Công việc hôm nay nhẹ nhàng, khi giải quyết xong một phần thì chỉ còn mấy phút nữa là đến giờ ăn trưa, phần còn lại phải đợi có kết quả thí nghiệm mới làm tiếp được nên cô nghỉ trưa sớm.
Những người khác cũng biết dù cô có ở lại cũng không làm thêm được gì, với lại chỉ còn mấy phút nên mọi người cũng không có ý kiến gì với hành động này của cô.
Thục Mây và Rosetta cùng được Lily hướng dẫn nên hầu như đều có cùng một công việc, hiển nhiên lúc này Rosetta cũng đã hết việc.
Thục Mây định rủ cô cùng lên lầu với mình, nhưng cô lại từ chối, muốn lên cùng với Triều Dương, Thục Mây thấy vậy cũng thôi.
Cô bước vào trong thang máy rồi bấm tầng hai mươi lăm, nhưng đến tầng hai mươi hai thì thang máy lại dừng lại đón người.
Bước vào là một nam một nữ, nam mặc áo sơ mi quần tây phẳng phiu lịch sự, khoảng tầm ba mươi tuổi, là dạng người tri thức.
Nữ trẻ hơn một chút, ngũ quan tinh xảo mang theo nét đẹp của châu Á với mái tóc màu nâu hạt dẻ được uốn xoăn gợn sóng, từ ánh mắt đến chân mày đều tỏa ra sự tự tin.
Người đàn ông khi thấy cô thì chào hỏi cô, cô cũng lịch sự đáp lại, trong khi cô gái kia nhìn cô một chút liền quay sang nói chuyện với người đàn ông.
Thục Mây cũng không thích nói chuyện với người lạ nên không quá để ý đến hành động này của cô, mặc dù không cố tình nhưng vì đứng gần nhau nên cô có thể nghe rõ cuộc đối thoại của hai người họ.
"Cám ơn anh đã dẫn em lên gặp anh ấy."
"Không cần khách sáo.
Thực ra ngài ấy không có ý gọi cô lên điểm danh, nhưng nếu hai người thực sự là bạn học cũ của nhau thì chắc cũng không sao."
"Anh yên tâm, hồi đó mối quan hệ của bọn em rất tốt."
Nghe đến đây, Thục Mây dễ dàng đoán được thân phận của cô gái này.
Đúng lúc này, thang máy dừng ở tầng hai mươi lăm, cô liền nhường cho bọn họ ra trước.
"Đến lúc đó em nhớ ăn nói cẩn thận một chút, dù sao hiện tại ngài ấy cũng là sếp của chúng ta."
"Em hiểu."
Hai người họ tiến thẳng đến một căn phòng lớn, cánh cửa được làm bằng kính trong suốt, bên trong đặt một bàn làm việc và một khu bếp nhỏ, có đầy đủ các loại dụng cụ, bồn rửa, máy pha cà phê và tủ lạnh cỡ nhỏ.
Giữa bàn làm việc và khu bếp là một cánh cửa gỗ lớn.
Ngồi tại bàn làm việc lúc này không ai khác ngoài Minh Huy.
Thấy có người đến, anh đứng dậy, ánh mắt lướt qua hai người đi đầu, nở nụ cười xã giao gật đầu chào hỏi, khi lướt đến bóng dáng cô gái theo sau đó thì nụ cười trở nên chân thật và ôn hòa hơn.
Phát hiện anh đang nhìn mình, Thục Mây cũng không khách sáo vẫy tay chào lại.
"Anh Alan, tổng giám đốc có ở trong chứ?" Người đàn ông hỏi thăm.
"Có, sao vậy?"
"Ngài ấy hiện có rảnh không? Tôi dẫn Tiana đến gặp ngài ấy."
Minh Huy chau mày, "Cậu ấy đâu có cho gọi cô ta?"
"Thì đúng là vậy, nhưng dù sao hai người họ cũng là bạn học cũ mà.
Tôi cũng đợi đến gần giờ nghỉ trưa mới dẫn cô ấy lên đây, sẽ không gây ảnh hưởng nhiều đến ngài ấy đâu, phải không?"
Nghe anh ta nói vậy, sắc mặt Minh Huy không những không tốt hơn mà còn thêm chút khó chịu, "Anh đừng nên tự ý như vậy..."
Chưa nói hết câu, cánh cửa gỗ đằng sau lưng bỗng mở ra.
Đứng sau cánh cửa gỗ, một người đàn ông tao nhã bước ra, phong thái lạnh nhạt nhưng lại mạnh mẽ, khiến người khác không khỏi tự giác phải kính nể.
