"Mai chúng ta đi làm tóc chung không?" Rosetta hỏi cô.
"Hả? Làm tóc để làm gì?"
"Thì để chuẩn bị cho tiệc sinh nhật của người yêu cậu ấy."
"Chỉ là tiệc sinh nhật thôi mà, cần gì phải làm tóc cầu kỳ thế..."
Khi thấy nét mặt Rosetta có chút quái lạ, giọng cô ngày càng nhỏ lại.
"Anh Aiden chưa nói cho cậu biết à?" Rosetta nhìn cô kỳ quái hỏi.
"Nói gì cơ?"
"Tiệc sinh nhật của anh ấy không phải là một buổi tiệc sinh nhật bình thường đâu.
Nó như một buổi tiệc dạ hội ấy.
Khách mời tham dự sẽ là những người có danh tiếng trên thương trường.
Cậu quên anh ấy là ai rồi à?"
Thục Mây kinh ngạc nhìn cô, "Cậu nói thật à?" Thấy Rosetta nghiêm túc gật đầu, cô có chút lo lắng, "Chết rồi, tớ phải làm sao đây? Lúc qua đây tớ không có mang theo đầm đi tiệc, rồi cả mấy thứ trang sức linh tinh này nọ nữa.
Sao anh ấy lại không nói cho tớ biết chứ?"
Trong lúc cô còn đang rối loạn, điện thoại lại ting một tiếng báo có tin nhắn đến.
Thục Mây lấy ra xem, nhìn thấy tên người gửi cộng với nội dung tin nhắn, cô liền có chút không biết phải nói gì.
Cô ngẩng đầu nhìn Rosetta một hồi, đến lúc Rosetta không chịu nổi nữa phải hỏi cô thì cô mới mở miệng, "Anh ấy đã nói cho tớ biết rồi!"
Thục Mây nhấn mạnh chữ "đã".
Rosetta có chút khó tin hỏi lại, "Tin nhắn vừa rồi ấy à?"
"Ừ...!anh ấy bảo sáng mai sẽ qua đón tớ dẫn tớ đi chuẩn bị các thứ từ trên xuống dưới luôn, bảo tớ không cần phải lo."
Rosetta chớp chớp mắt kinh ngạc, một lúc sau lại lắc đầu cảm thán, "Anh Aiden nhà cậu, thật đúng là rất tự tin."
Thục Mây không phản đối, mím môi gật đầu, "Anh ấy bảo chuẩn bị xong sẽ chở tớ đến nơi chuẩn bị bữa tiệc luôn."
"Oh well," Rosetta vỗ vai cô, "Anh ấy đã nói vậy thì cậu cứ yên tâm đi.
Không có chuyện gì xảy ra được đâu.
Tớ còn tính mai đi làm tóc trang điểm các thứ với cậu.
Nếu vậy thì thôi hẹn gặp cậu tối mai vậy."
"Ủa khoan? Cậu cũng sẽ đi dự buổi tiệc sao?"
Thục Mây bỗng bắt được ý quan trọng trong lời nói của cô, ngạc nhiên hỏi lại.
Theo như lời cô nói, không phải buổi tiệc sinh nhật của Trường Phong sẽ mời toàn những người có quan hệ trong việc làm ăn này nọ hay sao? Tại sao Rosetta cũng được mời?
"Ừ, ủa tớ chưa nói cậu biết à?" Thấy Thục Mây lắc đầu, cô cười nói tiếp, "Nhà tớ có mối quan hệ làm ăn với tập đoàn A."
Thục Mây trợn mắt, "Không ngờ cậu là con nhà giàu đấy!"
"Con nhà giàu cái đầu cậu ấy! Cậu cũng là con nhà giàu đấy nhé! Là ai vừa mới tiêu ba ngàn năm trăm đô hả?" Rosetta buồn cười cốc đầu cô.
Sau khi mua quà cho Trường Phong xong, hai cô không về ngay mà đi dạo loanh quanh một chút, lại cùng ăn tối, sau đó hai người mới nói lời tạm biệt.
Sáng hôm sau, vì là ngày thường nên Thục Mây vẫn đi làm như thường lệ, nhưng do buổi tối có tiệc sinh nhật của Trường Phong nên cả cô và Rosetta đều xin được về sớm.
