Người của Khả Phi có mùi sữa tắm hương cam, nghe mùi rất dễ chịu. Vương Luân mỗi lần ôm cậu, đều vùi đầu vào cần cổ của Khả Phi. Tham lam hít lấy mùi hương từ người yêu.
Hơn mười ngày không gặp, cả hai thật sự rất nhớ đối phương. Chẳng cần một cái hôn cuồng nhiệt, chỉ cần một cái ôm chứa đầy sự nhớ nhung. Cảm nhận được hơi ấm của nhau, để biết đối phương đang ở cạnh. Như vậy là đủ rồi.
Thẩm Vương Luân nhớ Khả Phi đến nổi ôm cậu thật chặt rồi nhấc bổng cậu lên, lúc nhẹ nhàng thả cậu xuống đất. Hắn nghiêm giọng hỏi.
- Mấy ngày nay không ăn uống đầy đủ hay sao? Người em gầy đi rất nhiều, anh ôm cũng cảm thấy nhẹ hơn trước.
Mặc dù công việc dày đặc, thời gian ở chung không nhiều. Nhưng mà những chuyện liên quan đến Khả Phi, Vương Luân đều quan tâm từng chút một. Lúc ôm người này lên, cảm nhận cậu gầy hơn một chút. Hắn cảm thấy xót xa vô cùng.
Mà Khả Phi cũng biết bản thân chẳng thể qua mắt được Vương Luân, cho nên đành phải khai thật.
- Không có anh nên ăn cơm rất buồn, cho nên mỗi khi làm xong việc. Em thuận tiện vào mấy quán nhỏ ăn tạm cái gì đó rồi về nhà ngủ, mới năm ngày trước bị cảm nhẹ. Nên người gầy hơn một chút thôi. Anh đừng giận em.
- Năm ngày trước bị cảm, tại sao lại không gọi điện nói anh?
- Anh đang bận quay phim, em không thể làm anh lo lắng được. Dù sao em cũng tự lo cho bản thân được mà. Anh không giận em chứ?
Quả thật, năm ngày trước là thời gian hắn cùng cả đoàn phim gấp rút quay những cảnh cuối cùng để đóng máy. Lịch quay liên tục cho nên hắn không có thời gian gọi điện cho Khả Phi, chỉ có thể nhắn tin hỏi thăm cậu mà thôi.
Lúc cậu ốm đau chẳng ai bên cạnh, hắn trong lòng nhói từng cơn. Cuộc tình của bọn họ cứ lén lén lút lút ở trong bóng tối thế này khiến người chịu thiệt thòi nhiều nhất vẫn là người yêu của họ. Vương Luân bỗng nhận ra.
- Hắn đã để cho Khả Phi chịu khổ nhiều rồi, hai năm nổi tiếng. Cậu vẫn chưa nhận được một chút sự công bằng như bao cặp yêu nhau khác. Người yêu của hắn, thật sự khiến hắn càng thêm yêu chứ không thể buông mà.
Vuốt nhẹ má trái đã mất đi chút thịt của cậu, Vương Luân ôn nhu trả lời.
- Ngốc... anh thương em còn không hết thì làm sao mà giận em được. Hứa với anh, sau này dù có việc gì cũng phải nhớ đến anh và gọi cho anh đầu tiên có được hay không?
Khả Phi cười hiền, dùng ngon tay điểm nhẹ lên mũi của hắn. Ngoan ngoãn trả lời.
- Em biết rồi, sau này sẽ gọi đến làm nũng với anh. Cho anh phải về với em.
- Được... chỉ cần em gọi, anh sẽ về ngay.
Lời nói yêu thương tựa như mật ngọt rót vào tai, Vương Luân cuối cùng cũng trở về. Nổi nhung nhớ mấy ngày nay cuối cùng cũng thoả mãn. Hai người ôm nhau một lúc lâu, cậu mới tiếp tục lên tiếng.
- Mấy ngày nay anh ăn uống thế nào? Có kén ăn không?
Hắn lắc đầu, buông Khả Phi ra, rồi kéo cậu đến bàn ăn. Múc cho cậu một chén canh cá, đợi cậu cầm muỗng lên. Lúc này hắn mới trả lời.
- Anh có ăn nhưng ăn rất ít, hình như quen ăn đồ em nấu cho nên khi ăn ở ngoài lại không thể nuốt trôi. Về nhà vừa nghe mùi hương của thức ăn. Bụng anh lập tức đánh trống, kì lạ thật.
- Vậy ăn nhiều một chút, tranh thủ được nghỉ một hôm. Trưa mai em sẽ nấu mấy món anh thích nhé?
- Khả Phi của anh lúc nào cũng tuyệt vời nhất.
Vương Luân thương yêu nhìn cậu, mà Khả Phi cũng hiểu tính hắn. Cậu nhìn người yêu rồi cười cười vài cái, sau đó chăm chú chỗ thịt cá ngon nhất bỏ vào chén hắn. Thúc giục.
- Mau ăn đi nào, em cũng đói bụng lắm rồi.
Vương Luân sợ Khả Phi đói, cho nên gật đầu ăn cơm. Trong bữa ăn, hai người đều nói chuyện với nhau một cách vui vẻ.
- Dạo này chưa cùng em đi đâu chơi, hay là tối nay mình đi đâu đó nhé? Anh đưa em đi xem phim.
- Anh nói thật không? Tối nay mình có thể đi chơi sao?
Lúc nghe được đi chơi, hai mắt Khả Phi sáng lên.
- Ừ... em muốn đi đâu, anh sẽ đưa em đi.
- Vậy... mình đi xem Avenger: Endgame được không? Phim này đang nổi, mình đi xem phim này nhé?
- Được, ăn cơm xong chúng ta lập tức chuẩn bị đi.
Khả Phi đang cười vui vẻ, nghe xong câu nói cuối cùng của Vương Luân, cậu bỗng nhiên lắc đầu nói.
- Không được, giờ đó rất đông người. Đi giờ đó nếu để phóng viên chụp được sẽ liên luỵ đến anh. Mình đi xem suất 10h tối cũng được, mấy lần trước xem giờ này vẫn ổn mà.
- Nhưng mà anh muốn cho em một buổi hẹn hò như mọi người khác, cùng em dạo phố giữa chốn đông người. Có thể nắm tay em đi mọi nơi. Anh không muốn em chịu thiệt thòi.
Cậu cười nhẹ, gắp miếng thịt bỏ vào chén hắn. Rồi tiếp tục trấn an.
- Thời gian còn dài, anh không cần phải vội. Được đi chung với anh, dù có thời gian có muộn đến đâu em cũng thấy vui. Chỉ cần chúng ta bên nhau là đủ rồi. Em không hề chịu thiệt thòi mà. Nào.. nào, mau ăn đi.
Nhìn nụ cười thản nhiên tựa hồ không có chuyện gì lớn lao của Khả Phi, hắn chỉ hận không thể bỏ cậu vào trái tim mình cho an tâm. Gắp một chút thịt nạt bỏ lại vào chén cậu, hắn bỗng nhiên nghĩ.
- Có lẽ, nên cho Khả Phi một danh phận thật sự rồi. Công khai, có lẽ là tốt hơn.