Trường Phong liếc mắt nhìn đến người đàn ông kia và Tiana, ánh mắt bỗng lạnh đi vài phần, tỏ rõ sự không vui khi thấy bọn họ ở đây.
Nhưng khi khóe mắt thấy bóng dáng phu nhân nhà mình đang đứng đằng sau hóng chuyện, sóng mắt liền chuyển mềm mại.
Tiana thấy anh đột ngột xuất hiện thì ngạc nhiên vài giây, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, bước đến trước mặt anh vui vẻ nói, "Phong! Lâu lắm rồi chúng ta mới gặp lại nhau.
Cậu vẫn khỏe chứ? Chúc mừng cậu nhé! Hiện đã ngồi lên đến..."
"Cô gọi tôi là gì?"
Vốn anh đang định đến chỗ Thục Mây, đột ngột có người xông ra khiến anh phải dừng bước chân, vừa nghe đến một chữ "Phong" kia thì ánh mắt anh lập tức trầm xuống, sắc lạnh liếc nhìn đối phương, khiến cô ta run sợ, cứng họng không nói được hết câu.
Thục Mây cũng ngạc nhiên nhìn cô ta, không ngờ cô gái này lại là người Việt.
Giọng nói lạnh lẽo không mang chút độ ấm phát ra, mặc dù người đàn ông kia không hiểu tiếng Việt nhưng anh ta vẫn không kiềm chế được run rẩy cả người, vội vàng lui ra xa, trốn sau lưng Minh Huy.
Minh Huy không để ý đến anh ta, cười cười nhìn cục diện trước mắt, bước đến bên cạnh Thục Mây.
Dù thế nào thì, ừm, cứ đứng cạnh cô thì chắc chắn sẽ an toàn.
Người đàn ông kia cũng vội vàng theo sau, thành cục diện hai người đàn ông núp sau lưng một cô gái.
Minh Huy mặc kệ anh ta, thấy Thục Mây tràn ngập hứng thú quan sát hai người phía trước, có chút tò mò hỏi, "Em không ghen à?"
Thục Mây nghiêng đầu khó hiểu nhìn anh, "Tại sao em lại phải ghen?"
"Đó là bạn gái cũ của Phong mà."
"Nhưng em mới là bạn gái hiện tại mà?"
Câu trả lời của cô khiến anh hơi ngạc nhiên, ngẩn người một lúc, sau đó lại mỉm cười không nói gì.
Thục Mây tưởng anh không muốn nói gì nữa, liền chuyển ánh mắt về lại bạn trai nhà mình và cô bạn gái cũ, ai ngờ bên tai lại vang lên một câu.
"Cô ta không chỉ là bạn gái cũ đâu."
"Ah?"
Cô ngạc nhiên quay phắt sang, nhưng anh lại không giải thích gì, chỉ nháy nháy mắt bảo, "Lát em hỏi nó đi."
Thục Mây chu môi, không thèm quan tâm đến anh nữa, một lần nữa chuyển dời sự chú ý về lại phu quân nhà mình.
Người ngoài cuộc như Minh Huy và người đàn ông kia đã sợ hãi như thế, nói gì đến người trong cuộc là Tiana.
Sắc mặt cô ta khẽ biến, cứng ngắc cười gượng.
"Ý tớ là...!Aiden...!Chúng ta cũng đã mấy năm không gặp, nên tớ có hơi vui mừng quá...!Dù sao khi đó tớ cũng toàn gọi cậu bằng tên thật...!nên tớ mới..."
Trường Phong hỏi câu kia không có nghĩa anh thực sự muốn nghe cô ta giải thích.
Không để tâm đến Tiana, anh liếc mắt sang nhìn người đàn ông kia, khó chịu hỏi, "William, tôi có cho gọi hai người sao?"
Bị gọi tên, sắc mặt người đàn ông kia tức khắc tái xanh, mồ hôi túa ra ào ào, lắp bắp lắc đầu, "Không...!không có..."
Hiện tại anh ta hối hận vô cùng, thầm hận mình tự chủ trương, dẫn Tiana lên đây để giờ bản thân gặp họa.
Anh cứ tưởng hai người thật sự là bạn học cũ, Trường Phong lại đích thân phê chuẩn đơn xin việc của cô ta, anh dẫn cô ta lên gặp Trường Phong thì chỉ có lợi chứ không có hại, ai ngờ...
Tiana thấy Trường Phong có ý trách móc William, vội lên tiếng giải thích.
Dù sao cô chỉ là người mới, anh ta lại là cấp trên của cô, lần này cũng là do cô thuyết phục anh ta dẫn mình lên đây, bản thân cô cũng nên chịu trách nhiệm.
