Chuyện Tình Của Mây Và Gió

Chương 117: 119: Kết 3




Thục Mây đang ngủ ngon lành, đột nhiên cảm nhận được có một bàn tay đang làm loạn khắp cơ thể mình, cơn buồn ngủ cũng dần bị lửa nóng thiêu đốt đến không còn gì.

Cô mệt mỏi hơi mở mắt ra, chỉ thấy một nhúm tóc đen ngay trước mặt mình, hơi thở nóng hầm hập đang phả từng đợt ngay cổ cô.

"Ưm...!anh làm gì đấy..."

Cô hơi cựa quậy muốn tránh, nhưng Trường Phong lại ôm chặt lấy cô, khiến cô khó mà động đậy.

"Động phòng."

"Nhưng mình động phòng rồi mà...?" Thục Mây không hiểu nghi ngờ hỏi.

Trường Phong rời khỏi cổ cô, tiến lại cánh môi non mềm của cô hôn xuống, như có như không trả lời, "Mình đám cưới hai lần, đương nhiên động phòng cũng phải hai lần rồi."

Trong cơn mê loạn, cô cũng không nghĩ ngợi được thêm gì nữa, dần dần bị anh lôi kéo đến vùng đất tiên.

*

Sau lễ cưới, hai người chỉ ở lại Việt Nam thêm một tuần rồi lại cùng nhau bay về Canada, bắt đầu cuộc sống vợ chồng son mới cưới.

Ba tháng sau.

Dạo gần đây cô cảm giác được cơ thể mình có chút thay đổi, hay uể oải buồn ngủ hơn, nhiều lúc lại ăn không ngon, hay nôn ọe.

Lúc mới đầu cô còn cho rằng do hóc môn trong cơ thể bị rối loạn sao đó nên mới như vậy, vì thế cô không nghĩ nhiều.

Chỉ đến khi kinh nguyệt của cô bị chậm, cô mới bắt đầu nghi ngờ.

Có vài lần khi cô ăn uống không điều độ, hoặc căng thẳng quá độ, kinh nguyệt của cô cũng sẽ bị trễ, nhưng khi đó thời hạn lâu nhất cũng chỉ có một tuần, vì vậy trong một tuần đầu cô vẫn cho rằng là do mình làm việc nhiều nên căng thẳng.

Nhưng sang đến tuần thứ hai, cô liền không tránh khỏi nghĩ nhiều.

Cộng thêm các triệu chứng bản thân đang gặp phải, cô bỗng suy nghĩ đến một khả năng.

Lúc này cô đang làm việc trên công ty, ý nghĩ kia vừa hiện lên trong đầu cô liền không kiềm được tâm trạng hồi hộp bỏ công việc sang một bên, lên mạng tra thử vài thứ.

Nhìn câu trả lời của các trang mạng trên máy tính, trái tim Thục Mây đập ngày càng nhanh, cảm xúc hồi hộp mà nôn nao dâng trào như núi lửa, khiến cô hiện tại chỉ muốn chạy vọt đến cửa hàng mua đồ về kiểm tra ngay lập tức.

Rosetta ngồi làm việc bên cạnh cô, thấy bạn mình tâm tình không yên liền liếc mắt sang, vừa ngó đầu nhìn máy tính vừa hỏi, "Cậu sao thế?"

Hỏi xong thì cô cũng vừa vặn hiểu ra được những thứ đang hiện lên trên máy tính của Thục Mây, cô liền không kiềm được kinh ngạc trợn to mắt nhìn cô.

Rosetta hít sâu một hơi, cố gắng kiềm lại cơn kích động, hỏi nhỏ, "Cậu...!có rồi à?"

Thục Mây cũng đang kiềm nén cơn kích động đến đỏ bừng cả mặt, miệng cười nhưng lại lắc đầu trả lời, "Tớ không chắc."

"Thế thì chiều nay mau đi mua que thử thai về thử ngay đi!!"

"Ừ!" Thục Mây gật gật đầu.

"Có được kết quả nhớ nói mình ngay đấy!!"

"Ừ ừ!!"

Thục Mây gật đầu liên tục, liền cảm thấy có chút choáng váng, vội lấy tay ôm đầu.

Rosetta thấy cô như vậy cũng hơi hốt hoảng, dù sao cả hai cũng chưa có kinh nghiệm, mặc dù bảo không chắc nhưng trong lòng Rosetta cũng đã mặc định Thục Mây đã có thai, vì vậy chân tay cô ấy càng thêm luống cuống.

Hành động của hai người quá lớn, dẫn đến mọi người trong phòng cũng chú ý đến.

Thấy Lily nhíu mày nhìn qua mình, hai cô liền cười trừ, nói xin lỗi mọi người rồi tập trung về lại công việc trước mặt.

Nhưng Thục Mây lại không tài nào tập trung làm việc lại được nữa, trong đầu cô lúc này chỉ toàn là những suy nghĩ về đứa con trong bụng.

