Nếu có
ai muốn lấy một ví dụ về “Biết khó làm dễ” thì bản thân Tiêu Hằng Uẩn cùng với
sự có mặt cũng như tham gia toàn bộ quá trình của Hoa Sơ Tâm tiểu thư, đều sẽ
đề cử “lên giường” là ví dụ tốt nhất.
Muốn
biết hai người đã phát triển đến mức đủ để phát sinh quan hệ thân mật, không
phải một chuyện dễ dàng, đến khi biết, tất cả đã giống như lửa gần rơm lâu ngày
cũng bén trong truyền thuyết, hổ đói vồ mồi, nếu hình dung chính xác một chút
thì có thể nói là……
“Em
biết! Lửa tình hừng hực.” Một người hiểu ra cất giọng khá đắc ý.
“Hải,
Vô, Lượng.” Một tiếng nói âm u lạnh lẽo thản nhiên vang lên, Tiêu Hằng Uẩn đối
với việc dùng từ lung tung trong đơn kiện của vị trợ lý pháp luật này khá là
bất lực. “Hiện tại mẫu đơn kiện của cậu là để thuyết phục quan tòa, chứ không
phải chọc giận ông ta.”
“À.” Vẻ
mặt cứ như là chưa từng biết qua.
“Làm ơn
có rảnh thì đọc nhiều sách, mỗi ngày bổ sung một chút văn phong, loại mẫu đơn
kiện này mà trình lên thì tòa án có thể xem sao?” Tiêu Hằng Uẩn nhíu hai đầu
lông mày, vẫy tay cho cậu ta đi ra ngoài, thở dài, thu hồ sơ, chuẩn bị đến viện
kiểm soát, rốt cuộc có chút chuyện làm cho tâm tình vui sướng.
Cái gọi
là “vui sướng”, chính là chỉ thời gian làm việc có thể nằm trong phạm vi hợp
lý, hơn nữa không vi phạm lương tâm, tiến hành một vài hành động “lửa tình hừng
hực” nào đó. Ví dụ như, mượn danh nghĩa công việc, mang Hoa trợ lý đến viện
kiểm soát, dọc đường đi thì nắm tay, sau đó tất nhiên là tránh không được hôn
môi.
Nói
thực ra, từ khi yêu nữ xuất hiện trong cuộc đời anh, cuộc sống của Tiêu Hằng
Uẩn anh cùng hai chữ tự chủ đã càng lúc càng xa, từ sau khi chiếm lấy của đêm
đầu tiên cô, anh mới biết dục vọng của mình đối với cô mãnh liệt ra sao, vừa
nghĩ đến nơi đây……
“Đại
luật sư, anh đang nghĩ chuyện gì đó rất đen tối đúng không?” Tiếng nói mềm mại
mang theo ý trêu chọc, thú vị cất lên.
“Em nói
thử xem?” Cô vì sao luôn nhìn thấu anh…… Chẳng lẽ suy nghĩ của mình đều thể
hiện ra ngoài sao? Tiêu Hằng Uẩn biểu tình giả vờ nghiêm nghị lạnh lùng như
bình thường trả lời, nhưng thật tâm đã có vài phần hoang mang.
“Nhất
định rất nóng bỏng, rất hạn chế độ tuổi, em ở trong đầu của anh có mảnh vải nào
không?” Đôi mắt phượng to tròn lấp lánh của cô giả vờ thật sự ngây thơ, sau đó
vui vẻ nhìn khuôn mặt tuấn tú anh ửng hồng.
“Hoa Sơ
Tâm!” Anh cảnh cáo trừng cô.
Cái cô
này rõ ràng đối với chuyện kia ngây ngô muốn chết, vì sao lại có thể thản nhiên
nói ra miệng như vậy chứ?
“Sơ
Tâm?!” Hai người mới bước vào viện kiểm soát, một giọng nữ đã gọi bọn họ.
