Chuyện Tình Của Mây Và Gió

Chương 86: 88: Ngủ Chung 2




Trong phòng tắm, ngoài bồn rửa tay, kệ tủ và bồn cầu, còn có cả một bồn tắm lớn và một buồng tắm đứng.

Hai thiết bị này đều đi kèm với các loại vòi xịt, mát xa, điều chỉnh nhiệt độ, vân vân, vô cùng hiện đại và tiện nghi.

Trường Phong mở ngăn tủ phía dưới bồn rửa tay, lấy ra một chiếc bàn chải mới tinh đưa cho cô.

"Em có muốn đi tắm không?" Trường Phong có chút do dự, "Anh không có khăn tắm dự phòng, nếu em muốn tắm thì phải xài tạm cái của anh."

Khuôn mặt cô khẽ ửng đỏ, vội vàng xua tay, "Không cần đâu anh.

Em có thói quen tắm sáng!"

"Ồ..." Trường Phong lại liếc mắt đến chiếc váy cô đang mặc trên người, "Em có muốn thay đồ không?"

Thục Mây cúi xuống nhìn chiếc váy mình đang mặc, đưa tay vuốt dọc nếp vải suy tính.

Chiếc váy này không phải làm từ loại vải có thể co dãn, phần eo còn được thiết kế ôm sát, nếu mặc đi ngủ khẳng định sẽ rất khó chịu.

Cô liền gật đầu, "Dạ, anh có bộ nào không, cho em mượn với."

"Để anh kiếm thử xem."

Trường Phong xoay người bước về phía phòng ngủ của mình.

Thục Mây suy nghĩ một chút, cảm thấy mình đi theo cũng không được gì, liền đứng tại phòng tắm mở bàn chải đánh răng ra, đánh răng rửa mặt sạch sẽ.

Một lát sau, Trường Phong trở lại phòng tắm, trên tay anh là một chiếc áo thun màu xanh sẫm.

"Anh cũng không có đồ mới chưa mặc bao giờ, em không ngại chứ?"

"Không đâu," cô lắc đầu, nhận lấy chiếc áo từ tay anh, "Anh mà có mới lạ ấy.

Chẳng lẽ anh mua quần áo về rồi lại để chưng không mặc?"

Thục Mây lại thấy anh chỉ cầm theo mỗi áo, không khỏi nghi ngờ, "Còn quần đâu anh?"

"Quần anh em mặc vừa sao?"

Nghe anh nói câu này, cô mới chợt nhận ra, dáng người cô gầy như vậy, thân hình anh lại đúng chuẩn, hiển nhiên cô sẽ không thể nào mặc vừa quần của anh rồi.

Thục Mây nhìn chiếc áo trên tay, lúc này lại vô cùng do dự không biết mình nên làm thế nào.

Chẳng lẽ cô chỉ mặc mỗi áo đi lòng vòng trong nhà anh?

Nhận ra được sự bối rối của cô, anh lại nói, "Áo này anh lựa kỹ rồi, là chiếc áo dài nhất mà anh có.

Chất vải cũng dày, màu cũng tối, sẽ không sao đâu.

Em cũng chỉ ngủ ở đây một đêm, lát em vào phòng rồi thay, sáng mai dậy thì lại thay ra."

Thục Mây cầm chiếc áo ướm thử lên người mình, thấy chiếc áo dài quá mông cô được một hai phân, lòng cũng xuôi xuôi hơn.

Còn chưa kịp mở miệng, Trường Phong đã tiếp tục.

"Không thì anh lấy áo sơ mi cho em nhé? Áo sơ mi sẽ dài hơn một chút, nhưng anh sợ em ngủ không thoải mái bằng áo thun."

"Dạ thôi không sao đâu anh! Em mặc cái này cũng được.

Cám ơn anh nhé."

Trường Phong đưa tay xoa đầu cô, "Em xem còn cần gì nữa không?"

"Chắc không thiếu gì nữa đâu.

Cũng muộn rồi, anh đi ngủ đi."

"Em cũng ngủ sớm đi nhé," anh cúi đầu hôn lên trán cô, "Chúc em ngủ ngon."

Cô nhón chân lên, hôn lên má anh, "Chúc anh ngủ ngon!"

Tuy đã nói lời chúc ngủ ngon, nhưng hai người vẫn chưa thực sự đi ngủ ngay.

Sau khi Thục Mây rời khỏi phòng tắm, đi về phòng ngủ của mình thì Trường Phong lại chiếm cứ lấy phòng tắm.

Nghe thấy tiếng nước chảy, cô đoán chắc hẳn anh đi tắm chứ không chỉ đánh răng rửa mặt, cô liền thay luôn sang chiếc áo thun anh đưa rồi cầm chai nước ra ngoài rót đầy.

Cô có thói quen trước khi đi ngủ phải uống nước, nên ở đầu giường luôn có chai nước trong tầm tay cô, nếu không cô sẽ không ngủ được.

Đến khi cô quay lại phòng, cánh cửa phòng tắm vẫn đóng như cũ, âm thanh nước chảy vẫn đều đều.