Khó khăn lắm mới đợi được đến lúc tan làm, Thục Mây vừa thấy Trường Phong đến đón liền xách túi lên, tiến vội đến chỗ anh.

"Này này!! Chậm chậm!!" Rosetta thấy bạn mình chạy nhanh như vậy, hốt hoảng gọi với theo.

Thục Mây bị cô nhắc, cũng có chút sợ hãi gật gật đầu, bước chân cũng chậm lại hẳn, đi từng bước đến bên cạnh anh.

Trường Phong nhìn hành động của hai người, có chút không hiểu nhíu mày, lo cô có việc gì liền vội vàng hỏi han.

"Em bị gì à? Bị thương ở đâu à?"

"Không có," Thục Mây lắc đầu, có chút mong đợi nói anh, "Mình về đi! Trên đường về anh ghé qua Shoppers hay Drugstore hay đại loại vậy nhé!"

"Em cần mua gì à?"

"Dạ!"

Thục Mây kéo vội anh về hướng thang máy, nhưng lại nhớ đến lời dặn dò của Rosetta nên lại kiềm chế tốc độ lại, mang theo tâm trạng nôn nao đi xuống tầng hầm.

Trường Phong mặc dù có thắc mắc, nhưng thấy cô bảo không bị thương ở đâu thì cũng không lo lắng nữa, trên đường về nhà ghé qua một cửa hàng tiện lợi cho cô mua đồ.

Thục Mây vào trong tiệm, ghé thẳng đến chỗ bán thuốc, nhanh chóng lấy đại một hộp que thử thai rồi đi tính tiền.

Hộp que thử thai không lớn nên cô không lấy bao, trực tiếp bỏ thẳng vào trong túi xách rồi trở lại xe.

Trường Phong ngồi trong xe đợi cô, thấy cô tay không đi ra thì hơi ngạc nhiên, mở miệng hỏi, "Em mua được chưa?"

"Dạ rồi," Cô vỗ nhẹ vào túi xách mình, "Em để trong này nè."

"Vậy giờ mình về nhé?"

"Dạ!"

Trường Phong cảm thấy hôm nay cô phấn khích hơn ngày thường, nhưng lại không chắc bản thân cảm nhận đúng hay không nên tạm thời không hỏi tới, nhanh chóng khởi động xe rồi lái thẳng về nhà.

Vừa về đến nơi, Thục Mây đã vọt nhanh vào trong phòng tắm, để lại Trường Phong với nét mặt bối rối khó hiểu.

Anh hơi lắc đầu, tắt máy xe đóng cửa lại rồi đi vào nhà, định bụng lát nữa gặp cô sẽ hỏi cô sau.

Trường Phong bước vào phòng ngủ, lại thấy cửa phòng tắm đang đóng, ánh đèn được bật lên, lòng lại thầm nghĩ, chẳng lẽ vợ mình có chuyện gấp cần dùng phòng tắm sao?

Anh vừa cởi cúc áo sơ mi, vừa suy nghĩ lan man.

Có chuyện gấp cũng đâu cần phải phấn khích như thế nhỉ?

Đương lúc anh c.ởi thắt lưng, cửa phòng tắm bật mở.

Trường Phong quay đầu lại, thấy vợ mình đang đứng đó, nét mặt không giấu được nụ cười rạng rỡ vui vẻ, bước nhanh về phía anh, nhưng lại như lo sợ gì đó mà từng bước chân lại được cô bước rất chắc chắn, thành ra trông có chút buồn cười ngốc nghếch.

Trường Phong không rõ Thục Mây bị gì, lại lo sợ không biết có phải cô bị thương ở đâu đó mà giấu anh không, liền vội vàng tiến đến đón lấy cô.

Thục Mây nhào đến trong lòng anh, vòng hai cánh tay ra sau lưng anh ôm chặt, gò má dán sát vào khuôn ngực trần của anh cọ cọ như con mèo nhỏ, cực kỳ vui vẻ.

Trường Phong quan sát nét mặt cô, cảm thấy có vẻ như cô thực sự không bị đau ở đâu, tâm tình lại thả lỏng, nhưng ngược lại sự khó hiểu bối rối lại dâng cao trong lòng.

"Sao vậy em?" Anh vuốt tóc cô, nhẹ nhàng hỏi.

Cô chớp chớp mắt nhìn anh, cười cực kỳ bí hiểm, "Em có một thứ muốn cho anh xem."

"Thứ gì?" Trường Phong mỉm cười, ngón tay để ở ngay khóe miệng cô v.uốt ve.

Bộ dáng khi cô cười tủm tỉm trông rất đáng yêu.

Thục Mây không để ý đến hành động của anh, đưa bàn tay đang cầm que thử thai ra trước mặt anh, cực kỳ vui vẻ nói, "Đây nè!"

Trường Phong hơi liếc mắt nhìn đồ vật trên tay cô.

Que thử thai nằm trên tay cô có hình dáng thon dài, trông khá giống nhiệt kế, ở một mặt lại có màn hình khiến anh mới nhìn sơ qua liền tưởng rằng cô đưa nhiệt kế cho anh xem.

