Chuyện Tình Của Mọt Sách

Chương 5: Màn tỏ tình tại công viên




Tối, tôi chọn quần jean giả váy kết hợp cùng áo thun và đôi giày thể thao màu trắng hình mặt cười đen đơn giản rồi đeo thêm cái balo kiểu nhỏ vào. Tô ít son nude. Ngắm mình trước gương, tôi ưng ý gật đầu.

Hoàng Luân – cậu bạn hẹn tối nay của tôi đã đợi sẵn ở dưới cùng chiếc xe đạp thể thao hãng Catani ATX 550. Tôi khóa cửa lại rồi xuống dưới.

Vừa xuống, Luân ngây người nhìn tôi. Tôi cười gượng gạo rồi hỏi:

- Cậu đợi lâu chưa?

- Không, tớ vừa tới. Cậu đói chưa? Chúng ta đi luôn nhé!

- *gật đầu*

Tôi ngồi 1 bên, cái kiểu mà mấy thiếu nữ hay ngồi. Mịa kiếp, giờ mới biết mình ngu, khó chịu chết đi được. Cậu ta cứ lượn 1 tí là muốn té xuống đường luôn vậy đó!

Trước tiên – nhà hàng Ý. Tôi nhìn menu, món nào cũng ngon hết, nhìn mà hoa cả mắt. Cả đời chưa chắc đã có thể đặt chân vào đây, cho nên hôm nay bổn nương sẽ ăn thỏa thích luôn. Tôi gọi cơm chiên dương châu, pizza Casablanca, thịt nướng xiên,… và vân vân mây mây…

Luân thì đơn giản lắm, cậu ta chỉ gọi cùng món của tôi thôi! Cái gì cũng lấy 2 phần.

Tôi hỏi sao không gọi món cậu thích?

Cậu ta đáp hôm nay là ngày tớ dành cho cậu, nên cậu chọn thế nào tớ chọn thế đó!

Tôi ngại đỏ mặt. Ít ra tôi cũng còn là con gái, sến súa diêm dúa như vậy cũng ngại chứ bộ. Nhưng mà Hoàng Luân lại thuộc tuýp người ấm áp, dịu dàng và cực biết quan tâm người khác cho nên đây cũng là 1 phần trong những sự dịu dàng của cậu.

Ăn xong, Luân dẫn tôi đi dạo 1 vòng trên phố, ăn những món bán dạo trên vỉa hè.

Đường phố đông vui, nhộn nhịp thế này mà tối nào tôi cũng cắm đầu ở nhà ôm cái điện thoại. Kể ra cũng cổ hủ thiệt, luôn giữ cái quy định quê: không ra ngoài vào buổi đêm. Ở nhà vẫn thường được 2 cụ bảo thế nên đâm ra lên thành phố cũng cứ ru rú ở nhà vậy!

Ra đường 1 mình rất nguy hiểm, cũng chán nữa. Chỉ tổ mệt!

- Uyển Như, vào công viên không?

- Hả… à ừ…. Sao cũng được.

Tôi đáp. Nghĩ cũng đơn giản chỉ là lịch trình chơi của hôm nay mà sao Luân phải hỏi ấp úng như thế? Ai dè, tới nơi mới biết không phải chỉ đơn giản như vậy! Cái phức tạp là trước mặt tôi…. ở 1 góc khuất của công viên…. Nến lung linh bao bọc, xếp hình trái tim đầy lãng mạn. Trước mặt, Hoàng Luân cầm bó hoa hồng to tổ bố, nở nụ cười ấm áp. Bỏ mẹ, nến cháy đang nóng vãi đạn thì thằng cha này cười ấm áp. Nực chết con mất!

Cậu ta tiến lại gần tôi, quỳ xuống, đưa bó hoa lên. Ngát hương hoa hồng luôn.

- Uyển Như, hôm nay, giờ này, tớ chính thức hỏi cậu…. Làm người yêu tớ nhé?

Vãi man…. Có cần linh thiêng giờ hoàng đạo vậy không? Tôi cứ ước là sẽ có 1 màn tỏ tình lãng mạn lắm, giờ có rồi… Vậy mà chẳng biết ứng xử thế nào, trong mơ sao từ chối cũng dễ mà đồng ý cũng dễ? Thế đíu nào mà ngoài đời lại thực tế đến vậy?

Tôi e hèm lấy giọng rồi nói lí nhí:

- Hoàng Luân, có lẽ…. Tớ phụ lòng và công sức của cậu hôm nay rồi…!

- Uyển Như, tớ không cần gấp. Cậu cứ về suy nghĩ thật kĩ rồi trả lời tớ sau cũng được.

- Nhưng mà… có suy nghĩ thật kĩ… thì đây cũng là câu trả lời của tớ…

Tôi nhìn thẳng vào mắt Luân, người run cầm cập mà vẫn giương đôi mắt quả quyết nhìn cậu ta. Hoàng Luân bỏ bó hoa xuống, thất vọng tràn ngập trên gương mặt cậu:

- Tớ vẫn sẽ đợi!

- Đợi làm éo gì? Nó từ chối thế rồi thì vứt mẹ đi cho nhẹ lòng. Giữ khư khư rồi đứa nào khổ?

Cái giọng nói ngông cuồng, ngạo mạn này…. Là…. Mạc Đình Phúc?

….