Có lẽ vì bị Trường Phong cảnh cáo, mấy ngày sau đó Anh Thư không hề xuất hiện nữa, dường như biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời của cô, hoặc cũng có thể là vì cô đã chặn cô ta nên mới không thấy cô ta nữa.
Nếu không phải vì biết rằng cô ta vẫn còn làm việc ở tập đoàn A, Thục Mây còn nghĩ sau ngày hôm đó cô ta đã viết đơn từ chức luôn rồi.
Dù sao thì đối với cô mà nói, chuyện mà Anh Thư đã làm và trải qua đều quá mất mặt.
Cô mà là cô ta thì cô sẽ không mặt dày ở lại đây nữa đâu.
Cả hai người đều cho rằng chuyện này chỉ đến đây là kết thúc, thì sáng thứ hai của tuần sau đó, Trường Phong lại nhận được email của Anh Thư.
Trong thư là vài dòng ngắn ngủi cùng với một tệp đính kèm.
"Aiden, tớ biết cậu không có thiện cảm với tớ, nhưng xin cậu hãy tin tớ, tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi.
Chúng ta quen nhau đã lâu như vậy, cậu lẽ nào còn không hiểu tớ sao? Cho dù có chuyện gì đi nữa, tớ cũng sẽ không bao giờ làm ra chuyện gì gây bất lợi cho cậu.
Đoạn audio đính kèm, hy vọng cậu sẽ nghe nó.
Có một số thứ, một số người không hề giống như vẻ bề ngoài mà cậu thấy đâu."
Trường Phong liếc qua tệp audio đính kèm, vốn định mặc kệ nó, xóa đi bức thư này.
Nhưng nghĩ một lúc, anh lại thay đổi quyết định, mở nó lên nghe.
*
Thục Mây đang tập trung hoàn thành công việc được giao trong ngày hôm nay, thì phía trước mặt bỗng xuất hiện một bóng người.
Cô ngẩng đầu lên nhìn, có chút ngạc nhiên khi thấy người đó là trợ lý của Triều Dương.
Mike gật đầu một cái coi như chào hỏi, rồi truyền lời, "Anh Andrey bảo anh ra nói với em, tổng giám đốc cho gọi em lên đó."
Thục Mây nhíu mày, ánh mắt hơi liếc xuống điện thoại.
Thời gian hiển thị cho thấy giờ nghỉ trưa còn lâu nữa mới đến, lại không thấy báo có tin nhắn từ Trường Phong.
Cô đứng lên khỏi ghế, hỏi Mike, "Anh ấy có nói vì chuyện gì không?"
"Anh không biết," Mike lắc đầu, rồi lại cười trêu chọc, "Nhớ bạn gái của mình quá chăng?"
Thục Mây cười cười, không đáp lời mà chỉ cảm ơn anh đã truyền lời rồi đi lên phòng của Trường Phong.
Nếu không phải chuyện quan trọng, Trường Phong chắc chắn sẽ không cho gọi cô.
Cho dù có thực sự nhớ cô đi nữa thì cũng chỉ nhắn tin cho cô mà thôi, chứ sẽ không làm ra hành động này.
Huống chi...!bọn cô ngày nào cũng gặp nhau, sao có thể là vì nhớ quá được.
Lúc đến bên ngoài căn phòng, Minh Huy ngồi ở bên trong thông qua cửa kính trong suốt nhìn thấy cô, không khỏi ngạc nhiên.
Đợi cô bước vào anh liền hỏi, "Sao em lại ở đây?"
"Anh Phong gọi em lên."
"Thế à?"
Minh Huy khó hiểu chau mày, nhưng cũng không ngăn cản cô.
Anh lại cánh cửa gỗ, gõ lên trên đó hai cái, đợi người bên trong đáp lời rồi mới mở cửa ra, để Thục Mây vào.
Thục Mây bước vào bên trong liền thấy Trường Phong vẫy vẫy tay gọi mình lại gần.
Cô vừa tiến lại chỗ anh, vừa quan sát nét mặt của anh.
Trông anh rất bình thản, không có điểm gì khác lạ, không nhìn ra được là anh có đang lo lắng hay tức giận gì không.
Nhưng chính vì như vậy mà Thục Mây càng thêm nghi ngờ, vì mỗi lần đối mặt với cô anh đều rất dịu dàng và tình cảm.
"Sao thế anh?"
Thấy cô đứng bên cạnh mình, Trường Phong liền đưa tay kéo cô ngồi lên đùi mình, một tay ôm ngang eo cô, một tay lại chỉ lên màn hình máy tính.
"Em nghe cái này đi."
Thục Mây còn chưa kịp đỏ mặt, Trường Phong đã cho chạy bản audio trên máy tính, sự chú ý của cô liền chuyển qua đoạn âm thanh vang ra từ máy tính.
Là một đoạn ghi âm.