Thục Mây đóng cửa lại, chốt cửa phòng rồi tắt đèn lên giường đi ngủ.

Cô nằm chưa được bao lâu thì ở phía đối diện đã vang lên tiếng đóng cửa, chắc hẳn anh đã tắm xong, mới trở về phòng.

Cô nằm ở trên giường, cố gắng ru bản thân vào giấc ngủ.

Nhưng có thể vì lạ giường, cô trằn trọc một lúc lâu vẫn không thể ngủ được.

Thời gian dường như trôi rất chậm, đã qua bao lâu mà cô vẫn cực kỳ tỉnh táo.

Thục Mây liên tục xoay người qua lại, thay đổi tư thế để bản thân cảm thấy thoải mái, nhưng vẫn không thể nào ngủ được.

Nằm trên giường một lúc, thói quen xấu lại trỗi dậy.

Cô đưa tay với lấy chai nước để ở đầu giường, định uống một ngụm cho bớt khát, bỗng nghe "lạch cạch," cô lập tức co cứng người.

Cánh tay đang đưa ra trong không trung dừng lại hai giây, sau khi hoàn hồn liền lập tức thụt vào trong chăn.

Thục Mây co người nằm trong chăn, nếu không phải vì quá bí bức không thở được thì cô đã trùm chăn kín đầu luôn rồi.

Vốn dĩ đêm nay trời mưa, tiết trời mát mẻ, nhưng giờ đây vì sợ hãi, cả người lại chui vào trong chăn, chẳng mấy chốc toàn thân cô đã được bao bọc trong một lớp mồ hôi mỏng.

Tiếng động cô nghe lúc nãy trông như tiếng đồ vật bị rơi, va đập xuống sàn tạo thành âm thanh.

Nhưng trong căn phòng kín như thế này, làm sao có thể có đồ vật rơi xuống được cơ chứ.

Vì khi ngủ cô đã kéo kín rèm, nên hiện tại căn phòng rất tối, không có lấy một tia sáng nào.

Nhưng cô lại không có can đảm dùng điện thoại soi đường chứ đừng nói đến rời khỏi ổ chăn để bật điện lên.

Thục Mây cực kỳ sợ ma, lúc này dù có nóng đến hầm cả người cũng không dám rời khỏi chăn, như thể chỉ cần cô ở trong chăn là sẽ an toàn vậy.

Cô thầm an ủi bản thân, tự động viên tiếng động lúc nãy chỉ là nghe nhầm, liên tục lặp đi lặp lại lời này trong tâm trí hòng thôi miên bản thân.

Tâm trạng còn chưa kịp thả lỏng, tiếng động kỳ lạ kia bỗng vang lên một lần nữa.

Thục Mây nhắm tịt mắt, rúc đầu vào trong chăn, cả người run rẩy không cách nào kiềm chế được.

Cô co ro cả người lại, cố gắng tự nhủ rằng tất cả đều là do cô tưởng tượng ra, là âm thanh từ bên ngoài vọng vào, không có liên quan gì đến ma quỷ cả.

Cô cứ nằm trong tấm chăn như thế, dù có bí bách đến mức nào cũng không dám ló đầu ra.

Lúc trước khi cô gặp tình trạng như vậy, chỉ cần nằm một lúc, đến khi cơ thể quá mệt mỏi thì sẽ ngủ thiếp đi.

Nhưng không hiểu sao lần này, cô nằm thêm một lúc lâu, cơn buồn ngủ vẫn không đến, mà nỗi sợ lại không cách nào giảm bớt.

Thục Mây nằm càng lâu, mồ hôi tuôn ra càng nhiều, mặc dù rất mệt mỏi nhưng nỗi sợ hãi khiến cô không tài nào ngủ được.

Tiếng mưa gió gào thét bên ngoài càng khiến cho căn phòng thêm âm u, cộng thêm đây vốn là phòng trống, Trường Phong rất ít khi vào nơi này nên căn phòng không hề có hơi người, càng trở nên hoang vu lạnh lẽo.

Cô nằm trên giường, dù có cảm thấy khó thở, không thoải mái cũng không dám cựa quậy.

Nằm thêm một lúc lâu, nỗi sợ trong lòng vẫn không cách nào giảm bớt, thân thể cô lúc này cũng đã rúc sâu vào sát tường, ngay cả tóc cũng được cô lôi kéo vào trong chăn, không để lộ bất kỳ bộ phận nào ra ngoài.

Cô rất sợ, thực sự rất sợ.

Trong một tích tắc, bên trong cô có cái gì đó thôi thúc cô mau đi tìm anh.

Nhưng nghĩ đến từ lúc đi ngủ đến giờ cũng phải hơn một tiếng đồng hồ đã trôi qua, hiện tại chắc cũng đã hơn một giờ sáng, anh cũng nên ngủ từ lâu, cô không muốn đánh thức anh dậy, đành cố gắng an ủi bản thân.

Nhưng nằm trên giường thêm một lúc, tình trạng của cô không hề khá hơn chút nào, thậm chí sự thôi thúc muốn đi tìm anh lại càng lớn thêm.

