Với những đánh giá tốt từ phía báo giới, và có sự hậu thuẫn
chắc chắn từ phía NH và công ty nên các chàng trai nhanh chóng nhận được các lời
mời để đi diễn.
Ban đầu tuy chỉ là những
show rất nhỏ tại các trường phổ thông trong những ngày hội trại giáp Tết nhưng
vẫn làm cho mọi người tràn đầy năng lực.
Vì lịch diễn của các chàng trai ngày 1 dày đặc nên yêu cầu về
trang phục mới được đặt lên đầu thế là Mie nhanh chóng gạt chuyện riêng sang 1
bên và bắt đầu thiết kế trang phục cho nhóm. Và sự xuất hiện của Mie trong những
ngày giáp Tết làm cho không khí trong nhà càng vui vẻ hơn.
Sáng hôm đó cũng như bao ngày khác, Pu vẫn đi làm, đến trưa
cô nhận được 1 tin nhắn rất “dễ thương”- café tối. Khỏi phải đọc tên thì cô
cũng biết cách nhắn tin này của ai.
Cô cũng nhắn lại 1 cách hết sức ngắn gọn: “
biết”
Tối hôm đó, sau khi chuẩn bị bữa tối cho các chàng trai xong
Pu liền tranh thủ thời gian đi chơi với Nu.
Vừa gặp Pu thì Nu đã la làng lên
khiến cả phòng bảo vệ phải bật cười còn Pu thì ngại đỏ cả mặt.
-Ahh, em iu, hẹn em cả năm vậy mà hôm nay em iu mới cho anh
gặp mặt, iu quá cho thơm cái đi. – Nu làm gương mặt tỉnh nhất hết sức có thể.
-haiz…..mày vẫn zậy hen hèn chi ế tới giờ. – Pu cũng chọc lại
Nu.
- Không biết ai ế hơn ai đâu nha cô nương, thôi lên xe đi, bộ
mày định đứng ở ngoài làm trò cười cho thiên hạ hả? – Nu nhắc nhở Pu
-Á chết tao, sao mày không nói sớm. – Pu ái ngại nhìn Nu rồi
nhìn 1 lượt xung quanh, vội vả leo lên xe ngồi
Vì cả 2 lâu ngày không gặp nhau nên cứ đi vòng vòng các con
phố vì là những ngày giáp Tết nên đường phố trang hoàng rất lộng lẫy khiến cho
2 cô gái càng vui vẻ hơn, họ kể hết chuyện này đến chuyện khác đến khi khô cả họng.
Pu liền nhìn Nu vẻ nghiêm trọng hỏi
-ê nãy giờ mày có thấy khát nước hem?
-Mày nghĩ tao là gì mà không khát hả, đang định hỏi mày coi
có muốn ghé chỗ nào uống nước không nè?
-đi vô highland đi mày, lâu rồi mày với tao cũng không zô đó
uống.
-ok người đẹp. – Nói rồi Nu liền chạy một mạch đến highland
coffee.
Trong quán café tiếng nhạc du dương làm cho 2 cô nàng càng
hăng say tám hơn nữa, vừa tám vừa nhắc chuyện xưa.
Bỗng từ phía cửa có 1 người
thanh niên và 1 cô gái bước ngoài.
Vì người thanh niên quay lưng lại nên Pu và
Nu chỉ có thể thấy được mặt của cô gái. Phải nói đây là 1 cô gái khá đẹp. Gương
mặt trái xoan, mắt to, mũi cao, đôi môi hồng.
-Công nhận giờ nhiều người đẹp thật nhưng không biết là đẹp
tự nhiên hay là dao kéo nữa . – Nu vừa nhìn vừa đánh giá.
-Trời, bộ đẹp không bằng người ta rồi tức hả mày? – Pu trêu
Nu
-tại sao phải tức khi tao biết thế mạnh của tao. – Nu cười
ha hả đáp trả Pu.
Nhưng có vẻ câu trả lời
đó chẳng lọt vào tai Pu được chữ nào vì trong thoáng giây lướt qua Pu đã nhận
ra người con trai đó là ai, thảo nào cô trông cái dáng rất quen.
Nhìn thấy Pu đang ngắm nhìn thì Nu liền hỏi
-Mày đang nhìn cô gái hùi nãy hay nhìn chàng trai đi chung?
Pu im lặng không trả lời vì bây giờ cô mới biết thật ra chỉ
có mình cô ngốc, chỉ có mình cô nghĩ Ken đang thích cô mà thôi.
Nhưng những
hành động trước mắt cô đã giúp cô giải thích được 1 điều rằng tại sao cô giận
Ken lâu vậy nhưng anh vẫn không thèm quan tâm đến. Bởi vì vốn dĩ cô trong mắt
anh chẳng là gì cả
Một cảm giác chua xót dâng lên trong lòng Pu. Giờ đây cô
không biết tại sao mình lại trở nên như vậy nữa. Không lẽ cô thích tên bán dao
hay chọc cô rồi
-Mày sao vậy Pu? – Nu nhìn thái độ kỳ lạ của Pu liền hỏi
-Mày yêu ai bao giờ chưa Nu? – Pu không nhìn Nu mà miệng vẫn
hỏi
-Sao mày lại hỏi vây? Có chuyện gì rồi đúng không?
-Không có chuyện gì đâu, thôi bây giờ cũng trễ rồi, tao với
mày về đi, mai tao còn phải đi làm nữa.
Khi Pu đứng lên thì từ phía bàn bên kia cũng có 1 người nhận
ra Pu. Trong lòng anh bỗng dâng cảm giác khó chịu, lo lắng. Nếu như Pu ngồi đây
từ nãy đến giờ vậy thì chắc đã thấy anh mất rồi.Khi Pu rời khỏi quán cũng là
lúc Ken đứng lên gạt tay Mỹ Hân sang 1 bên và anh quyết định đi về.
Hành động
đó làm cho Mỹ Hân cảm thấy bất ngờ nhưng cô nhanh chóng lấy lại nụ cười cay độc
của mình. Giờ thì cô biết ai làm cho Ken thay đổi rồi.
Bật điện thoại lên , đợi đầu dây bên kia bắt máy Mỹ Hân liền
lên tiếng
-Chú à, cháu đầu ý đầu quân về công ty của chú.
-Thật vậy sao? – Cháu làm ta hơi bất ngờ đấy cháu gái.
-Nhưng nếu cháu nhớ không làm chú có 1 mối thù truyền kiếp với
ông Phạm Hoàng Nam đúng không? – Mỹ Hân hỏi lại
-Thế thì sao nào? Chuyện đó không liên quan đến cháu. –người
đàn ông bên kia giọng vẫn sắc lạnh
-Trước đây thì không như bây giờ cháu nghĩ là có đó. Hôm nay
cháu nhận lời hợp tác với chú không phải không có điều kiện. Cháu biết chú hận
ông ấy, còn cháu thì hận học trò của ông ấy. Vậy chú nghĩ chú cháu ta có nên hợp
tác 1 chút để loại những kẻ chướng mắt ra khỏi cuộc chơi
-Cháu nói gì nghe ghê vậy? Cô bé đó chọc gì cháu mà cháu giận
thế?
-Chú không cần biết đâu nói chung bây giờ cháu và chú cùng
chúng 1 mục đích rồi. – Mỹ Hân cong môi lộ ra 1 nụ cười nham hiểm.