Trong đoạn ghi âm, có hai người phụ nữ đang nói chuyện.
Âm thanh cũng cực kỳ quen thuộc, là của cô và Anh Thư.
"Tình cảm giữa em với Aiden chắc ngọt ngào lắm nhỉ? Chị thấy cậu ấy đối xử với em tốt ghê."
"..."
"Sao vậy? Sao em không nói gì?"
"Hắn ta là một tên khốn nạn chị ạ."
"Sao có thể?!"
"Lúc đầu khi tán tỉnh em thì quan tâm đến em, đến khi em thích hắn rồi thì lại...!Nhìn mặt mũi trông đẹp trai sáng sủa, thông minh chăm chỉ, không nghĩ đến tính tình lại tệ hại đến vậy."
"Không thể nào...!Chị thấy anh ấy quan tâm đến em lắm mà? Chẳng lẽ khi ở riêng thì cậu ấy lại không như vậy? Nếu vậy sao em còn ở bên cậu ấy làm gì?"
"Haha, chơi xong rồi bỏ thôi chị."
Đoạn ghi âm tới đây thì kết thúc.
Thục Mây sắc mặt tái nhợt, vội vàng quay đầu nhìn Trường Phong, gấp rút giải thích, "Không phải! Em không có nói như vậy! Không đúng, là em nói...!Không phải, ý em là, câu chữ đó là em nói nhưng không phải trong hoàn cảnh như vậy! Anh Phong, anh nhất định phải tin em!"
Trường Phong im lặng nhìn người con gái trong lòng mình bối rối giải thích đến mức nói không trọn câu, đôi mắt ửng đỏ lên tràn đầy vẻ hoảng loạn và lo sợ.
Cảm thấy hiệu quả đã đạt rồi, Trường Phong liền mỉm cười, dịu dàng nói.
"Anh biết."
Thục Mây còn đang không biết phải nói thế nào để giải thích trọn vẹn cho đoạn ghi âm này, bỗng nghe được anh nói hai chữ đơn giản ấy, cô có cảm giác như vừa mới được cứu từ địa ngục trở lại vậy.
Nhìn người trước mặt đang ôm mình mỉm cười dịu dàng, ánh mắt tràn đầy sự tin tưởng và cưng chiều, không có lấy một tia nghi ngờ, Thục Mây bỗng cảm thấy sống mũi có chút cay cay, nước mắt không biết tại sao lại bỗng tuôn trào như suối.
Thục Mây nhào vào lòng anh, tiếng nức nở nỉ non vang lên cọ nhẹ qua tim anh từng đợt từng đợt, khiến anh bỗng cảm thấy hối hận trước hành động của mình.
"Sao em lại khóc?" Trường Phong bất đắc dĩ vuốt dọc lưng cô, động tác vô cùng dịu dàng như đang muốn an ủi, "Lúc anh chưa nói gì không phải em vẫn còn rất kiên cường sao? Anh nói anh tin em thì em lại khóc là thế nào?"
Thục Mây không trả lời, chỉ dụi dụi mặt ở lồ.ng ngực anh.
Nhìn bộ dạng như con mèo nhỏ của người trong ngực mình, động tác vuốt lưng của Trường Phong càng thêm nhẹ.
"Anh để em nghe thực chất là vì muốn nói cho em biết, trên đời này có rất nhiều người xấu, em cần phải nâng cao cảnh giác, không phải ai cũng có thể tiếp xúc gặp gỡ được."
Thục Mây ngoan ngoãn thút thít gật đầu, vì vẫn còn đang dựa vào anh nên trán cô cọ cọ ở trước ngực Trường Phong mấy cái, sợi tóc thon mảnh xuyên qua lớp áo sơ mi mỏng, đâm vào lồ.ng ngực anh, khiến anh vừa ngứa vừa nhói.
Một tay Trường Phong ôm lấy cô, một tay lại nhấc điện thoại bàn lên, nói với đầu bên kia, "Kết toán tiền lương tháng này cho Tiana bên phòng Pháp chế đi."
Thục Mây nghe thấy một lời này cũng không nói gì.
Dù sao người sai trước cũng là cô ta, cô cũng không thánh mẫu đến mức còn có thể đi nói đỡ cho cô ta, không nói đến cô còn bị cô ta dọa cho một trận.
Sụt sịt mũi mấy cái, Thục Mây cất tiếng hỏi Trường Phong, vì vừa mới khóc xong nên nghe có chút khàn, "Anh không nghi ngờ gì thật à? Sao anh không hỏi em rốt cuộc làm cách nào mà chị ta có được đoạn ghi âm này?"
Trường Phong cười dịu dàng, đưa tay lau vệt nước mắt ở khóe mắt cô, hỏi ngược lại, "Em thấy đoạn ghi âm này có chỗ nào khả nghi không?"