“Kiểm
sát viên Kỷ.” Tiêu Hằng Uẩn nhận ra người đó trước tiên, cũng nhận thấy Hoa Sơ
Tâm đang muốn trốn phía sau anh.
“Tiêu
luật sư.” Kiểm sát trưởng Kỉ Y Tầm gật gật đầu với anh, đem tầm mắt chuyển tới
bóng dáng phía sau anh. “Sơ Tâm? Sao em có thể ở trong này? Huyết Lang đâu?”
Huyết
Lang? Tiêu Hằng Uẩn ánh mắt chợt lạnh, đem tầm mắt dời về con đà điểu đang nấp
phía sau.
“Chị Y
Tầm……” Ngàn tính vạn tính, nhưng lại quên chị Y Tầm là kiểm sát trưởng, Sơ Tâm
trấn định gật đầu chào hỏi, tự nhiên cũng cảm giác được Tiêu Hằng Uẩn mặt lạnh
muốn tìm người tính sổ.
Xem ra,
giấc mơ hạnh phúc mà ngắn ngủi của cô sẽ kết thúc vào lúc này……
Mãi cho
đến khi Hoa Sơ Tâm đi vào sở cảnh sát chịu thẩm vấn, mới hoàn toàn hiểu được sự
sắp xếp khéo léo của anh trai.
Bởi vì
cô đang ở trạng thái hôn mê hạ, lại bị đưa tới công ty luật của Hằng Uẩn, về
điểm này, phòng nhân sự của công ty có thể làm chứng, cho nên có thể cô không
hề biết gì về hành động của anh trai mình. Trên thực tế, cô cũng hoàn toàn
không biết hành tung của anh trai. Anh trai cô bởi vì lo lắng cô sẽ làm chuyện
điên rồ, đi khắp nơi tìm anh ấy cho nên chưa từng đề cập chuyện này với cô.
“Như
vậy, Huyết Lang vì sao phải vô cớ làm cô hôn mê, đưa tới công ty củaTiêu Hằng
Uẩn?” Đội trưởng đội điều tra số 3 – cảnh sát Lôi Luật Xuyên khuôn mặt cương
nghị lộ vẻ nghiêm khắc khiến cho người ta phải sợ hãi.
“Bởi vì
anh ấy biết, tôi từ lúc bắt đầu lên trung học đã thầm mến Tiêu luật sư, tôi
nghĩ anh ấy muốn tạo cơ hội giúp tôi.” Vì bảo vệ anh trai, cô không thể không
nói dối.
“Như
vậy thì vì sao sau khi cô tỉnh lại không nghĩ tới việc liên lạc với Huyết
Lang?”
“Bởi vì
anh trai đã nói với tôi là anh ấy cùng với bạn bè đi đại lục đầu tư buôn bán,
lúc tỉnh lại, tôi tưởng anh ấy đã đi rồi, cho nên mới không tìm.” Cô thập phần
trấn định trả lời, trong lòng lại bởi vì Tiêu Hằng Uẩn biểu tình lạnh lùng mà
từ từ rét lạnh.
Sau khi
kết thúc thẩm vấn, dọc đường trở về nhà trọ Tiêu Hằng Uẩn, hai người đều không
nói chuyện với nhau, cô không biết nên mở miệng như thế nào, mãi cho đến khi
bước vào nhà trọ, cô mới miễn cưỡng tìm về giọng nói của chính mình.
“Ngày
mai em sẽ chuyển ra ngoài.” Cảnh sát tạm thời đã thẩm vấn xong, nhưng xã hội
đen bây giờ mới bắt đầu đuổi giết, cô không thể tiếp tục ở lại, nếu không sẽ
liên lụy đến Tiêu Hằng Uẩn.
Nói câu
sau, cô xoay người chuẩn bị trở về phòng, lại bị giữ chặt, sưc lực rất lớn, gần
như muốn làm cô đau kêu ra tiếng.
“Sao?
