Chuyện Tình Của Ảnh Đế Đại Nhân

Chương 4: Đây chính là Độc Cô Lãnh và Hàn Nhược Tuyết




Đạo diễn thấy ngay cả tác giả cũng bị khí chất của Lục Nghi cuốn hút liền chọn cô cùng với một vài người có khí chất tương tự, Hoa Thiên Hương mặc dù khí chất có chút khác nhưng vẫn được châm chước bởi vì có nét gợi tả đúng. Cô ta vô cùng đắc ý nhìn Lục Nghi.

Nhìn thấy ánh mắt của cô ta, Lục Nghi chỉ cười nhạt trong lòng, cô vốn dĩ cũng không phải bạch liên hoa nhẹ nhàng gì đó, ai cũng cần có não mà, nhưng chỉ khi cô đi cùng với những người cô quý mến, cô mới để lộ tính cách của mình, bên ngoài nhìn vào cô thật sự rất tĩnh lặng.

Đương nhiên, khi thấy Tần Vũ đang nhìn mình, với trái tim của một fan girl trung thành thì điều này hơi khó với cô.

Cô quay mặt đi tránh để anh không tiếp tục nhìn thấy hai má cô ửng hồng, cô nghĩ mình cần phải tập lại da mặt mất, quá mỏng rồi.

Tiếp tục buổi thử vai, Tần Vũ đứng dậy, bước phía trước đạo diễn cùng tác giả kiêm biên kịch, yên tĩnh đứng đó. Đạo diễn chọn Hoa Thiên Hương lên đầu tiên. Ông nói:

- Cô hãy diễn cảnh hai người gặp nhau ở yến tiệc đêm đó, phân cảnh mà hai người chạm mặt nhau.

Hoa Thiên Hương nghe xong hơi bất ngờ, cô ta nghĩ đạo diễn sẽ chọn một khung cảnh thể hiện tình yêu sâu đậm hay chia xa, ai ngờ lại chọn cảnh gặp mặt.

Cảnh này không hề có thoại, chỉ dùng ánh mắt để biểu hiện.

3....2....1.....Action

Bầu trời đã chuyển đêm, tiếng náo nhiệt, ca hát vang vọng khắp vườn thượng uyển - nơi tổ chức yến tiệc chào đón chiến thần Lãnh Vương Độc Cô Lãnh trở về sau khi chiến thắng Thiên Quốc. Trong khi mọi người đang ăn mừng, Hàn Nhược Tuyết lại ngồi trên gốc cây gần hồ sen để ngắm trăng. Bỗng chợt, nàng thấy dưới gốc cây là một nam nhân vô cùng tuấn mĩ nhưng lại băng lạnh, nàng nhìn chàng, ánh mắt vẫn lạnh như băng, có chút thưởng thức...

- CUT. Được rồi, cảm ơn cô đã đến thử vai. Chúng tôi sẽ thông báo kết quả thử vai sau.- Giọng đạo diễn ôn tồn vang lên.

Hoa Thiên Hương hơi tức giận nói:

- Nhưng thưa đạo diễn, tôi còn chưa diễn xong mà. Tôi nhớ đoạn này là còn phải bỏ đi nữa.

- Hoa tiểu thư, tôi chỉ cần xem đến đấy là đủ rồi, mời cô về. - Đạo diễn Lê nhắc nhở cô nàng thêm lần nữa.

Hoa Thiên Hương đem sắc mặt không tốt ra khỏi phòng. Vài người nữa đã xong.

Đến lượt Lục Nghi, cô đứng bên cạnh Tần Vũ, nhẹ nhàng nói:

Xin chào đạo diễn Lê, xin chào Tôn lão sư, tôi tên là Lục Nghi.

- Chào cô! Cô có thể nói cho tôi biết vì sao cô chọn bộ trang phục này không?- Tôn Ninh nhìn Lục Nghi rồi liếc sang Tần Vũ. Hai người này quả thực rất giống với Độc Cô Lãnh và Hàn Nhược Tuyết mà bà tưởng tượng, không sai một li, chính là họ.