Chỉ là cô không ngờ Trường Phong sẽ lại phản ứng gay gắt như vậy.
"Aiden, không phải lỗi của anh ấy.
Là do tớ bảo anh ấy dẫn tớ đến gặp cậu.
Tớ cứ cho rằng cậu cũng sẽ muốn gặp tớ như tớ muốn gặp cậu vậy..."
Không để ý đến cô ta, ngay cả ánh mắt cũng chưa từng dịch chuyển, Trường Phong dứt khoát nói, "Trừ nửa tháng lương."
"Dạ dạ, tôi biết rồi! Cám ơn tổng giám đốc! Cám ơn anh nhiều lắm!! Lần sau tôi tuyệt đối sẽ không..." Thấy sắc mặt Trường Phong càng thêm tệ, William vội sửa lời, "Tuyệt đối không có lần sau!!!"
Minh Huy nhìn dáng vẻ run rẩy hèn nhát của anh ta, không khỏi lắc đầu, ai biểu mình tự ý làm chi.
Thấy anh ta cũng coi như nhanh nhạy, Trường Phong không làm khó anh ta nữa, bước nhanh về phía Thục Mây, nắm lấy bàn tay cô.
Kể từ lúc Trường Phong chuyển ánh mắt sang nhìn cô, mọi khí thế, mọi sự lạnh lẽo và tức giận đều biến mất, thay vào đó là sự dịu dàng và ấm áp như ánh mặt trời rọi chiếu mùa đông.
Sự thay đổi này rõ rệt đến mức ngay cả Tiana đứng ở phía sau lưng anh cũng cảm nhận được rõ ràng.
Cô ta vừa kinh ngạc vừa ghen tị liếc nhìn Thục Mây, không ngờ cô gái đi chung thang máy với mình khi nãy lại có quan hệ thân mật với anh như vậy.
Thục Mây cũng vừa vặn liếc nhìn cô ta, bắt gặp sự thay đổi trong cảm xúc từ ánh mắt của cô ta, trong đầu đột nhiên nghĩ đến một câu.
Tình cũ không rủ cũng tới!
Trường Phong nghiêm túc quan sát cô, thấy cô không có vẻ gì như là đang ghen, ngược lại còn vui vui vẻ vẻ như thể đang xem trò vui, chút lo lắng sợ cô hiểu nhầm ban đầu nhanh chóng biến mất, nhưng lại có chút buồn bực.
Có bạn gái nào thấy bạn trai mình nói chuyện với người yêu cũ mà lại hào hứng đến vậy không?!
"Thú vị lắm sao? Hửm?"
Thục Mây nhìn anh, thật thà gật đầu, "Lần đầu tiên em thấy anh giận như vậy ấy! Trông thật đáng sợ!"
Minh Huy nhìn bộ dạng hào hứng như mới khám phá ra đại lục mới của cô, khó tin nhướng mày, "Nhưng trông em không có vẻ gì là sợ hãi cả."
"Tất nhiên rồi! Sao em lại phải sợ chứ! Anh Phong đâu có giận em đâu, anh nhỉ?"
Hai từ cuối là cô nói với Trường Phong.
Nghe cô nói như vậy, đột nhiên anh nhớ đến đợt anh và cô cùng làm nhiệm vụ phu thê đặc biệt, khi đó cô đã nói, cô không cần biết anh đối với người khác ra sao, cô chỉ quan tâm anh đối với cô như thế nào...!và cô thực sự làm được như vậy.
Trường Phong vui vẻ nhéo mũi cô rồi nắm tay cô đi về phía thang máy.
Minh Huy cười cười nhìn hai người, cũng nhanh chóng theo sau.
Còn lại William và Tiana, anh ta đợi Trường Phong đi xa rồi mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Anh vuốt vuốt ngực, rồi lại vuốt vuốt trán lau mồ hôi.
Đến lúc bình tĩnh trở lại, anh ta liếc nhìn Tiana một cái, không nói không rằng nhanh chóng rời khỏi đó.
Tiana hoàn toàn không để tâm đến hành động và ánh mắt của anh ta, vì tâm trí cô đã hoàn toàn bị những hình ảnh tình cảm thân mật giữa Trường Phong và Thục Mây khi nãy chiếm giữ hết.
Cô gái đó, là bạn gái hiện tại của anh sao?
Lúc trước cô cũng có nghe nói rằng anh đã có bạn gái, nhưng cô vẫn không tin đó là sự thật...
Nhưng cho dù thế nào đi nữa, cô cũng sẽ không bỏ cuộc đâu!
Hừ, người cười đến cuối cùng là ai còn chưa biết đâu!.