Lợi dụng xong thì muốn một cước đá văng anh đi đúng không?” Giọng nói của Tiêu
Hằng Uẩn lạnh lẽo u ám, hoàn toàn mất đi vẻ tao nhã thường ngày, khóe miệng
thậm chí còn nhếch lên một nụ cười lạnh đầy vẻ châm biếm.
Uổng
công anh là một đại luật sư khôn khéo một đời vậy mà lại vấp ngã thê thảm như
vậy ở trên tay cô. Sự gần gũi của cô từ đầu đến cuối chỉ là vì trốn tránh sự
truy lùng của cảnh sát.
Khó
trách cô chưa bao giờ thừa nhận quan hệ giữa hai người bọn họ ở trước mặt người
ngoài, hóa ra, trong lòng cô, anh chẳng quả chỉ là đạo cụ giúp cô đánh lạc
hướng.
“Em đã
làm xong hai điều kiện mà em đã đồng ý với anh, bây giờ ngọn nguồn mọi chuyên
anh cũng đã biết rồi, em nghĩ đã không còn lý do gì để em ở lại cả.” Cô cắn
răng, tự nói với mình là phải tuyệt đối quyết tâm.
Khá lắm
không có lý do gì! Không ngờ, cô dám lừa anh, giấu diếm mối quan hệ thực sự
giữa cô và Huyết Lang! Thậm chí còn giả bộ vô tội, làm cho anh hoàn toàn tin
tưởng cô!
Tiêu
Hằng Uẩn oán hận trừng mắt nhìn vẻ mặt hờ hững của cô, trái tim phảng phất như
bị một vật nặng đánh mạnh vào. Đau lòng và phẫn nộ cứ cuồn cuộn tràn lên khiến
anh không thể cất lên thành lời.
“Không
ngờ, em lại có thể vì Huyết Lang mà bán đứng chính thân thể mình! Chẳng phải em
cũng giống như mấy cô gái từ quán rượu đều dễ dàng bán rẻ thân thể của mình như
vậy sao?”
Anh có
thể nói cô như vậy! Phản ứng đầu tiên của Hoa Sơ Tâm là phẫn nộ, công việc của
cô đúng là ở “Dương Châu Mộng”, nhưng cô không phải là nhân viên của chị Vị
Noãn, mới vừa rồi ở sở cảnh sát cũng đề cập qua, anh vì sao còn muốn dùng ngôn
ngữ bén nhọn như vậy để tổn thương cô?
Trái
tim cô đau như dao cắt, khóe miệng cô nhếch lên cười rực rỡ một cái, dấu đi
phần lớn bi thương.
“Đúng
vậy, ở trên thế giới này Huyết Lang là người thân duy nhất của em, em sẵn sàng
vì anh ấy mà làm bất cứ chuyện gì.” Cô ngẩng cằm nhìn anh, thản nhiên nói ra
lời nói có sức tổn thương người nhất, chặt đứt khả năng hòa giải của hai người.
“Thậm
chí bán rẻ cơ thể mình.”
“Em!”
Tiêu Hằng Uẩn phẫn nộ trừng cô, nắm chặt nắm đấm, con ngươi đen tối tăm phẫn
hận, rốt cục mở miệng lạnh như băng: “Cút! Ngay lập tức cút ra khỏi nhà tôi:
Đừng để tôi gặp lại cô.”
Phòng
VIP khách sạn Dương Châu Mộng
Tin tức
đúng là lan nhanh đến không ngờ, chưa đến vài ngày thân phận của cô từ chỗ là
em gái của Phong Vị Noãn trở thành em gái của Huyết Lang.
Tay
chân của em trai Lưu nghị sĩ lùng sục khắp nơi dò la tin tức của cô, nhưng
không dám đơn độc xông vào “Dương Châu Mộng”, rất sợ chọc giận Phong Vị Noãn,
cũng bởi vậy, “Dương Châu Mộng” trở thành phạm vi hoạt động duy nhất của Hoa Sơ
Tâm.
