Hôm cuối tuần, Thục Mây nói trước với Trường Phong một tiếng rồi đến chỗ hẹn.
Trường Phong mặc dù không quá vui vẻ, cũng không rõ hai người một bạn gái cũ một bạn gái hiện tại gặp nhau thì có gì để nói, nhưng Thục Mây đã quyết định như vậy thì anh cũng không có ý kiến gì, chỉ dặn cô đi đường cẩn thận.
Hai người hẹn nhau ở một trạm skytrain* dưới downtown.
Lúc cô đến nơi thì đã thấy Anh Thư đang chờ sẵn.
Thục Mây nhìn điện thoại của mình, vẫn còn mười phút nữa mới đến giờ hẹn, không nghĩ đến Anh Thư lại đến sớm như vậy.
Thấy cô tới, Anh Thư liền tiến lại gần, trên môi là nụ cười thân thiện dễ gần.
(*) tương tự subway nhưng ở trên cao
"Em tới rồi à?"
Đối phương mỉm cười đầy thiện cảm như vậy, sự ngượng ngập do thân phận giữa hai người trong lòng Thục Mây cũng phần nào giảm bớt.
Cô mỉm cười đáp lại.
"Chị đến lâu chưa? Ngại quá để chị chờ lâu rồi."
"Không sao, là do chị đến sớm.
Giờ cũng gần trưa rồi, em đói chưa? Hay mình đi ăn chút gì trước đã nhé."
Sáng nay dậy trễ nên Thục Mây chỉ ăn qua loa, giờ nghe cô nhắc đến Thục Mây liền cảm thấy có chút đói, liền đồng ý.
Hai người bàn bạc một hồi, quyết định lại quán ramen nổi tiếng dưới này ăn trưa.
Dù sao thì ở Vancouver, muốn ăn ramen ngon thì phải xuống downtown.
Cô đã cất công xuống đây rồi thì không thể bỏ lỡ cơ hội này.
Trong lúc ăn trưa, hai người có nói chuyện qua lại đôi chút.
Vì Anh Thư luôn trưng nụ cười trên mặt, cách nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng dễ nghe nên dần dần Thục Mây cũng tận hưởng khoảng thời gian này hơn.
Cảm giác bài xích và khó chịu lúc đầu chẳng mấy chốc đã biến mất.
Thậm chí cô còn nghĩ, nếu như Anh Thư không phải là bạn gái cũ của Trường Phong, có thể hai người còn trở thành bạn thân của nhau.
Sau khi ăn trưa xong, Anh Thư rủ cô vào trung tâm thương mại đi dạo xung quanh.
Vì gu thời trang ở Canada không hợp với Thục Mây nên cô chỉ đi dạo lòng vòng, nhìn ngắm đôi chút.
Nhưng Anh Thư là người ở đây nên cô dắt Thục Mây đi hết nơi này đến nơi khác, vào các cửa hàng thời trang ruột của mình thử đồ chọn đồ liên tục, thỉnh thoảng lại quay sang Thục Mây hỏi ý kiến của cô.
Vài tiếng đồng hồ sau, cả hai cũng đã thấm mệt, Anh Thư hai tay xách túi to túi nhỏ rủ Thục Mây vào một quán cà phê nghỉ ngơi.
Hiện tại bữa trưa đã tiêu bớt nên hai người không định vào đại một quán cà phê trong trung tâm mua sắm, mà ra ngoài tìm một quán trà sữa.
Sau khi nhận được thức uống của mình, hai người tìm một bàn trống rồi ngồi xuống.
Thục Mây uống một ngụm lớn trà sữa, vị ngọt dịu mát lạnh lập tức tràn ngập trong cổ họng.
Mặc dù cô không phải là fan cuồng trà sữa nhưng sau mấy tiếng đồng hồ bơi lượn trong trung tâm mua sắm thì cô thấy ly trà sữa trên tay lúc này quả thực là mỹ vị nhân gian.
Anh Thư ngồi đối diện cô, cũng uống vài ngụm trà sữa rồi lấy điện thoại ra, bấm bấm gì đó.
Động tác của cô rất nhanh, trông không giống như đang nhắn tin, chỉ vài giây cô đã tắt điện thoại đi, úp mặt điện thoại xuống bàn.
Thục Mây cũng không phải là người quá tò mò nên cũng không nghĩ nhiều.
"Aiden có kể em nghe về chuyện của bọn chị chưa?"
Thục Mây ho khụ khụ vài tiếng, đưa tay vuốt vuốt ngực.
Nhìn người đối diện đang mỉm cười nhìn mình, cô bỗng có chút ngại ngùng, gật gật đầu.
