . Thần Thoại?"
"Chính thế." Tả Hữu Nam cười nhạt một chút, tiếp đó dời đi tầm mắt, nhìn Hàn Phỉ Vũ bên cạnh một chút.
Tiếp thu được tầm mắt của anh, Hàn Phỉ Vũ chợt giật mình.
"Cho dù cậu là tổng giám đốc của tập đoàn Thần Thoại, cũng không thể lung tung đánh người!" Trần Lực đứng dậy trên đất , ngón tay chỉa thẳng vào Tả Hữu Nam.
"Ông muốn đụng chạm người phụ nữ của tôi, ông nói có đáng đánh hay không?"
"người phụ nữ của cậu?" Trần Lực lại một lần nữa giật mình.
"Hàn Phỉ Vũ là người của tôi, vô luận là người nào, không có sự đồng ý của tôi không thể đụng vào cô ấy." Tả Hữu Nam cuồng ngạo nói.
Cô là người của anh! Những người khác không thể chạm vào một đầu ngón tay của cô!
"Cái gì?" Trần Lực vạn vạn không nghĩ tới, Hàn Phỉ Vũ lại có thể trở thành người của Tả Hữu Nam.
Khi anh hỏi thăm được, cô đã không còn làm việc ở Thần Thoại, liền lập tức đi tới Đài Bắc, muốn đem con gái nuôi về Nghi Lan.
Kết quả, sau khi mở đầu, lại chạy ra một Tả Hữu Nam!
Khi Trần Lực hoàn trả thẫn thờ, Tả Hữu Nam chợt kéo lấy cổ áo của hắn.
"Ông nhớ kỹ cho tôi, Hàn Phỉ Vũ là người của tôi, sau này ông còn suy nghĩ dám động vào cô ấy, cho dù chỉ là lông măng, tôi sẽ làm ông đẹp mắt."
Trong giọng nói của anh là nồng đậm uy hiếp, làm Trần Lực sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng.
"Hiểu lời, liền lập tức cút cho tôi!"
Tả Hữu Nam dùng lực đẩy Trần Lực ra, sau đó vẫn ôm vai Hàn Phỉ Vũ , đi vào phòng cô.
"Nơi này thật đúng là nhỏ."
Tả Hữu Nam vào nhà Hàn Phỉ Vũ không khỏi nhíu mày một cái.
"Mới vừa rồi cám ơn anh." Cô không để lại dấu vết rời đi cái ôm của Tả Hữu Nam, lựa chọn cùng anh tạo chút khoảng cách.
"Cám ơn?" Tả Hữu Nam giương giương lông mày."Em rất ít nói cám ơn anh. Mỗi lần em thấy anh, không phải lộ ra dáng vẻ hoang mang sợ hãi; chính là cách anh xa xa, tựa như hiện tại."
Hàn Phỉ Vũ cứng họng.
"Không nói lời nào là ý tứ gì?" Tả Hữu Nam đến gần cô.
"Em. . . . . ."
Cô muốn lui về phía sau, nhưng Tả Hữu Nam đã kéo cô.
"Tại sao không đợi anh?" sắc mặt tuấn mỹ nhất thời trở nên âm trầm.
"Em. . . . . ."
"Anh nói em chờ anh, em cư nhiên không đợi?" Tả Hữu Nam càng thêm tiến tới gần cô, cuối cùng đem Hàn Phỉ Vũ vây giữa anh và vách tường. "Hàn Phỉ Vũ, em thật to gan!"
"Em. . . . . . Em có chờ anh." Cô mở miệng phản bác.
Thật sự cô có chờ anh, là anh không xuất hiện.
"Em có chờ anh? Em nếu chờ anh, anh sẽ không đi một chuyến tay không rồi !" Tả Hữu Nam cất cao giọng điệu.
"Em biết anh mới từ nơi nào về sao? Anh tới khách sạn Xuân Thiên, nhưng em, chết tiệt, thế nhưng không có ở đó!"
"Anh biến mất một tháng, chẳng lẽ anh muốn em ở khách sạn chờ anh một tháng sao?" Hàn Phỉ Vũ cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, trực tiếp tức giận nói với Tả Hữu Nam.
"Anh nói em, chính là muốn em ngoan ngoãn chờ anh, một tháng là cái gì?" Tả Hữu Nam thẳng khí nói.
"Em ở đại sảnh khách sạn đợi anh suốt cả một ngày! Như vậy còn chưa đủ sao?"
Anh sẽ không biết, ngày đó cô ôm tâm tình gì đợi anh.