Trong đầu anh lập tức nghĩ đến, có khi nào cô bị sốt rồi không, lập tức bỏ qua khóe môi cô đưa tay cầm cái "nhiệt kế" kia lên.

Lúc nhìn đến màn hình, phát hiện trên đó không hiển thị số mà chỉ có hai vạch ngang, đầu óc Trường Phong không khỏi trì trệ, nhất thời không nghĩ ra được tại sao lại có hai vạch xuất hiện trên cây "nhiệt kế" này.

Thục Mây quan sát nét mặt của anh, thấy anh ngơ ra nhìn chằm chằm que thử thai, đôi mày lại còn hơi nhíu lại, tâm trạng vui vẻ trước đó lập tức tan thành mây khói.

Cô dường như nghe được tiếng trái tim mình rơi lộp bộp trong lòng, có chút hụt hẫng và thất vọng nhẹ giọng hỏi.

"Anh...!không vui à?"

"Hả?"

Trường Phong nhìn cô, thấy vẻ lo lắng của cô thì hơi khó hiểu, lại nhìn đến cây "nhiệt kế" trên tay mình, lúc này mới để ý đến hình dáng của vật này không quá giống nhiệt kế, đầu của có là dạng dẹp, chất liệu trông cũng không giống như làm bằng kim loại, rõ ràng không phải là nhiệt kế.

Hai vạch...

Đầu óc trì trệ của Trường Phong nhất thời thông suốt, nhưng vừa thông suốt rồi anh lại nghe bùm một tiếng, như có một trận nổ vang lên trong đầu, khiến mọi thông tin suy nghĩ lập tức rối loạn, tâm trí anh nhất thời trống rỗng như bị vụ nổ vừa rồi phá hủy, trợn tròn mắt nhìn que thử thai trên tay mình.

Hai vạch...!hai vạch...

Anh lặp đi lặp lại hai từ này trong đầu, vài giây sau mới ngơ ngác nhìn cô, cử động có phần cứng ngắc, "Cái này...!là que...!thử thai...?"

Thấy anh khó khăn rặn từng chữ như vậy, Thục Mây nhất thời mơ màng, không hiểu rốt cuộc anh vui hay là không vui, chỉ có thể cẩn thận gật đầu, chỉ chỉ vào màn hình nhỏ trên que thử thai, nói nhỏ, "Hai vạch, nghĩa là em có thai rồi."

Trường Phong nhận được đáp án chính xác, không nói không rằng đặt que thử thai sang một bên, hít sâu một hơi rồi kéo cô về phía giường gần đó ngồi xuống.

Thục Mây hoang mang ngồi xuống cạnh anh, nhìn anh thì mới phát hiện ánh mắt của anh luôn chăm chú hướng về phía bụng mình.

Anh nhìn chằm chằm bụng cô không chớp mắt, một tay đưa ra đặt lên bụng cô thật nhẹ thật nhẹ, như sợ chỉ cần động tác của mình mạnh một chút sẽ làm tổn thương đến cô hay đứa bé bên trong vậy.

Anh mấp máy môi, giọng nói có chút khàn khàn, "...Con của chúng ta?"

Lúc này Thục Mây cũng lờ mờ đoán được là anh quá kinh ngạc nên mới có phản ứng như vậy, chứ không phải vì bài xích chuyện cô có thai, cô liền mỉm cười đặt tay áp lên mu bàn tay anh đang đặt trên bụng mình, nhẹ giọng lặp lại, "Con của chúng ta."

Trường Phong lập tức nở nụ cười, nụ cười có chút ngây ngô ngốc nghếch, trông không giống anh ngày thường chút nào, nhưng lại tỏa ra niềm vui sướng cực độ mà bình thường chưa bao giờ thấy ở anh.

"Con của chúng ta...!con của chúng ta..." Trường Phong ngẩng đầu nhìn cô, cực kỳ hân hoan mà lặp lại liên tục, "Con của chúng ta!! Anh được làm ba rồi!! Anh được làm ba rồi!!!"

Thục Mây nhìn anh, thấy ánh mắt anh có chút trong suốt lấp lánh, tâm không khỏi ngọt ngào, nụ cười trên môi tỏa ra hương vị hạnh phúc.

Cô nghiêng đầu hôn nhẹ lên môi anh, "Đúng vậy, anh được làm ba rồi."

Trường Phong ôm chầm lấy cô, ghì cô vào trong lòng mình.

Hai cánh tay anh vắt ngang người cô, siết chặt, khiến ngực cô có chút khó chịu, nhưng phía bụng lại cực kỳ thoải mái thông thoáng, nhất thời không kiềm được mỉm cười, bỏ qua chút đau đớn vì cái ôm của anh mang lại, cũng vòng tay qua ôm chặt lấy anh.

"Anh yêu em."

Anh yêu em, vợ của anh.

Anh yêu em, tình yêu của anh.

Anh yêu em, cuộc sống của anh..