Anh Thư thấy cô phản ứng như vậy thì phì cười, sau đó lại dè dặt nói, "Lúc đầu chị cũng rất sợ vì chuyện này mà em sẽ không đồng ý đi chơi với chị, nhưng cũng may, là chị suy nghĩ nhiều rồi."
Thục Mây không biết nói gì, chỉ ngồi đó mỉm cười ngại ngùng.
Thật ra thì không phải là chị nghĩ nhiều đâu...
Thấy cô không nói gì, Anh Thư cũng không để ý, tiếp tục trò chuyện, "Thế em và Aiden quen nhau như thế nào vậy? Chị có thể biết không?"
"À..." Thục Mây nghịch ly trà sữa trong tay, trả lời, "Em quen anh ấy qua game."
"Game?" Anh Thư trợn to mắt nhìn cô, "Cậu ấy chơi game sao?"
Nhìn thấy Thục Mây gật đầu, nhất thời Anh Thư không biết nói gì.
Cố gắng kiềm chế cảm giác khó chịu trong lòng, cô ta bật cười, vô cùng ngạc nhiên nói.
"Chị không ngờ Aiden lại còn chơi game đấy! Trông cậu ấy nghiêm túc lãnh đạm như vậy thế mà lại có thể yêu qua mạng sao?"
"Thật ra anh ấy không lãnh đạm đến vậy đâu..."
Thục Mây phản bác, trong đầu lại hiện lên những khoảnh khắc anh dịu dàng quan tâm chiều chuộng mình, nụ cười ngọt ngào bất giác nở trên môi.
Anh Thư nhìn người trước mặt tươi cười hạnh phúc, bỗng cảm thấy cực kỳ chói mắt.
Tay cô ta khẽ nắm mở liên tục, cô ta vội cầm lấy ly trà sữa uống vài ngụm, điều tiết lại cảm xúc.
Khống chế tốt tâm tình của mình rồi, Anh Thư lại cười hỏi, "Trông em hạnh phúc chưa kìa! Cậu ấy không phải là mối tình đầu của em đâu chứ hả?"
Thục Mây gãi gãi đầu ngại ngùng, "Không phải đâu...!Trước anh Phong em có thích một người rồi, nhưng mà so với cái tên cặn bã đó thì anh Phong tốt hơn nhiều!"
Nghe đến hai từ cặn bã, khóe mắt Anh Thư bỗng lóe lên, cô ta cười cười, "Cặn bã đến mức nào? Chắc cũng không thể thảm hơn chị chứ?"
"Chị cũng gặp phải một tên cặn bã à?"
Anh Thư nhún vai, "Lúc lên đại học chị có quen một người, được ba tháng chị mới phát hiện ra hắn ta không chỉ có mình chị, mà còn có thêm hai cô bạn gái nữa.
Đã thế, khi chị nói chuyện với hắn ta, hắn ta còn bảo điều đó chứng tỏ hắn ta rất có sức hút, được nhiều người theo đuổi.
Hắn còn bảo chị nên cảm thấy may mắn vì được hắn ta chọn, nếu muốn hẹn hò với hắn ta thì phải chấp nhận được điều đó."
Thục Mây trợn to mắt kinh ngạc, "Thật không thể tin nổi trên đời này lại có người như vậy!"
Anh Thư bật cười, gật đầu, "Lúc đó chị chỉ muốn đấm hắn ta một cái."
"Vậy cuối cùng chị có đấm không?"
Anh Thư lắc đầu, "Chị học luật mà.
Với lại, chị cũng không muốn để bàn tay mình chạm vào khuôn mặt bẩn thỉu đó."
"Haha, chị nói cũng đúng," Thục Mây hơi cười một chút, sau đó lại thở dài, "Aizz, nghe chị kể xong tự dưng em thấy bản thân mình vẫn còn may chán."
"Thế em gặp phải loại cặn bã nào?"
"Hắn ta là một thằng khốn nạn chị ạ.
Lúc đầu thì tán tỉnh em, đến khi em thích hắn rồi thì hắn lại cứ mập mờ.
Trước mặt người ngoài thì lúc nào cũng bảo em với hắn chỉ là bạn, nhưng khi ở riêng thì hắn hết ôm rồi lại hôn."
"Trời!" Anh Thư che miệng thốt lên, "Vậy sao em còn ở bên hắn làm gì? Rõ ràng là hắn chỉ đang lợi dụng em thôi!"
Thục Mây nhếch môi, cười buồn, "Chắc là vì em quá ngu ngốc đi? Lúc đó em nghĩ hắn là người chủ động tán tỉnh em, con trai quan trọng là ở hành động chứ không phải lời nói, rồi thì nhìn mặt mũi trông đẹp trai sáng sủa, thông minh chăm chỉ, chắc tính tình cũng không thể tệ hại được.
