Hai người ăn cơm tối xong cũng đã bảy giờ tối, Vương Luân phụ giúp Khả Phi rửa chén bát. Hắn rửa xà phòng thì cậu rửa nước rồi úp chén. Công việc nhẹ nhàng đơn giản nhưng mang lại cảm giác ấm áp không thể tả được.
-Em dạo này hay ốm đau, hay là vài ngày nữa anh thuê người giúp việc về nhé? Cũng đừng đi làm nữa. Lịch trình anh thời gian gần đây rất nhiều nên không thể ở nhà chăm sóc em được. Có người giúp việc và được nghỉ ngơi tốt thì em ở ổn hơn.
Khả Phi lắc đầu, từ chối lời đề nghị của hắn. Ôn nhu đáp lời.
- Anh đừng chiều hư em như vậy, dù sao em cũng là con nhà nông. Làm việc đã quen, giờ mà bảo em ở nhà thì sẽ rất chán đó. Chuyện ốm đau ai cũng thường xảy ra mà. Anh đừng lo lắng, em đi làm rồi về dọn dẹp cảm thấy người sẽ khoẻ hơn nhiều.
Đưa cái chén cuối cùng qua cho Khả Phi rửa, Vương Luân vẫn không an tâm nói.
- Để em ở nhà một mình như vậy anh thật sự rất lo.
Cậu dùng ngón tay của mình chạm nhẹ lên môi hắn giống như không cho người kia nói nữa. Khẽ mỉm cười nhẹ nhàng, Khả Phi thúc giục.
- Được rồi, người yêu đại nhân của em... anh đừng khó tính nữa mà. Như vậy sẽ mau già lắm đó. Mau lên đi tắm đi, sau đó chúng ta sẽ chuẩn bị đi chơi.
- Hôn anh một cái đi Khả Phi.
Vương Luân đôi mắt chỉ chất chứa hình ảnh của cậu, không thể ngừng yêu thương Khả Phi được. Hắn nhẹ nhàng vuốt má cậu đưa ra yêu cầu.
Mấy năm nay lúc nào mà chẳng hôn nhau, cậu cũng chẳng ngại ngùng gì. Rất tự nhiên áp môi mình lên môi anh hôn nhẹ một cái. Sau đó lên tiếng thúc giục.
- Được rồi, anh mau đi tắm đi. Em thay đồ rồi chúng ta cùng đi.
Được hôn thoả mãn, Vương Luân cười cười nắm tay Khả Phi kéo lên phòng. Một người đi tắm, người kia thì sửa soạn quần áo.
Bởi vì bản thân là siêu sao hàng đầu cho nên hắn không thể để mặt một cách tự nhiên đi ra đường được. Lúc cả hai ngồi vào ô tô, Khả Phi nhắc nhở.
- Anh mang khẩu trang vào đi, đến chỗ đông người sẽ có nhiều người nhận ra anh đó.
Hẹn hò lần nào cũng vậy, bọn họ không thể tự nhiên nắm tay nhau đi trên phố. Hắn không thể ở chỗ đông người ôm ấp cậu được. Việc mua đồ cũng là do Khả Phi giành mua.
Bởi vì cậu sợ bản thân sẽ trở thành gánh nặng cho anh.
Vương Luân nhìn cậu loay hoay lấy khẩu trang và mũ đen đội cho mình. Không kìm được buông lời.
- Muốn để mặt như vậy, quang minh chính đại đi chơi với em một lần. Muốn cho em có được cảm giác người yêu thật sự.
- Không được... anh nói đóng phim là đam mê của mình. Em không sao đâu mà, anh đừng nghĩ gì cả. Chỉ cần anh thương em thôi, đối với em công khai hay bí mật cũng không quan trọng đâu.
Khả Phi biết người này rất thích nghề diễn suất. Năm xưa Vương Luân tuy là thiếu gia nhà giàu nhưng vì yêu nghề nên chấp nhận đi làm diễn viên quần chúng để theo đuổi đam mê. Cậu thì sao cũng được... nhưng mà cậu không muốn mình trở thành tảng đá ngán đường anh.
Vươn người đến đội giúp Vương Luân cái mũ lưỡi trai,mang khẩu trang lại cho anh một cách cẩn thận. Lúc này cậu mới yên lòng thúc giục.
- Như vậy là được rồi, chúng ta đi thôi.
Hắn nhìn người kia cười tít cả mắt, chỉ đành thở dài một hơi. Sau đó nhấn chân ga chạy đi.
Cả hai người không tới rạp chiếu phim ngay, mà là đi đến một quá trà sữa nhỏ vắng người. Mua hai ly trà sữa rồi vào trong xe ngồi uống....
Khả Phi nói muốn uống loại thức uống béo ngậy này với hắn, nhưng mà vì sợ đi đâu cũng sẽ phát hiện. Cho nên cậu mới chọn cách mua hai ly nhỏ, cùng với Vương Luân ngồi ở trong xe thưởng thức.
Như bao cặp đôi khác. Họ có thể thoả mái vào các quán trà sữa lớn đường đường chính chính ngồi ở trong quan uống chung. Nhưng mà Khả Phi thì lại không được như vậy, nhìn thấy người bên cạnh cười tít mắt cầm ly trà sữa trong tay. Cùng hắn chụp hình trong xe ô tô... Vương Luân chợt nhận ra.
"Vì mãi mê theo đuổi sự nổi tiếng, hắn đã không thể làm tròn bổn phận của một người yêu trọn vẹn rồi."
- Vương Luân... Vương Luân... anh ngẩn người cái gì vậy? Đang suy nghĩ gì sao?
Giọng nói trầm nhẹ vang lên kéo suy nghĩ của Vương Luân trở về hiện tại. Nhìn một lượt người này từ trên xuống dưới, ánh mắt cậu chứa đầy sự hồn nhiên ôn hoa, khuôn mặt ốm đi một chút nhưng nụ cười thì luôn nở trên môi. Vương Luân không đầu không đuôi hỏi.
- Khả Phi... nếu có một ngày anh hoàn toàn mất trắng, không còn là người nổi tiếng nữa. Em có yêu anh không?
Câu hỏi đột ngột bất ngờ nhưng vẫn không làm Khả Phi xảy ra vấn đề gì, đưa tay mình lên vuốt má người yêu. Cậu khẳng định.
- Em theo anh từ khi anh chưa nổi tiếng, cho nên anh cứ yên tâm. Em sẽ không bao giờ bỏ anh. Còn nếu một ngày nào đó anh mất trắng thật, thì em chắc chắn rằng em không thể lo cho anh một cuộc sống sung túc . Nhưng cơm một ngày ba bữa thì em dư sức. Lúc anh ốm đau bệnh tật em vẫn nuôi được. Em hứa đó.
Nhìn người kia ngây thơ nói ra mấy lời kia. Vương Luân cảm thấy tim mình như tan chảy vậy. Hắn biết đời này hắn không thể sống thiếu Khả Phi được, vươn người đến qua lớp khẩu trang hôn lên má cậu. Hắn cưng chiều nói.
- Ngốc... anh có mất trắng tay thì không đến nổi để em nuôi đâu. Anh vẫn dư sức lo cho hạnh phúc của đôi ta. Được rồi, cũng gần đến giờ chiếu phim rồi. Chúng ta đi thôi.
Khả Phi nhẹ nhàng gật đầu, thắt lại dây an toàn. Cả hai từ từ chạy xe đến rạp chiếu phiên, bắt đầu một buổi hẹn hò bí mật như thường lệ.