“Sao
lại không ăn?” Một giọng nữ mềm mại hơi trầm thản nhiên truyền đến.
“Chị Vị
Noãn.” Hoa Sơ Tâm nhìn về phía người đang tới, miễn cưỡng cười cười. “Em vẫn
chưa đói.”
“Nhớ
anh ta sao?” Phong Vị Noãn nói chuyện luôn nói trúng tim đen, lại mang theo sự
lạnh nhạt không tương xứng.
“Nhớ
anh ấy thì được gì chứ.” Hoa Sơ Tâm tự giễu cười cười, đôi mắt phượng mất đi
ánh sáng thường ngày. “Cứ nhớ thì sẽ rất nhanh quên.”
Anh
cũng sẽ quên cô đi! Sau đó tìm được một người con gái khác có thân thế gia cảnh
tương xứng với anh tiếp tục cuộc đời của mình.
Người
con gái kia có lẽ cũng sẽ phát giác anh có tật xấu nhỏ là hay đỏ mặt, có lẽ
cũng sẽ đút anh ăn kem, có lẽ cũng có thể làm cho anh động lòng mà hạ nhiệt
tình làm việc, chỉ vì hôn cô ấy……
“Anh
Lang nói đúng, em không giống với bọn chị, không thích hợp với hoàn cảnh như
vậy.”
“Vẫn
còn quá yếu đuối sao?” Cô đã từng rất thoải mái, có thể dễ dàng dứt bỏ ràng buộc,
vậy mà sau khi gặp gỡ anh, nhớ mong càng lúc càng sâu sắc, đến cuối cùng rốt
cuộc cũng phải buông tay.
“Không
phải yếu đuối.” Phong Vị Noãn thản nhiên nhìn cô. “Chỉ là em căn bản không muốn
cuộc sống phải như vậy.”
Cô đã
gặp qua rất nhiều người rơi vào hoàn cảnh tự mình không tự nguyện, nhưng mà họ
cho dù có dù ghét như thế nào vẫn có thể tìm ra cách thích ứng, chỉ có cô, vĩnh
viễn dường như không thích hợp, chưa bao giờ học cách thích ứng, chỉ không
ngừng chịu đựng.
Hoa Sơ
Tâm không trả lời, chỉ lẳng lặng vì chính mình mà nốc một chén rượu.
“Chuyện
của anh Lang phải mất một thời gian nữa mới có thể thu xếp được, sau khi mọi
chuyện kết thúc, em đến Canada đi tìm dượng của em đi.” Phong Vị Noãn nói xong.
“Anh Lang đã đi rồi, em không cần phải tự mình miễn cưỡng chịu đựng cuộc sống ở
đây.”
Rời đi
sao? Hoa Sơ Tâm không có phản đối, chỉ kinh ngạc gật đầu.
Phong
Vị Noãn nhìn cô, không cần phải nhiều lời nữa, lẳng lặng rời khỏi.
Nếu như
có thể rời đi thì cô muốn rời đi. Nốc chén rượu mạnh vào lại bị chất lỏng cay
nồng đó làm cho sặc ra nước mắt, cô nhân đó muốn khóc to một lúc. Rồi cứ thế
rượu mạnh lại từng ly từng ly nốc vào, ý thức dần dần mông lung.
Trong
lúc đang choáng vàng thì tiếng chuông di động vang lên, sờ soạng mất một lúc cô
mới tìm được nó.
“Alô.”
Cô loáng thoáng nghe thấy tin tức của một một người đàn ông xa lạ nào đó thông báo trong di động liền đột nhiên tỉnh táo lại.
“Tiêu
Hằng Uẩn hiện tại đang ở trong tay bọn tao.”
“Các
người……muốn gì?” Đầu tựa như bị người ta túm lấy rồi tại cho một gáo nước lạnh,
Sơ Tâm kinh hãi hoảng sợ hỏi. “Các người muốn gì?”