Anh vĩnh viễn sẽ không biết. . . . . . Cái loại bứt rứt lương tâm như vậy, trong mắt chỉ có mình Tả Hữu Nam anh, cả đời anh cũng không thể hiểu.
Sắc mặt Tả Hữu Nam bởi vì Hàn Phỉ Vũ mà trở nên càng khó coi hơn.
"Chưa đủ! Anh lưu tin truyền cho em, chính là muốn em chờ anh, nếu không anh lưu lại làm gì? Em hại anh hôm nay một chuyến đi tay không, kết quả đi tới cửa nhà em, liền thấy em cùng một người đàn ông trung niên dây dưa. Em là người phụ nữ của anh, cư nhiên làm anh mất mặt như vậy."
"Em đã không phải là ngừoi phụ nữ của anh, anh quên sao? Trước kia anh không cùng bất kỳ một phụ nữ nào dây dưa quá ba ngày, cho nên em đã không còn là người phụ nữ của anh."
"Trong trí nhớ của anh, anh và em chỉ mới ở một ngày, hôm sau anh đi công tác ở Mĩ, ba ngày quy định còn chưa qua. Em, vẫn là người của Tả Hữu Nam."
Anh không mở miệng nói không muốn cô, Hàn Phỉ Vũ cô vẫn là người phụ nữ của Tả Hữu Nam anh!
Tả Hữu Nam cầm tay Hàn Phỉ Vũ, sức lực to lớn! Để cô nhíu lông mày.
"Em không phải, em đã không còn đi làm ở Thần Thoại, anh và em không còn bất kỳ quan hệ gì nữa."
"Anh và em có quan hệ hay không, do anh quyết định!"
"Anh dã man không hiểu chuyện!"
"Anh dã man không hiểu chuyện?" Anh nhướng mi."Em đã nói như vậy, anh liền dã man không hiểu chuyện cho em xem!"
Dứt lời, Tả Hữu Nam liền một tay ôm lấy Hàn Phỉ Vũ, đi đến phòng ngủ, sau đó đem cô vứt trên giường.
"Anh làm cái gì?"
Hàn Phỉ Vũ luống cuống.
"Một nam một nữ ở trên giường, em nói có thể làm cái gì?" Tả Hữu Nam tà nịnh cười.
"Không cần!" Cô giãy giụa.
"Không cần? Anh càng muốn! .
Tả Hữu Nam sử dụng sức lực đàn ông hoàn toàn áp chế Hàn Phỉ Vũ, cô căn bản không có năng lực phản kháng, chỉ có thể mặc cho Tả Hữu Nam kéo cao quần của mình.
"Không cần. . . . . ."
Giọng cô mang lệ nhỏ giọng hô.
Tả Hữu Nam vốn nắm quần lót của cô, nghe tiếng khóc của cô đột nhiên ngừng lại .
"Khóc cái gì?" Anh nhìn chằm chằm cô, âm điệu đột nhiên trở nên êm ái.
Hàn Phỉ Vũ không khống chế được nước mắt, một chuỗi nước mắt trợt xuống khuôn mặt.
"Chỉ là trên giường đã khóc thành ra như vậy, da mặt em mỏng, làm sao làm phụ nữ của anh?" Tả Hữu Nam dùng ngón tay lau đi vệt nước mắt trên mặt cô.
Anh không khỏi dịu dàng săn sóc, khiến Hàn Phỉ Vũ nhất thời không phản ứng kịp.
Cô biết Tả Hữu Nam, chưa từng đối đãi dịu dàng với cô như vậy!
"Đừng khóc."
Ôm cô vào lòng, nhịp tim cường tráng truyền vào bên tai Hàn Phỉ Vũ, làm cô cảm thấy vô cùng ấm áp.
Tả Hữu Nam dịu dàng trấn an , nước mắt của cô rốt cuộc dừng lại.
" Vừa rồi là bố dượng của em?" Tả Hữu Nam hỏi.
Hàn Phỉ Vũ gật đầu.
"Ông ta muốn làm gì với em?"
"Không có gì. . . . . . ’ cô lập tức cúi đầu.
"Em dám nói láo?" trong mắt Tả Hữu Nam lóe lên lệ quang."Em nên biết, anh không cần hỏi em, cũng có thể tra được tất cả. Chỉ là, anh muốn em chính miệng nói cho anh biết."
Thật ra, ở khách sạn Xuân Thiên, Tả Hữu Nam đã nghe ra một chút manh mối từ giấc mơ của Hàn Phỉ Vũ.