Lily tất nhiên là vui vẻ đồng ý.
Do không có thời gian về nhà nên buổi sáng lúc đi làm Thục Mây đã mang theo món quà mà cô mua hôm qua.
Tầm hai giờ chiều, Trường Phong xuống lầu ghé qua chỗ làm việc của cô, đón cô đi mua quần áo.
Toàn thể nhân viên phòng R&D lại được dịp thấy một mặt dịu dàng hiếm hoi của anh.
Trường Phong và Thục Mây cùng nhau đi xuống bãi giữ xe ở tầng hầm.
Lúc Trường Phong dẫn cô đến trước chiếc xe Ferrari màu đen, cô ngạc nhiên quay sang nhìn anh.
"Chiếc xe Bentley lúc trước của anh đâu? Anh bán để mua chiếc này rồi à?"
"Làm gì có," Trường Phong cười cười, mở cửa xe cho cô, "Anh đã bao giờ nói anh chỉ có một chiếc đâu."
Thục Mây ngồi vào trong xe, nghĩ đến nhà mình cũng có hai chiếc xe liền không cảm thấy khó hiểu lắm.
Sau khi Trường Phong qua bên đối diện ngồi vào ghế lái, anh lại nói, "Hiện tại anh chỉ có hai chiếc xe này mà thôi.
Chiếc này là chiếc đầu tiên anh có."
"Huh? Không phải anh bảo chiếc Bentley mới là chiếc đầu tiên anh có sao?"
Chẳng lẽ cô nhớ nhầm?
Trường Phong thấy bộ dạng cô nghiêng đầu khó hiểu nhìn mình, cười cười đưa tay ra nhéo má cô, "Bentley là chiếc đầu tiên anh mua bằng tiền của mình.
Còn chiếc này là chiếc đầu tiên mà anh có.
Ba anh tặng nó nhân dịp sinh nhật năm anh mười sáu tuổi, là quà chúc mừng anh tốt nghiệp cấp ba."
"À..." Cô gật gù, "Thế lúc anh tốt nghiệp đại học ba anh lại không tặng quà gì à?"
"Có chứ, nhưng không phải vật chất.
Ba anh thăng chức cho anh.
Còn nhớ lúc trước anh bảo khi anh tốt nghiệp thì ba để anh làm phó tổng không?"
"Ah có, em nhớ!"
Lúc đó cô còn tưởng do anh tốt nghiệp đại học rồi nên ba anh mới tin tưởng trao quyền cho anh, hóa ra lại là vì tặng quà sinh nhật.
Cô lại bỗng nhớ đến, không phải anh cũng mới lên làm tổng giám đốc sao? Gần ngày sinh nhật của anh như vậy, không phải lại là quà sinh nhật đấy chứ?
Cô nói ra suy nghĩ của mình.
"Ừ, đúng rồi," Trường Phong trả lời, "Là quà sinh nhật của anh đó."
Thục Mây có chút buồn cười, "Công nhận ba anh tặng quà sinh nhật độc đáo thiệt."
Anh cười cười vén tóc qua tai cô, "Anh thấy là do ông ấy muốn tiết kiệm, làm hai trong một thì có.
Rõ ràng là do thấy anh đã có đủ khả năng, lại cứ nói là nhân dịp sinh nhật anh nên lấy làm quà tặng."
Giọng điệu của anh khiến cô phì cười thành tiếng.
Nhìn nụ cười vui vẻ của cô, ánh mắt Trường Phong càng thêm nhu hòa.
Ánh mắt anh di chuyển từ nụ cười của cô xuống chiếc hộp chữ nhật cô vẫn mang theo nãy giờ, khóe môi cong lên vui vẻ, chỉ vào chiếc hộp hỏi, "Cái này là cái gì vậy?"
Thục Mây thấy anh nhắc đến chiếc hộp, nghĩ dù sao cũng đang là ngày sinh nhật của anh rồi, đưa lúc này hay lát nữa cũng không khác nhau, liền cầm chiếc hộp tặng anh, "Quà sinh nhật em chọn cho anh đó.
Hy vọng anh thích!"
Trường Phong mỉm cười, nhận lấy chiếc hộp, một tay còn lại nhân lúc cô không chú ý ôm gáy cô kéo lại gần, đặt một nụ hôn lên môi cô, "Cám ơn phu nhân."