“Bọn
tao tính nghĩ lấy anh ta đổi lấy tin tức của Huyết Lang.” Giọng nói đàn ông xa
lạ đắc ý nói xong, rồi thông báo cho cô địa điểm gặp mặt.
Bọn họ?
Bọn họ làm sao có thể biết Tiêu Hằng Uẩn ở cùng một chỗ với cô? Hoa Sơ Tâm cố
gắng từ trong trí nhớ tìm cho ra các manh mối. Không phải tất cả mọi người đều
nghĩ Tiêu Hằng Uẩn là đối thủ một mất một còn của anh trai sao? Sao lại còn có
thể lấy Tiêu Hằng Uẩn đến uy hiếp cô?
Không
có được đáp án, cô chỉ có thể dựa vào lo lắng trong lòng mà suy nghĩ.
Bất
luận như thế nào, cô đều không muốn anh bị thương……
Đã gần
một tuần nay “Công ty luật sư Hằng Uẩn” bao trùm một bầu không khí vô cùng căng
thẳng.
Ông chủ
công ty kiêm đại luật sư, một quý công tử ôn nho nghiêm cẩn trong mắt mọi
người, gần đây tính tình rất chi là tồi tệ, mọi người đều nơm nớp lo sợ, như
thể đang dẫm lên một lớp băng mỏng.
“Viết
lại.” Giọng nói trầm thấp lạnh lùng thốt ra hai tiếng khiến cho người ta phải
phát run.
Hải Vô
Lượng mặt mày ủ rũ cầm tờ đơn kiện bị trả lại, thất thểu rời khỏi văn phòng.
Loạn
hết cả rồi!
Tiêu
Hằng Uẩn cực kỳ bực bội cầm lấy tách cà phê, lại phát hiện ngay cả cà phê cũng
cạn tới đáy, định nhấn điện thoại nội bộ gọi người đưa vào thì chợt nhớ sau khi
Sơ Tâm bỏ đi, chức vụ trợ lý vẫn còn đang bỏ trống.
Hoa Sơ
Tâm…… Trong đầu vừa mới hiện lên cái tên này, trái tim lại liền truyền đến cảm
giác đau đớn nhức nhối.
Cô mới
rời đi có bốn ngày, mà cứ như là đã bốn năm, sau khi cô rời đi mỗi một giây một
phút đều trôi qua khó khăn như vậy.
Cuộc
sống của anh hơn một tháng qua đã bị cô chiếm giữ hoàn toàn, từ văn phòng, tòa
án, nhà riêng, tất cả những nơi anh thường xuyên lui tới, đều bị hình bóng cô
chiếm cứ.
Ngay cả
khi mở tủ lạnh ra, cũng nhìn thấy mấy hộp kem vì cô mà mua đang nằm lặng lẽ
trên ngăn đá.
Anh
không muốn thừa nhận nhưng chết tiệt anh quả thực là đang rất nhớ cô.
Nhớ
những lúc bị cô quấy rầy, nhớ khuôn mặt tươi cười của cô, nhớ bộ dáng cô co
tròn ở bên cạnh làm phiền anh xem hồ sơ.
Đáng
chết! Tiêu Hằng Uẩn tức giận ném tách cà phê về phía cửa.
“Chậc
chậc! Có cần ra tay độc ác như vậy không?” Tách cà phê rơi xuống đất, một khuôn
mặt nam tính tuấn tú xuất hiện ở trước cửa.
“Đội
trưởng Hạng Kính Chi? Cậu ở trong này làm gì?” Tiêu Hằng Uẩn sắc mặt không tốt
lên chút nào, trừng mắt nhìn đội trưởng cục cảnh sát trẻ tuổi đang đứng trước
mặt.
Có lẽ
anh ta không nên xuất hiện ở nơi này. Hạng Kính Chi cũng rất hiểu điều này,
nhưng vẫn có chút cảm thấy mình giống như ngôi sao rất tuấn tú đi vào nhầm
studio.