"Bố dượng. . . . . ."
Hàn Phỉ Vũ cắn cắn môi, nghĩ tới quá khứ thống khổ, lòng cô một hồi quặn đau.
"Ông thường thường mượn cơ hội quấy rầy em, như sờ tay em, mỗi khi ông muốn tiến một bước thì em đều nhân cơ hội chạy trốn, cho nên ông ta chưa có một lần thành công."
"Em trừ trốn tránh ra, chẳng lẽ không phản kháng sao?" Một ngọn lửa vô danh đốt trong lòng Tả Hữu Nam.
Cái cô gái ngốc này!
"Nếu như em rõ ràng phản kháng, chuyện này nói không chừng sẽ nháo lớn, đến lúc đó khiến mẹ em chú ý. . . . . . Em không muốn bà biết. . . . . . Bà đã rất khổ. . . . . . Bà một lòng cho rằng đã tìm được một người đàn ông để phó thác!
Kết quả lại. . . . . .
Nếu mẹ biết bố dượng quấy rầy cô, bà nhất định sẽ rất khổ sở .
Hàn Phỉ Vũ nói không được, nước mắt lần nữa tràn mi.
"Đừng khóc!" nước mắt Hàn Phỉ Vũ khiến anh phiền lòng, nhưng anh lại vô pháp bỏ mặc.
"Em ở lại cái nhà như đại ngục đó, tất cả đều vì mẹ, em thật sự không yên lòng bà, cho đến khi em tốt nghiệp đại học, mẹ qua đời, cái nhà kia không còn thứ để em lưu luyến nữa.
Em muốn rời đi, nhưng bố dượng không cam lòng cứ bỏ qua cho em như vậy. Em kiên trì muốn đi Đài Bắc làm việc, cho nên ông liền đưa ra điều kiện, nếu em có thể đi làm ở Thần Thoại, em liền có thể rời nhà.
Bố dượng biết rõ yêu cầu trúng tuyển Thần Thoại rất cao, ông cho là em nhất định không thi vào được. Kết quả, em kỳ tích thi đậu, ông không thể không để em rời khỏi Nghi Lan.
Cứ như vậy, hai năm qua, nguyên tưởng rằng có thể bình an qua ngày, không ngờ bố dượng cư nhiên biết em rời khỏi Thần Thoại, muốn đem em mang về Nghi Lan. . . . . ."
"Em ngu ngốc a! Em không từ chức không phải không sao sao? ‘" Tả Hữu Nam thật không hiểu cái đầu nhỏ của Hàn Phỉ Vũ đang suy nghĩ cái gì.
"Mỗi nhân viên cùng anh xảy ra quan hệ, sau khi quan hệ kết thúc đều phải rời đi Thần Thoại." Hàn Phỉ Vũ nhắc nhở anh.
"Anh vừa nói, quan hệ của anh và em còn chưa kết thúc."
Cô nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn Tả Hữu Nam.
"Quan hệ kết thúc chỉ là ý tưởng em tình nguyện, anh và em còn chưa kết thúc, cho nên em không phải từ chức." Chỉ cần cô không rời đi Thần Thoại, bố dượng cô sẽ không có lý do bắt cô trở về.
"Còn chưa kết thúc?" cô và anh. . . . . .
"Anh nói chưa kết thúc chính là chưa kết thúc!" Anh không có kiên nhẫn lặp lại lời nói giống nhau, " Ngày mai em đi làm cho anh, nếu không anh cho em biết tay! .
Không nghĩ đến Tả Hữu Nam sẽ nói như vậy, cô lộ ra dung nhan hỗn tạp kinh ngạc, mờ mịt, luống cuống.
Vẻ mặt phức tạp, cũng đã hấp dẫn tầm mắt Tả Hữu Nam.
Anh muốn thường gặp cô -- là phản ảnh tâm tình chân thật nhất.
"Em ngày mai sẽ tới làm thư ký cho anh." Đầu không khỏi hiện lên khát vọng sử dụng lời nói của anh.
Chỉ cần cô làm thư ký của anh, vậy anh muốn gặp cô, liền dễ như trở bàn tay rồi.
Anh không để phụ nữ làm thư ký, bởi vì một ngày quan hệ kết thúc, anh không muốn găp phải phiền toái không cần thiết, nhưng bây giờ anh bỏ qua vấn đề này, đối với Hàn Phỉ Vũ nói một câu như vậy.
Cô, trong lúc vô tình, đã từ từ tiến vào chiếm giữ vị trí trong lòng anh!