Có thể là vì tâm trạng cô đang vui, hoặc là vì hôm nay là sinh nhật anh nên cô muốn chiều anh một chút, lúc này cô lại không cảm thấy ngại ngùng chút nào, tranh thủ lúc khoảng cách giữa hai người vẫn còn gần, cô mỉm cười tinh nghịch hôn lại anh, "Phu quân khách sáo rồi."
Ánh mắt Trường Phong thoáng lên vẻ ngạc nhiên, nụ cười trên môi càng nở rộ khiến người lóa mắt.
Anh nhéo nhéo má cô, sau đó đưa tay cài dây an toàn cho cô rồi khởi động xe, lái đi.
Nếu không phải do thời gian hạn hẹp, anh chắc chắn đã biến hai nụ hôn phớt kia thành nụ hôn sâu rồi.
Trên đường, Thục Mây nghiêng đầu nhìn khung cảnh bên ngoài một hồi, thấy có chút chán liền quay đầu sang ngắm khuôn mặt nghiêng của anh.
Trường Phong thật sự rất đẹp, gần như là không có góc chết.
Các đường nét trên khuôn mặt anh vô cùng hài hòa, cương nhu vừa đủ.
Khi anh lạnh nhạt, người khác sẽ cảm thấy anh như một vị thần, nắm toàn quyền trong tay, vừa xa cách lại vừa khiến người khác kính sợ.
Nhưng khi anh mỉm cười, vẻ lạnh lùng xa cách đó sẽ hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự nhu hòa dịu dàng khiến người khác chỉ muốn đắm chìm vào trong đó, không quan tâm đến bất cứ thứ gì khác.
Trường Phong mặc dù tập trung lái xe nhưng anh vẫn cảm nhận được ánh mắt si mê của ai đó nhìn mình.
Khóe môi không nhịn được hơi cong lên.
"Sao nãy anh không mở quà ra xem? Anh không tò mò em tặng gì cho anh sao?"
Trường Phong vẫn nhìn thẳng phía trước, mỉm cười trả lời, "Dù là cái gì, chỉ cần em tặng thì anh đều thích."
"Xì, dẻo miệng," Thục Mây bĩu môi, nhưng thực chất tâm cô lại tràn ngập sự ngọt ngào.
Trường Phong hơi liếc mắt nhìn cô, cất tiếng cười trầm thấp, "Lát anh sẽ xem."
Hai người trò chuyện một chút, không bao lâu sau đã đến trước một tiệm làm đẹp nổi tiếng ở Vancouver.
Hai người cùng xuống xe, bước vào bên trong.
Thông qua cách bài trí không gian của nơi này, Thục Mây đoán chắc nơi này là nơi cao cấp, chuyên phục vụ những khách hàng lớn và giàu có.
Nhân viên trong cửa hàng đã chú ý đến chiếc xe Ferrari của hai người từ sớm, nhanh chóng niềm nở đến chào hỏi.
"Kính chào quý khách! Không biết anh chị muốn dùng dịch vụ gì ạ?"
"Chuẩn bị cho cô ấy, tất cả từ đầu đến chân.
Cô ấy sắp dự một buổi tiệc," Trường Phong trả lời thay Thục Mây.
"Dạ, không có vấn đề gì!" Mặc dù bị vẻ đẹp của anh mê hoặc, chị nhân viên vẫn rất nhanh bình tĩnh trở lại, đối đáp trôi chảy, "Không biết anh chị có yêu cầu đặc biệt gì không ạ? Như khí chất, phong cách, kiểu dáng,..."
"Giá cả không phải vấn đề."
Chị nhân viên nghe anh nói vậy ánh mắt lập tức sáng rỡ, thái độ càng thêm ân cần, "Dạ, bên em sẽ cố gắng hết sức để khiến anh chị hài lòng."
Trường Phong hơi gật đầu, nói tiếp, "Trang điểm cho cô ấy nhẹ nhàng thanh thoát một chút, và đặc biệt, phải kín đáo."
Thục Mây hơi ngạc nhiên nhìn anh.
Cô không ngờ anh lại hiểu rõ sở thích và phong cách thời trang của cô đến vậy.
"Dạ được, không có vấn đề gì! Hiện tại bên em sẽ dẫn chị ấy đi chọn trang phục trước.