“Tôi
đây là có lòng giúp đỡ.” Hạng Kính Chi nhún nhún vai. “Tiện đường đi qua, Thiên
Lôi muốn tôi đến thông báo cho cậu vị Hoa tiểu thư kia đã mất tích. Nhân tiện
hỏi cậu có chút tin tức nào hay không.”
“Mất
tích?” Tiêu Hằng Uẩn con ngươi đen lộ rõ vẻ bất an.
“Căn cứ
vào lời khai của nhân chứng, trước khi rời đi cô ấy từng nói rằng muốn đi tìm
cậu.”
“Chuyện
xảy ra khi nào?” Tìm anh? Tiêu Hằng Uẩn cổ họng căng thẳng, vội vàng lên tiếng.
“Khoảng
3 giờ sáng hôm nay, tuy rằng theo thời gian quy định của pháp luật thì chưa
được coi là mất tích, thế nhưng chúng tôi nghi ngờ tính mạng Hoa tiểu thư có
thể gặp nguy hiểm.”
Hạng
Kính Chi rất an phận báo cáo, cũng vừa lòng nhìn sắc mặt đại biến của vị đại
luật sư vốn luôn ở trong sở cảnh sát mặt không đổi sắc đối đầu với cảnh sát.
“Nghe nói, bên phía xã hội đen có người treo số tiền lớn cho ai phát hiện ra
tung tích của Huyết Lang, Hoa tiểu thư mất tích có khả năng liên quan đến việc
này.”
“Cậu
nói là cô ấy bị bắt cóc?” Một chút điềm tĩnh nơi con ngươi đen đã hoàn toàn tan
rã, anh chỉ thiếu chút xông lên túm lấy cổ áo của anh ta để hỏi cho rõ ràng.
“Đây
cũng chỉ là suy đoán thôi.”
Lời còn
chưa nói hết, một người khác vội vàng xông vào.
“Tiêu
luật sư, nhận điện thoại nội bộ đi, có người tên là Huyết Lang nói có chuyện
liên quan đến Sơ Tâm muốn tìm anh.” Tiểu Hải nhấn điện thoại nội bộ nửa ngày
không có người nhận, đành phải chạy vào thông báo.
Hạng
Kính Chi cùng Tiêu Hằng Uẩn liếc mắt nhìn nhau một cái, cùng không ngờ được
Huyết Lang mai danh ẩn tích lâu ngày giờ phút này lại xuất hiện.
“Alô.”
Tiêu Hằng Uẩn nhấc điện thoại, giọng nói có phần căng thẳng. “Huyết Lang?”
“Sơ Tâm
đang ở cảng xx khoang chứa hàng bến tàu số 5.” Giọng nói trầm thấp cũng không
lên tiếng xác nhận thân phận, chỉ nói thêm một câu, không đợi anh trả lời liền
cúp điện thoại. “Cô ấy cần cậu.”
Sơ Tâm,
là anh đã làm liên lụy đến em……
Anh đi
rồi, em phải chăm sóc cho mình thật tốt, lần này không được dễ dàng buông xuôi
hạnh phúc của em nữa……
Sơ Tâm,
tạm biệt.
Trong
lúc mơ mơ hồ hồ, Hoa Sơ Tâm thấy hình như mình nghe được giọng nói của anh
trai.
“Anh!”
Đột nhiên cô bừng tỉnh, trước mắt cô chỉ toàn là bóng tối.
Đây là
đâu? Lúc này Hoa Sơ Tâm mới phát hiện ra mình đang bị trói chặt trên mặt đất,
không thể động đậy, mà cảnh vật quanh mình thì vừa xa lạ vừa tối tăm.
Cô vì
sao lại ở nơi này? Đúng rồi…… Hằng Uẩn!
