10 ngày trôi qua nhanh chóng các chàng trai nhanh chóng quay lại guồng công việc của mình.
Dù sản phẩm ra mắt đã sẵn sàng nhưng Pu vẫn lên lịch cho các chàng trai tiếp tục tập luyện. Bởi theo như lịch của chú Nam báo cho cô biết thì trong những ngày Tết nhóm sẽ kết hợp cùng chị NH để đi biểu diễn, chính vì thế ngoài các bài hát đã tập nhóm cần chuẩn bị thêm 1 bài hát về xuân.
…..
Sáng hôm nay cũng như bao ngày khác, Pu dậy sớm để chuẩn bị cho 1 ngày làm việc mới của mình. Khi vừa đến công ty Pu đã gặp chị NH và chú Nam vừa mới bước ra khỏi thang máy. Pu cúi đầu chào và mỉm cười. Thấy Pu chú Nam liền nói
-Bắt đầu tối 24 Tết tới tối 25 Tết, NH có 1 chuyến đi từ thiện để giúp các trẻ em lang thang trên đường phố đón Tết.Nhóm sẽ tham gia chung. Con báo cho tụi nó biết giúp chú nha.
-Sao gấp vậy chú. – Pu ngạc nhiên nhìn chú Nam vì việc này không nằm trong lịch công việc tuần chú Nam đưa cô
-ừ tại chú định tranh thủ thời gian đó mà sợ sau nà ra mắt nhiều công việc rồi lại quên. Với lại hôm nay cũng 23 Tết rồi còn gì.
-Dạ được. Vậy ngày mai mấy giờ đi vậy chú?
-Mai khoảng 9h tối thì mình sẽ bắt đầu nha em. Mấy em cứ đứng trước cửa công ty đi. Mình sẽ xuất phát từ đây
-Dạ em biết rồi. Nhưng mà chị ơi, em với chị Min cũng muốn đi nữa được không chị.
-Hai đứa em cũng lạ nhỉ. Con kia thì xin cho em đi, còn em thì xin ngược cho nó.
Coi bộ 2 đứa hiểu nhau qua hen.- Tuy nói vậy nhưng NH luôn mỉm cười và gật đầu
Pu không biết nói gì chỉ mỉm cười gật đầu. Chợt nhớ ra 1 điều Pu liền hỏi NH
-Vậy quà tặng cho mấy em đó thì sao chị?
-Em yên tâm đi chị với công ty đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.
-Cái con bé này lo bò trắng răng rồi. – Chú Nam cũng góp vui vào câu chuyện vủa Pu và NH
-Dạ đâu có chỉ tại cháu hơi thắc mắc quà là gì thôi mà?- Pu ngại ngùng nhìn chú Nam.
-Một lát nữa người ta mang lại rồi cháu sẽ biết.
…..
Như lịch đã hẹn, tối 24 Tết tất cả mọi người đều tập trung tại cửa của công ty. Hôm nay tất cả mọi người dường như đều mặc đồ rất đơn giản. Các chàng trai thì chỉ có áo sơ mi với quần bò hoặc quần jean. Còn Pu với Min thì mặc áo thun trắng cùng quần jean kết hợp với 1 chiếc áo khoác nhẹ cùng 1 chiếc balo
Khi tất cả quà đã được ổn định trên xe thì NH mới bắt đầu lên tiếng
-Giờ chị thông báo chút xíu về lịch trình cho mọi người nha. Hôm nay thì mình sẽ phát quà cho các mảnh đời cơ nhở, lang thang trên địa bàn thành phố Hồ Chí Minh trước ha, sáng ngay mai mình sẽ đến với 1 số mái ấm và tối ngày mai thì mình sẽ đến với các cô chú nghệ sĩ đã về hưu.
Chẳng mấy chốc xe đã đưa mọi nười đến nơi tập trung. Vừa bước xuống xe Pu không khỏi bất ngờ vì không chỉ có chị NH tham gia mà còn rất nhiều ca sĩ nổi tiếng khác.
Sau khi được nghe phân công mọi người nhanh chóng lên các chuyến xe khác nhau để đi đến các khu vực khác nhau.
Sau khi dến khu vực mình được phân công NH lại tiếp tục chia công việc. Bây giờ chị với Bo và Bin sẽ phát quà cho ngươi lớn còn Min, Pu, Kei và Ken sẽ phát quà cho trẻ em nha. Sau đó tất cả mọi người nhanh chóng làm việc của mình. Pu và Min cùng nhau trao quà mà công ty đã chuẩn bị cho các em nhỏ.
Nhìn các em nhỏ trời lạnh vậy mà chỉ có chiếc áo mỏng tang để mặc trên người khiến Pu và Min không khỏi xót xa. Pu lấy những phần quà để trao cho các em. Bỗng 1 em gái khóc nấc lên. Pu vội vàng ngồi xuống dỗ dành
-Sao em khóc vậy? Em bị đau ở đâu hả?