Trường Phong đã luôn mang đến cho cô cảm giác an tâm và bình yên, nên vào giây phút này, cô như có cảm giác, chỉ có ở cạnh anh, chỉ cần ở cạnh anh, cô sẽ không còn phải sợ hãi nữa.

Thục Mây nắm chặt hai tay, thầm cổ vũ bản thân.

Nuốt nước miếng một cái, cô xốc chăn, cả người lao thẳng tới cửa.

Sau khi vọt ra ngoài liền nhanh chóng đóng cửa lại, do cô không khống chế lực tốt nên cánh cửa vang lên tiếng ầm nho nhỏ.

Đóng cửa xong, cô lại vọt về phía đối diện, nhìn chằm chằm vào phòng của mình, cánh cửa phòng ngủ của Trường Phong áp sát sau lưng cô, giúp cô bình tĩnh lại một chút.

Nếu thật sự có ma quỷ, cô cũng không biết bọn nó có thể đi xuyên tường hay không, nhưng mà...!đóng kín cửa lại, cô cũng cảm thấy an tâm hơn!

Cô xoay người lại nhìn cánh cửa phòng ngủ của anh, lại hơi do dự, nhưng sau thấy bản thân đã đi đến mức này, bây giờ kêu cô quay lại căn phòng đó, cô thật sự không dám.

Cô đưa tay lên, gõ thật nhẹ lên cánh cửa, "Anh ơi..."

So với tiếng động khi cô đóng cửa ban nãy, tiếng gõ này phải nói nhẹ như tiếng muỗi kêu, nếu người bên trong đang ngủ, chắc chắn sẽ không nghe thấy gì.

Không để cho cô kịp suy nghĩ có nên gõ cửa lần thứ hai hay không, cánh cửa trước mặt đã mở ra.

Thục Mây có hơi giật mình, nhưng đến khi nhìn thấy anh, mọi nỗi sợ hãi và căng thẳng trước đó đều tan biến hết.

Cô không tự chủ được tiến lại gần anh, nắm lấy tay áo anh.

Cô quan sát nét mặt anh, thấy anh tuy trông buồn ngủ nhưng không có vẻ như vừa mới bị đánh thức, tâm cô cũng bớt cảm giác tội lỗi phần nào.

Tuy vậy, cô vẫn hỏi, "Em không đánh thức anh chứ?"

"Không có," Trường Phong lắc đầu.

Lần đầu tiên cô ngủ lại, sao anh có thể bình thản mà ngủ được chứ.

Lúc cô đóng cánh cửa, anh đã chú ý đến động tĩnh bên ngoài rồi.

Nếu không, bằng vào cái tiếng gõ cửa nhỏ như muỗi kêu kia của cô, chắc cô đợi đến sáng mai mới thấy được anh.

Anh cúi đầu nhìn chỗ tay áo đang bị cô túm chặt, có chút nghi ngờ không biết cô đang sợ hãi điều gì, "Em sao vậy?"

"Em nghe có tiếng động lạ trong phòng..."

Lông mày Trường Phong nhíu chặt, "Tiếng động gì?"

"Em cũng không biết nữa...!Tiếng gì ấy..."

Trường Phong cúi đầu nhìn khuôn mặt như muốn khóc của cô, trong phút chốc liền hiểu ra, "Em sợ ma à?"

Thục Mây gật đầu như giã tỏi, "Em không ngủ được...!Anh ở cạnh em cho đến khi em thiếp đi được không?"

Cô nhìn anh mang theo một chút cầu xin, một chút năn nỉ, một chút làm nũng, lại có một chút đáng thương.

Mặc dù đang là ban đêm, ánh đèn đường mờ mờ ảo ảo không thể soi rõ, nhưng Trường Phong vẫn bị đôi mắt ướt át của cô làm cho rung động, xém chút nữa là gật đầu đồng ý.

Ánh mắt anh lóe lên rất nhanh, anh làm bộ dạng có chút khó xử, trả lời cô, "Nhưng mà giờ anh cũng đang buồn ngủ lắm rồi, anh sợ anh không thể ngồi cạnh em chờ đến khi em ngủ được."

Nghe một lời này, tâm trạng chờ mong của cô như bị dội một gáo nước lạnh.

Thất vọng tràn trề khiến ánh sáng trong mắt cô cũng ảm đạm đi không ít.

Nghĩ tới cảnh bản thân phải một mình ở trong căn phòng đó, Thục Mây không kiềm được run lên.

Nhưng mà anh đã nói vậy, cô cũng không thể làm phiền anh, bắt ép anh phải thức vì cô được.

"À...!cũng đúng nhỉ...!Giờ cũng trễ lắm rồi...!Em xin lỗi, em không nên đánh thức anh dậy.

Anh mau đi ngủ đi.

Em cũng về ngủ đây.

Anh ngủ ngon nhé."

Thấy cô thật sự có ý định quay trở về phòng, trên mặt Trường Phong thoáng lộ ra chút bất đắc dĩ.

Đồ ngốc này, sao lại hiểu chuyện thế cơ chứ! Năn nỉ anh một chút thì chết người à!.