Cô khẽ
lắc lắc đầu, mơ hồ nhớ lại mình nhận được một cú điện thoại của người đàn ông
xa lạ, sau đó liền rời khỏi “Dương Châu mộng”, lại sau đó……
Cô mắc
bẫy rồi ư?! Điều này chẳng phải chứng minh rằng…… Hằng Uẩn không có chuyện gì
sao?
Đột
nhiên một tiếng nổ rất lớn vang lên ầm ầm cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Đằng xa
ánh lửa bùng lên, chiếu sáng khắp cả căn phòng tối tăm, Hoa Sơ Tâm lúc này mới
thấy rõ mình bị nhốt trong một cái kho hàng rất lớn, có lẻ do vụ nổ mạnh ở phía
trước mà lửa bốc càng ngày càng cao, ngọn lửa nhanh chóng lan rộng ra.
“Sơ
Tâm! Sơ Tâm em ở đâu?” Một giọng nói quen thuộc từ xa truyền đến.
Thực sự
cô không nghe nhầm chứ, đây là giọng của anh trai mà, là anh trai tới cứu cô!
“Anh!
Em ở trong này!” Cô một mặt lớn tiếng kêu lên, mặt khác dựa vào vách tường đứng
dậy.
Vừa mới
lảo đảo đứng lên thì một bóng người đã vọt tới.
“Sơ Tâm
, em không sao chứ?” Vẻ mặt Huyết Lang vô cùng lo lắng, không kịp xem kỹ xem cô
có ổn chưa đã nhanh chóng cởi dây trói trên người cô xuống.
Ngọn
lửa vô tình rất nhanh thiêu đốt không khí ở bên trong, rồi dễ dàng lan đến hàng
hóa trong kho tạm.
“Anh,
sao anh lại không đi? Sao anh lại ở trong này?” Cô vội vàng hỏi.
“Anh
không vượt biên.” Huyết Lang cởi dây trói trên người cô xuống, kéo cô tìm kiếm
lối ra ở trong kho hàng tràn ngập khói đặc. “Chúng ta đi ra ngoài trước rồi nói
sau.”
“Huyết
Lang!” Một tiếng quát to từ phía sau hai người truyền đến.
“Sơ
Tâm, em đi trước đi.” Huyết Lang biết rõ người tới là ai, nhanh chóng đem Hoa
Sơ Tâm che ở đằng sau anh. “Mau đi đi!”
“Không,
anh…… A Lê?” Hoa Sơ Tâm lúc này mới nhìn rõ người đàn ông cầm súng đuổi theo,
là thuộc hạ lâu năm của anh trai. “Là anh bán đứng tôi?”
“Nếu
không cô nghĩ còn ai có thể biết chuyện cô và Tiêu Hằng Uẩn ở cùng một chỗ?” A
Lê không chút che dấu nói.
“Anh vì
sao lại phải làm như vậy…… Anh trai tôi đối với anh tốt như vậy……” Cô không dám
tin, một người từ trước tới nay luôn thẳng thắn như A Lê, vì sao chỉ sau một
đêm lại thay đổi hoàn toàn như vậy?
“Cái
đầu của Huyết Lang trị giá tám trăm vạn đấy.” A Lê đơn giản trả lời, giải đáp
thuyết phục sự hoang mang của cô.
“Sơ
Tâm, em đi trước đi.” Lửa càng lúc càng lan rộng, bên ngoài truyền đến tiếng xe
cảnh sát đang lao tới, Huyết Lang thúc giục. “Người bọn họ muốn là anh, em mau
chạy đi.”
“Không,
anh! Em……”
Hoa Sơ
Tâm còn chưa nói hết, một tiếng súng vang lên, viên đạn xuyên qua đùi Huyết
Lang, dưới ánh lửa, máu bắn khắp nơi, Huyết Lang chống đỡ không được, thân mình
thẳng tắp gục xuống.
“Anh!”
Sơ Tâm vội vàng đỡ lấy anh, hốc mắt trào ra nước mắt kinh hoảng.