Nói chung là em biện đủ loại lý do để bao che cho hắn."
"Em ngây thơ quá!" Anh Thư cau mày nhìn cô, trong giọng nói mang ý trách cứ.
Nhưng vì Thục Mây đang cúi đầu nên không nhận ra, trong ánh mắt cô ta còn mang theo một loại cảm xúc khác.
"Haha, em cũng biết mà," Thục Mây cười khan hai tiếng.
"Vậy sau này thế nào? Làm sao em dứt ra khỏi hắn được?"
"Chơi xong rồi bỏ thôi chị.
Lên đại học hai đứa hai nơi, chắc hắn thấy không chiếm được lợi gì từ em nữa nên bắt đầu ít quan tâm đến em hơn, em cũng dần không tự lừa dối bản thân mình được nữa.
Chị biết lúc đó điều buồn cười nhất là gì không?"
Thục Mây nhếch môi mỉa mai, cũng không đợi Anh Thư trả lời mà nói tiếp, "Chính là dù em có muốn kết thúc mối quan hệ giữa em và hắn, em cũng không biết phải dùng từ gì để nói! Ngay cả hai chữ chia tay cũng không thể nói ra, bởi vì ngay từ đầu bọn em chả là gì ngoài "bạn bè"!"
Anh Thư nắm lấy tay cô, vỗ vỗ an ủi, "Thôi không sao, em đừng buồn! Trong cuộc sống chúng ta luôn phải trải qua vài thử thách mà!"
Nghe cô nói vậy, Thục Mây liền nở nụ cười, "Em biết mà! Cũng may lúc đó em không quá ngu ngốc, không để hắn ta làm gì em.
Nếu không thì..."
Hơi ngừng một chút, cô lại cười, nụ cười lúc này càng tươi tắn ngọt ngào hơn, "Kể từ khi quen anh Phong, em vẫn luôn nghĩ, nếu cái giá phải trả để gặp được anh ấy là quãng thời gian với thằng cặn bã kia, thì có để em trải qua một trăm lần em cũng vui vẻ chịu đựng!"
Sóng mắt Anh Thư chuyển động, vô cùng tự nhiên rút tay về, lúc bàn tay lướt qua chiếc di động liền cầm lấy, cất vào trong túi.
Nhìn người đối diện vẫn không hay biết gì, cô ta bỗng cảm thấy có chút buồn cười.
Đúng là ngu ngốc thật.
Anh Thư xốc lại tinh thần, nhìn Thục Mây cười cười nói, "Chị cũng có cùng suy nghĩ giống em vậy! Hôm nay đi chơi với em, chị để ý thấy chúng ta có nhiều điểm chung lắm đấy, dễ thương, thông minh, dịu dàng, nhã nhặn, hiểu chuyện, khó trách Aiden lại thích em."
Mới nghe nửa câu đầu, Thục Mây còn đang vui vẻ nghe cô tự khen cả hai người, nhưng khi nghe đến vế cuối cùng, nụ cười trên môi Thục Mây hơi cứng lại, có chút không tin hơi nhíu mày.
Là do cô quá nhạy cảm chăng? Hay là Anh Thư đang thực sự có ý như vậy?
"Haha, vậy sao? Em thấy chị đang tự khen mình thì có!"
Thục Mây cười hai tiếng, thử đáp lời.
Anh Thư bật cười, "Em không thấy đúng sao? Nói thật, lúc mới vào công ty, chị rất tò mò không biết bạn gái Aiden là người như thế nào đấy.
Nhưng đến khi gặp em, thì chị cũng không quá ngạc nhiên.
Dù sao thì mỗi người đều có một cái gu riêng của mình mà, phải không?"
Thục Mây mỉm cười, cụp mắt giả vờ như đang tập trung khuấy ly trà sữa trước mặt, không nói gì.
Nhìn bộ dạng của cô như vậy, Anh Thư không khỏi nhếch môi cười, "Dù sao chị cũng là tình đầu của cậu ấy, có để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng cậu ấy cũng không phải là điều khó hiểu.
Nhưng em yên tâm, chị..."
"Chị sai rồi!"
Thục Mây ngẩng phắt đầu, câu nói cắt ngang đột ngột của cô khiến Anh Thư không kịp phản ứng, nụ cười nửa miệng kia cũng không kịp thu lại.
Thục Mây nhìn nụ cười của người trước mặt mình, không hiểu sao cả ngày hôm nay cô lại có thể nhìn nó thành nụ cười thân thiện thật lòng được nữa!
Anh Thư nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt mình, cười cười khó hiểu nhìn cô, "Sao cơ?"
Thục Mây cũng đáp lại bằng một nụ cười giả tạo không kém, "Chị sai rồi, em không hề hiểu chuyện như chị nghĩ đâu.".