Nghe được lời nói Tả Hữu Nam, Hàn Phỉ Vũ kinh ngạc trợn tròn mắt hạnh, giống như anh nói tiếng nước ngoài.
"Em có vẻ mặt gì vậy?" Anh nhăn nhẹ chân mày."Làm thư ký của anh, mỗi nhân viên nữ trong Thần Thoại đều mơ ước. Em phải lộ ra vẻ mặt hân hoan , không phải thái độ kỳ quái như vậy!"
"Em. . . . . ." Cô có tài đức gì, có thể làm thư ký tổng giám đốc Thần Thoại !
Cô chỉ là một tiểu nhân viên của phòng nhân sự a.
"Anh nói có thể là có thể. Ngày mai chín giờ, tới phòng Tổng giám đốc trình diện, trễ một giây xem em sống thế nào." Tả Hữu Nam nghiêm túc khác thường, không giống như đang nói giỡn cùng Hàn Phỉ Vũ.
"Anh. . . . . . Là nghiêm túc?" Cô hỏi một lần nữa.
"Em rất phiền." Tả Hữu Nam không muốn nặng lời giống vậy.
"Em cái gì cũng không biết. . . . . ."
"Anh chỉ cho em."
" Động tác của em rất chậm. . . . . ."
"Có anh ở đây, em cũng dám lười biếng mò cá?" Tả Hữu Nam chợt đem mặt anh tuấn tới gần ngực cô. Cô vội vã lắc đầu.
"Yên tâm." Giọng nói Tả Hữu Nam đột nhiên vừa chuyển, ngữ điệu trở nên dịu dàng."Có anh ở đây, bố dượng em không cách nhúng chàm em, anh sẽ bảo vệ em."
Hàn Phỉ Vũ không nghĩ tới Tả Hữu Nam sẽ nói như vậy , cô sửng sốt, thật lâu không thể nói.
Thật ra, giật mình không chỉ một mình Hàn Phỉ Vũ, ngay cả Tả Hữu Nam cũng giật mình.
Anh không nhớ anh đã từng nói lời ngon tiếng ngọt với bất kỳ phụ nữ nào. Vậy mà, anh lại nói với Hàn Phỉ Vũ!
Trong kinh ngạc lẫn nhau, không khí trầm mặc thay thế ngôn ngữ giữa hai người tràn ra.
Sau một lúc lâu, Tả Hữu Nam đánh vỡ không khí giằng co đầu tiên.
"Em có phải nên nói với anh một tiếng cám ơn?"
"Cám ơn. . . . . ."
Hàn Phỉ Vũ lúc này mới nói cám ơn
"Chậm quá." Tả Hữu Nam nhẹ trào một tiếng."Bụng anh đói, ra ngoài ăn cơm đi!"
"Anh còn chưa ăn cơm tối?" Cô hơi ngạc nhiên.
"Anh vừa xuống máy bay, liền lái xe đi khách sạn tìm em, không tìm được liền tới nhà em, chưa ăn cái gì?" Tả Hữu Nam mắt trợn trắng.
Hàn Phỉ Vũ vừa nghe, không tự chủ lộ ra nụ cười lúm đồng tiền từ nội tâm.
Có lẽ, cô trong lòng Tả Hữu Nam, cũng có một chút vị trí đi!
Một chút là đủ rồi.
"Hiện tại muộn như vậy, em nấu cho anh ăn, ra ngoài rất lãng phí thời gian." Hàn Phỉ Vũ nói.
"Em biết nấu ăn?"
"Tám tuổi em đã biết." Cô triển lộ nụ cười ngọt ngào.
"Ăn không ngon anh sẽ không ăn ." Tả Hữu Nam trước nói rõ lập trường.
"Chỉ sợ anh ăn không ngừng." Hàn Phỉ Vũ càng cười càng vui vẻ, xem ra càng xinh đẹp động lòng người .
Tả Hữu Nam thấy Hàn Phỉ Vũ lộ ra nụ cười động lòng người ở khoảng cách gần như vậy, dục vọng phái nam nháy mắt toàn bộ bị khơi lên.
"Tả Hữu Nam?" Hàn Phỉ Vũ cảm thấy Tả Hữu Nam ôm tay cô.
"Hiện tại anh tương đối muốn ăn em."
Anh cười xuống, sau đó liền đẩy ngã cô.
Nagy cả cơ hội hô to cũng không có, môi hồng một giây kế tiếp liền bị Tả Hữu Nam hoàn toàn chiếm cứ.