- Thưa Tôn lão sư, tôi chọn bộ trang phục này là vì tôi nghĩ nó phù hợp với Hàn Nhược Tuyết. Nàng là một người đơn giản, xinh đẹp, việc bắt buộc phải dị dung che giấu nhan sắc cũng đã cho thấy nàng là một người phải hiểu rõ mọi thứ, nếu như chọn quần áo quá cầu kì sẽ khiến nàng trở nên nổi bật nhưng không phù hợp với nhan sắc lúc dị dung của nàng.

Nghe được những lời mà Lục Nghi nói, Tôn lão sư có cảm giác cuối cùng cũng thật sự tìm thấy Nhược Tuyết của bà, bà liếc mắt sang đạo diễn bảo ông có thể bắt đầu được rồi.

Tần Vũ nhìn nét mặt của Tôn Ninh thì liền xác định cô bé này của anh đã qua được một cửa rồi, chỉ cần diễn xuất của cô không có vấn đề gì thì xem như cô đã nắm chắc vai diễn này trong tay.

Đạo diễn nhìn qua, đúng lúc này bắt gặp Tần Vũ đang nhìn bạn diễn với ánh mắt như hòa, dịu dàng, làm người ta muốn chìm sâu trong đó, với thâm niên trong nghề, ông liền biết hai người này có vấn đề. Ông nói:

- Vậy bây giờ hai người diễn cảnh cùng đi dạo bên bờ sông đi, chính là sau khi xác định bên nhau ấy.

Lục Nghi nghe xong cũng không quá bất ngờ, những nữ diễn viên trước hầu hết đầu là cảnh không thoại, lần này cô cũng không ngoại lệ. Chuẩn bị tâm tình của mình, cô quay sang Tần Vũ, nói:

- Mong tiền bối chỉ giáo.

Nói xong, nhận được cái gật đầu của anh, cô hít một hơi thật sâu.

1....2...3....Action

Đêm nay là một đêm trăng sáng, vô cùng đẹp đẽ, âm thanh bên hồ Như Nguyệt tĩnh lặng như tờ, ở bên kia bờ sông bỗng xuất hiện một cô nương tuyệt sắc, toàn thân mặc váy trắng, lạnh lùng mà đứng đó nhưng ánh mắt cô lại tràn đầy vẻ mong chờ, ngóng trông, thỉnh thoảng lại hơi liếc mắt nhìn xung quanh. Rồi từ đằng sau cô bước ra một nam nhân cao lớn, cô gái hơi cười cười, quay lại cứ vậy mà được người kia ôm vào lòng, ánh mắt cô đã không còn lạnh lẽo mà giờ hoàn toàn giống những cô gái khi yêu, ngọt ngào, ấm áp. Độc Cô Lãnh nhìn Hàn Nhược Tuyết trong ngực, nhẹ vuốt tóc nàng, mỉm cười dịu dàng. Hai người nắm tay nhau, hòa vào với ánh trăng, khí lạnh được thay thế bằng ấm áp lan tỏa, trông vô cùng hòa hợp.

Đạo diễn Lê và biên kịch nhìn cảnh này mà ngẩn người. Không hề thật sự có hồ Như Nguyệt, không có cây cầu, nhưng họ vẫn cảm nhận được đây không phải là Độc Cô Lãnh và Hàn Nhược Tuyết họ cần tìm đây sao? Hai tảng băng vì nhau mà cùng tan chảy, cùng nở rộ, cùng nắm tay bước đi, tuyệt đẹp biết bao.

Lục Nghi giờ này lại có chút khổ sở, cô nhớ đoạn diễn này chỉ đến lúc này là kết thúc, tại sao đạo diễn vẫn chưa hô dừng. Cô rút tay ra khỏi tay của Tần Vũ, khuôn mặt dần trở lại trạng thái bình thường.

Tần Vũ lấy làm mất mát nhưng cũng làm giống như cô, nhìn đạo diễn.

Đạo diễn và biên kịch như sực tỉnh, họ nhìn hai người trước mặt, thật sự càng nhìn càng vừa mắt, giống như bố mẹ ưng con vậy.

Đạo diễn Lê ngay lập tức mắt sáng lên rồi nói:

- Người quản lí của cô có ở đây không? Mau gọi cô ấy vào đây, chúng ta bàn một chút về hợp đồng.