Thục Mây cố gắng nhớ lại đoạn ghi âm mình vừa nghe, nghĩ nghĩ một lúc, trả lời, "Mặc dù không phải tất cả các câu đều được em nói ra hoàn chỉnh, mà là chị ta ghép các chữ lại để tạo thành câu, nhưng nghe tổng quát thì về tông giọng, âm điệu đều rất tự nhiên, như thể cuộc nói chuyện đó thật sự tồn tại vậy.
Chị ta còn cố ý thêm âm thanh nền phía sau, đúng là rất tỉ mỉ."
Trường Phong gật đầu đồng ý, "Đoạn ghi âm này cô ta xử lý rất tốt, rất hoàn mĩ."
"Vậy sao anh lại không hề nghi ngờ gì?" Thục Mây khó hiểu hỏi.
"Nếu như cô ta đã có đoạn ghi âm tốt như thế này, tại sao không gửi cho anh ngay sau hôm đó? Mà phải đợi đến hơn một tuần sau?"
Thục Mây dần ngộ ra, "Là vì chị ta phải xử lý đoạn ghi âm đó sao?"
Trường Phong cười xoa đầu cô, "Cô ta muốn đoạn ghi âm này không có bất kỳ sơ hở nào, nên bỏ ra rất nhiều công sức cũng như thời gian."
"Hừ! Thông minh bị thông minh hại!"
Trường Phong bật cười, hôn lên trán cô một cái, "Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là vì anh tin em.
Cho dù cô ta có gửi cho anh ngay sau hôm đó, thì anh cũng sẽ cho rằng..."
"Cho rằng thế nào?" Thục Mây tò mò nhìn anh.
"Cho rằng em cố tình nói xấu anh, để cô ta hết yêu anh."
Thục Mây phì cười, gục đầu trước ngực anh mà cười nắc nẻ, "Anh yên tâm, mặc dù tính em hơi xấu một tí, nhưng loại chuyện cố tình nói xấu anh đó em không làm được đâu," Thục Mây bắt chước anh ngày thường vẫn hay động tay động chân trên mặt mình, đưa tay nhéo hai bên má anh, "Sao mà em nỡ được chứ!"
Trường Phong cười nhìn cô âu yếm, để mặc cô nhéo má mình.
Dù sao ban nãy anh làm mặt lạnh như vậy dọa cô sợ hãi, coi như đền bù một chút vậy.
Đương lúc hai người còn đang tình cảm, cánh cửa gỗ của căn phòng đột nhiên bật mở.
Bàn tay đang nhéo má Trường Phong của Thục Mây cũng hơi cứng lại.
Mới vừa nãy khi cô đến, dù bản thân là bạn gái của Trường Phong, trong phòng cũng không có ai khác nhưng Minh Huy vẫn gõ cửa trước khi để cô vào, chứng tỏ ba người các anh khi làm việc đều rất nghiêm túc, công tư phân minh.
Nay lại có người không thông báo trước đã xông vào phòng như vậy, chẳng lẽ là có chuyện gấp sao?
Vì cô đang ngồi đối mặt với Trường Phong nên không biết là ai đã tự tiện xông thẳng vào phòng, nhưng nhìn vẻ mặt dịu dàng của Trường Phong trong khoảng khắc đã trở nên lạnh lùng, ánh mắt lại ẩn ẩn tức giận, Thục Mây liền nghĩ có chuyện quan trọng, muốn từ trên người anh đi xuống, ai ngờ cánh tay đang vòng quanh eo cô lại thêm lực, giữ cô ngồi yên trên đùi anh.
Thục Mây quay đầu nhìn về phía cửa, thấy rõ người vừa mới xông vào, liền vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Đồng dạng với Thục Mây, người vừa mới xông vào kia khi nhìn thấy cảnh tượng ở trong phòng, cơn tức giận và khó hiểu lúc đầu lập tức chuyển thành phẫn nộ và ghen ghét.
Vì sao chứ?!
Anh ấy không hề có chút nghi ngờ nào sao? Rõ ràng cô đã cẩn thận tỉ mỉ đến vậy, sao anh có thể nhìn ra sơ hở nào được cơ chứ! Vậy mà thứ chờ đợi cô không chỉ là một câu cô bị đuổi việc, mà khi cô lên đây gặp anh, lại còn thấy hai người dính lấy nhau thân thân mật mật ân ân ái ái!
"Ai cho cô tự tiện vào đây? Cút ra ngoài!"
Anh Thư thấy Trường Phong tức giận đuổi mình, sắc mặt liền hơi tái đi, từ ánh mắt đến chân mày đều hiện ra nỗi đau buồn và tổn thương.
"Tại sao cậu lại đuổi việc tớ? Tớ đã làm gì sai chứ?"
"Cô đã làm gì, cô còn không tự biết sao? Lần trước tôi đã nói rồi, tôi cảnh cáo cô lần đầu cũng là lần cuối!".