Suốt một ngày hôm đó, bầu trời cứ âm u. Nó khá giống tâm trạng của Kei lúc này. Tuy anh nhận ra câu trả lời là anh không yêu Pu như anh nghĩ nhưng anh cũng không biết người anh yêu là có phải Min không?
-Sáng giờ mày vô thăm Min chưa vậy? Giờ tao định vào thăm nè, có đi cùng luôn không?
-Tao nghĩ là không, vì Mie nói tao khi nào có quyết định thì hãy đến
-Chuyện thăm bệnh là thể hiện sự quan tâm dành cho người bệnh, nó không liên quan đến chuyện tình cảm. Có thể mày đến sẽ khiến Min buồn nhưng mày nghĩ xem nếu ai cũng đến mà mày không đến sẽ làm cô ấy buồn ra sao?
-Nhưng tao chưa tìm được câu trả lời cho mình. –Kei u sầu trả lời
-Không quan trọng đâu, quan trọng là mày không phải là kẻ tham lam hay ích kỉ gì hết và mày có quyền được đến thăm bạn của mày. Bỏ qua mấy cái suy nghĩ vớ vẩn của mày đi. – Bin động viên Kei.
-Ok. – Kei đồng ý
-Ừ thật ra tao không biết bệnh viện của Min cũng không biết phòng nên mới muốn mày làm tài xế thôi. –Xe vừa chạy thì Bin liền lên tiếng
-Ai…..Cái thằng này, giờ này mà còn giỡn hả thằng kia
-Không bây giờ thì lúc nào? – Bin cũng không vừa mà đối đáp
-Thì ra chàng hoàng tử băng giá nhất nhóm cũng biết giỡn. Tin này mà tao cung cấp cho nhà báo chắc cũng kiếm được một mớ để cưới vợ nhỉ. – Kei nửa thật nửa đùa
-Nếu cùng nhau hợp tác thì ok?
Cả hai vừa đi vừa nói chuyện về công việc về cuộc sống nên chẳng mấy chốc đã đến bệnh viện. Bin và Kei cùng đến phòng bệnh của Min. Vừa đến cửa thì gặp Mie bước ra
Mie nhìn Bin mỉm cười rồi khẽ gật đầu chào nhẹ Kei
Bin nhận ra sự lúng túng của Kei liền lên tiếng giải vây
-À thằng này đang là tài xế cho anh. Nhưng mà nói gì thì nói, chuyện kết quả có thể để thời gian trả lời được nhưng việc thăm bệnh thì không nên anh muốn nó đến đây, biết đâu sẽ giúp được nó gì chăng.
-Sao cũng được, em không có ý ép Kei nhưng em muốn anh ấy rõ ràng như vậy sẽ tốt hơn, tại anh không biết đó nhìn con Min vậy em chỉ thương 1 chứ nhìn Pu em thương 10 lận. Em không biết con bé còn gắng gượng được đến khi nào nữa, em sợ một khi nó mà gục xuống thì…- Nói đến đây Mie chỉ biết lắc đầu tiếc nuối
-Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi mà, thôi tụi anh vào thăm Min tí. –Bin trấn an mọi người, nếu không nghe Mie nói chắc anh không thể tưởng tượng nổi Pu lại chịu nhiều áp lực vậy. bỗng dưng anh chợt cảm thấy đau lòng.
-Ừ nhưng mà Min nó mới thiếp đi thôi à !
-Vậy à, vậy tụi anh vào cũng không tiện, hay là e gửi quà của tụi anh lại cho Min nha, đến khi nào Min tỉnh thì tụi anh vào sau. – Bin nghe Mie nói vậy thì cũng không muốn làm phiền Min nghỉ ngơi
-Dạ, em sẽ chuyển lời đến Mie, cám ơn hai người nha.
-Trời có gì đâu, bạn bè không mà. Vậy thôi bây giờ tụi anh về lên công ty lấy lịch tập tuần sau nha.