Xin anh hãy lại ghế kia ngồi chờ.
Nếu có ý kiến gì xin anh chị hãy cứ nói, bọn em sẽ tận lực thay đổi cho phù hợp với yêu cầu của anh chị."
Cô vừa nói xong thì đã có một nhân viên khác tiến đến dẫn anh lại chỗ ghế ngồi chờ, còn Thục Mây thì đi cùng với chị nhân viên ban nãy tiến vào phòng trưng bày trang phục dự tiệc.
Hai chị nhân viên khác cũng đi theo bọn cô.
Phòng trang phục trưng bày rất nhiều đầm dạ hội với đủ loại màu sắc và kiểu dáng.
Từ gợi cảm đến thanh lịch, từ đơn giản đến cầu kỳ, từ kiểu thần tiên đến phong cách gothic.
Vì Trường Phong đã bảo giá cả không thành vấn đề, chị nhân viên dẫn cô thẳng đến chỗ trang phục chưa từng qua sử dụng.
Chị nhân viên dẫn cô đến khu treo trang phục tao nhã thanh lịch, nói với cô, "Đây là những bộ đầm tiệc phù hợp với yêu cầu mà anh chị đã đưa ra.
Xin chị cứ thoải mái lựa chọn bộ váy mà mình muốn mặc thử."
"Cám ơn chị," Thục Mây gật đầu.
Mấy nhân viên khác cũng niềm nở bước đến lấy một vài món trang phục ra cho cô xem, "Chị thấy những bộ váy này như thế nào? Em thấy rất hợp với chị đấy."
Thục Mây nhìn mấy bộ váy trên tay bọn họ, mỉm cười lắc đầu, tự mình chọn trang phục.
Thỉnh thoảng ba chị nhân viên cũng sẽ góp ý một hai lời, giới thiệu một chút về các đặc điểm nổi bật của một vài bộ.
Thục Mây vừa tập trung xem xét các mẫu váy, vừa gật đầu tỏ ý vẫn đang lắng nghe bọn họ nói.
Đến khi bàn tay cô chạm đến một chiếc váy màu tím hoa tử đằng, ánh mắt cô lập tức sáng rỡ nhìn nó.
Chị nhân viên tinh mắt, lập tức cầm bộ váy đó lên, "Để em lấy cho chị xem."
Bộ váy được làm từ vải voan mềm mại, gồm nhiều lớp, mặc dù không phải là dạng váy phồng nhưng vẫn tạo ra được cảm giác mềm mại xốp mịn.
Bộ váy thuộc dạng váy hai dây bản to, cổ váy hình chữ V, độ khoét vừa phải nên tạo nên vẻ đẹp dịu dàng thanh lịch chứ không phải gợi cảm quyến rũ.
Hai bên vai áo cũng được đính thêm hai lớp vải voan mỏng cùng màu rũ xuống hai bên cánh tay, càng tăng thêm sự nhẹ nhàng ngọt ngào của chiếc váy.
Trên ngực, eo và hông, những dải hoa tử đằng được đính lên tỉ mỉ và sống động như thật.
"Chị có muốn thử không?" Chị nhân viên hỏi cô.
Thục Mây hơi gật đầu, "Dạ, em muốn thử bộ này.
Chị có kiểu giày cao gót nào phù hợp với chiếc váy này không?"
"Dạ, để bọn em đi tìm thử cho chị.
Không biết chị đi cỡ bao nhiêu?"
"Là size ba mươi bảy ạ."
"Size ba mươi bảy?" Chị nhân viên hơi nhíu mày.
"À...!em không rõ size ba mươi bảy là bằng bao nhiêu ở đây..." Thục Mây gãi đầu.
"Dạ không sao," chị nhân viên nhanh chóng cười trả lời, "Bọn em tra một chút là ra ấy mà.
Để em dẫn chị đến phòng thay đồ.
Lát nữa bọn em sẽ mang một số kiểu giày phù hợp đến cho chị xem."
"Cám ơn chị."
Thục Mây mỉm cười, đi theo chị nhân viên đó đến phòng thử đồ, trong khi hai nhân viên còn lại nhanh chóng chạy qua khu giày cao gót, vừa tra cỡ giày vừa tìm kiểu dáng phù hợp với chiếc váy mà cô vừa chọn..