“Chạy
mau!”
“Các
người ai cũng đừng mong rời khỏi đây.” A Lê cười lạnh, lại lần nữa gương súng
lên.
Trong
lúc bối rối, Hoa Sơ Tâm lại không chú ý tới thần sắc đối phương quá mức nhàn
nhã.
Tiếng
súng thứ hai vang lên, vốn là viên đạn nhắm vào Hoa Sơ Tâm nhưng lại bị Huyết
Lang ngăn lại, găm vào trong ngực anh.
“Anh,”
Máu tươi mãnh liệt thấm đỏ hai tay của cô.
“Sơ
Tâm!” Cùng lúc đó, một giọng nói ôn trầm quen thuộc từ trong biển lửa vang lên.
Là
giọng nói của Tiêu Hằng Uẩn! Hoa Sơ Tâm giật mình kinh sợ, cuối cùng nhìn thấy
chính bóng dáng cao ngất mà mình đêm mong ngày nhớ xuất hiện ở trước mắt.
“Anh
đừng qua đây,” Nhìn anh hướng về phía cô đi tới, cô vội vàng lên tiếng ngăn
cản.
Anh
trai đã bị thương, cô không muốn lại nhìn thấy cảnh người đàn ông mình yêu chịu
cảnh tương tự.
A Lê
mắt thấy tình thế không tốt, đang muốn đi lại đây nhanh chóng giải quyết phiền
toái, hàng hóa bị cháy lại đột nhiên ngã nhào, cản đường đi của anh ta.
“Sơ
Tâm!” Thấy cô cả người nhuộm đỏ màu máu, cơ hồ muốn cho Tiêu Hằng Uẩn không hít
thở nổi.
“Đó là
máu của tôi! Đồ ngốc.” Huyết Lang thấy kẻ thù ngày xưa, lại vẫn có thời gian
châm chọc anh.
“Anh,
anh đừng nói chuyện.” Nước mắt không ngừng làm mơ hồ tầm mắt của cô, máu vì sao
vẫn càng không ngừng chảy vậy? “Hằng Uẩn, anh mau giúp anh ấy, giúp anh ấy……”
“Dựa
vào cậu ta? Hừ!” Huyết Lang hừ lạnh một tiếng.
“Câm
miệng đi! Huyết Lang.” Xác nhận cô không việc gì, Tiêu Hằng Uẩn nhanh tay đỡ
Huyết Lang dậy, quyết định rời khỏi nơi này trước rồi nói sau.
“Để
Huyết Lang lại!” Phía sau tiếng súng vang lên, nhưng viên đạn bị bắn lệch
hướng.
“Tiêu
Hằng Uẩn, cậu mang em ấy đi, tôi sau đó sẽ.” Huyết Lang đẩy kẻ thù không đội
trời chung và em gái mình ra, cố gắng đứng vững.
“Anh!
Không!” Hoa Sơ Tâm gắt gao nắm chặt lấy cánh tay anh trai, chết cũng không chịu
buông ra.
“Đi
mau! Nếu không đi, muốn chạy cũng không kịp!” Huyết Lang đẩy cô một cái rồi lập
tức sau đó lại nghe thấy tiếng súng lần nữa vang lên. “Tiêu Hằng Uẩn, mang em
ấy đi mau.”
Tiêu
Hằng Uẩn bỗng nhiên nhận ra được điều gì, không hề chậm chễ, nắm chặt Hoa Sơ
Tâm đang ra sức vùng vẫy kéo ra bên ngoài.
“Tiêu
Hằng Uẩn! Anh buông ra! Buông ra!” Nhìn khuôn mặt anh trai đẫm máu, ở khói mù
dày đặc trung càng cách càng xa, Hoa Sơ Tâm sức cùng lực kiệt gào thét: “Buông
ra! Tiêu Hằng Uẩn! Em hận anh, em hận anh!”