-Sao bây giờ mày về với tao luôn hay muốn ở lại chờ người đẹp dậy. -Bin khẽ vỗ lên vai Kei tếu táo hỏi
-Chắc là tao về với mày nhưng mà giờ tới lượt mày chở tao. – Kei nói rồi quẳng chùm chìa khóa cho Bin rồi lật đật bỏ chạy
Anh chạy đến thang máy, nhưng nghĩ chờ thang máy thì lâu quá, như vậy Bin sẽ đuổi kịp anh, nên Kei đành chạy hướng cầu thang bộ nhưng chưa chạy được bao lâu thì anh nghe có tiếng nói chuyện, khẽ quay đầu ra nhìn thì anh thấy là Pu và chị NH. Kei vội nép người vào vì anh có thể đoán được câu chuyện mà hai người đang nói
-Pu này, chị biết chuyện Min ngất xỉu là do nó làm việc quá sức nhưng mà nếu không có chuyện tình cảm con bé sẽ không gục ngã nhanh như vậy.
-Em xin lỗi chị, là lỗi của em đã khiến mọi chuyện trở nên như vậy.
-Chị hiểu, em không cần xin lỗi chị đâu vì em không có lỗi trong chuyện này. Quan tâm Kei là công việc của em, chỉ là Kei hiểu lầm nó mà thôi.
-Chị nói như vậy thì em vui lắm. – Pu không giấu nổi sự biết ơn đối với sự thông cảm của NH bởi vì nói gì thì nói mọi chuyện này cũng một phần do lỗi của cô
-Con đường này là Min chọn, chị nghĩ nó phải mạnh mẽ chấp nhận cái chị muốn nói với em là không phải chuyện này mà chị muốn hỏi em về Kei. Không biết nó có yêu
-Không đâu chị, em chắc chắn với chị anh Kei không yêu em, người anh ấy yêu là chị Min chỉ là vì ảnh quá cố chấp nên không nhận ra thôi
-Chị thì không biết Kei như thế nào nhưng Min thì yêu Kei nhiều lắm vì nhìn ánh mắt của nó mỗi khi nhìn Kei là chị hiểu rồi
-Thật ra có nhiều lần em cũng thấy anh Kei nhìn chị Min với ánh mắt rất yêu thương nhưng có lẽ là tại em nên hai an chị ấy mới vậy
-Nữa rồi, cô bé ngốc này, em không nhận lỗi về em thì em không chịu được sao? Mà chị còn vấn đề này nữa nè, có thật em chỉ xem Kei là anh không, chị không muốn …
-Em nói thật mà, hiện tại em muốn tập trung vào công việc hơn.
-Vậy thì tốt rồi, sắp tới chị sẽ có 1 chuyến lưu diễn ở nước ngoài nên việc chăm sóc Min chị nhờ mấy đứa nhé
-Dạ, em biết mà. – Pu vừa nói xong thì NH cũng có một cuộc điện thoại gọi tới
-Thôi bây giờ chị phải đi rồi, gặp lại em sau nhé. – NH tạm biệt Pu rồi sải bước đi.
Kei chờ NH và Pu đi thì anh cũng không nán lại. Suốt con đường về nhà, Kei nhớ lại từng lời của Pu nói với NH, có lẽ cô không có tình cảm với anh thật chỉ là do anh cố chấp quá mà thôi. Nhưng còn người anh yêu thật sự là ai thì anh vẫn không chắc lắm, không hiểu sao mọi người lại cứ cho là Min, không lẽ trước mặt mọi người anh thể hiện rõ tình cảm của mình với Min lắm sao
-Ê sao tao vẫn không nhìn được hình ảnh mà người tao yêu vậy, nó chỉ là 1 hình ảnh nhạt quá
-Thì bởi vì tình cảm ấy đã chắc chắn đâu. Tao nói rồi, mày đừng có vội chuyện tình cảm mà. – Bin vừa lái xe vừa trả lời.
-Nhưng tại sao mọi người cứ nói đó là Min.
-Thì đó là cách mọi người thấy mày thể hiện, thật ra nếu không biết chuyện tao cũng nghĩ mày với Min là một cặp, tao cũng định nói với mày nhưng khi mày nói hình ảnh người mày yêu khá nhạt thì tao lại không muốn nói nữa vì tao không muốn ảnh hưởng mày, để mày tự nhận ra sẽ tốt hơn mà. Chứ không biết đâu mày không yêu mà lại tự thuyết phục là yêu thì như vậy tội nghiệp Min lắm thà ngay từ đầu không là gì còn hơn là yêu nhau rồi nhận ra không yêu. – Bin vừa nói với Kei vừa như an ủi chính mình.
Sau cuộc nói chuyện với Bin thì Kei càng im lặng hơn, anh chìm trong từng kỉ niệm của riêng mình, bất giác anh nở một nụ cười nhạt….