Cô bé nhìn Pu, lắc lắc chiếc đầu nhỏ, đôi mắt long lanh nước.
-Vậy em làm sao vậy ? Sao nhận quà mà lại khóc
-Tại em cảm động thôi. Chị biết không ngày hôm qua em nằm mơ thấy mình được cô tiên tặng quà cho nhưng chưa kịp nhận quà thì trời đã sáng mất rồi. Chị đúng là cô tiên của em mà.
Pu mỉm cười với cô bé rồi tạm biệt cô bé để tiếp tục thực hiện công việc của mình.
Khi trao hết những phần quà thì cũng đã 11h giờ hơn. Tất cả mọi người tập trung lại chuẩn bị lên xe thì Pu và Min phát hiện ra có 2 em bé đang nằm co ro bên hiên nhà gần chỗ để xe. Pu nhìn 2 em ấy mà không biết phải làm sao vì cô hết quà rồi, Pu đành quay sang Min để xem có cách nào giúp 2 em ấy không?
-Chị Min còn phần quà nào không? Nhìn 2 em ấy tội nghiệp quá.
-Chị hết quà rồi. Bây giờ mình phải làm sao đây?
Pu nhìn Min chỉ biết lắc đầu, trong lòng nhiều suy nghĩ. Bỗng Bo lên tiếng gọi Pu và Min
-Pu, Min 2 em còn làm gì vậy mà không lên xe đi trễ rồi.
Nghe tiếng kêu Min vội kéo tay Pu nhanh chạy lên xe. Nhưng khi xe vừa chuẩn bị chạy thì 1 lần nữa Pu la lên:
-Khoan đã chú ơi, cho cháu xuống 1 tí. – nói rồi cả 2 cô gái cùng nhau xách balo bước xuống băng qua đường chỗ 2 em bé đang ngủ.
Dường như cảm nhận được có người đang nhìn mình cho nên 2 em bé vội thức dậy nhìn Pu và Min rồi hỏi
-2 người là chủ nhà hả? Tui xin 2 người mà, 2 chị em tui chỉ có chỗ này ngủ thôi xin 2 người đừng đuổi tụi tui đi.
-Chị không phải chủ nhà, chị đến đây để phát quà cho các trẻ em khó khăn. Em chưa được nhận quà sao? – Min ngạc nhiên hỏi cô bé
Khi nghe Min hỏi cô bé nhìn Pu và Min với ánh mắt buồn trả lời
-Hôm nay em đi làm về trễ, lúc về cũng có nghe nói là có mấy đứa được phát quà nhưng tụi no nói mấy chị phát hết rồi đi về nên em đành chịu thôi
Lúc này Pu và Min không biết nói gì chỉ lẳng lặng nhìn cô bé thôi. Và chợt nhớ ra 1 điều gì đó Pu vội mở balo của mình ra lấy hộp bánh cô đã chuẩn bị dự định cho mọi người ăn khuya để đưa cho cô bé.
-Quà thì chị đã hết rồi nhưng chị có cái này cho em nè. Lúc nãy đi làm về chắc em còn đói lắm đúng không. Em ăn đi.
Cô bé nhìn Pu rồi nhận hộp quà từ tay của Pu cảm động nói
-em cảm ơn chị nha. Nói rồi cô bé ngồi ăn ngon lành. Chốc chốc lại rùng mình khi có cơn gió lướt qua. Nhìn cảnh tượng ấy Pu và min không hẹn nhau cùng cởi chiếc áo khoát của mình choàng lên 2 cô bé
-chị ơi coi chừng em làm bẩn áo chị đó
-Không sao đâu coi như quà của chị tặng tụi em nha. Bây giơ tụi chị phải đi rồi, tui em ăn ngon rồi ngủ nha. – nói rồi cả Pu và Min cùng đứng lên vẫy tay chào tạm biệt 2 cô bé.
Tất cả hành động ấy của Pu đều lọt vào tầm mắt của ai kia khiến anh bị tác động mạnh. Kể từ phút ấy Ken cứ ngồi thừ ra vì trong lòng anh bây giờ không biết phải làm gì. Lý trí anh thì vẫn luôn bảo rằng Pu đang cố tình diễn trò cho anh xem, nhưng tận sâu trong con tim anh thì anh cảm nhận được sự lương thiện và trong sáng trong con người Pu. Ken nhận ra anh không chỉ đơn thuần là thích Pu mà đã từ lâu Pu đã có 1 vị trí rất quan trọng trong lòng anh, nhưng vì trái tim anh đã tổn thương quá nhiều nên anh vẫn luôn sợ Pu lại giống Mỹ Hân.
Thấy Ken cứ mãi mê suy nghĩ gì đó đến nỗi xe đã dừng lại mà Ken vẫn không biết. Khẽ vỗ vai Ken ra hiệu đi xuống và Bin nói.
-Hi vọng mày đã có câu trả lời cho bản thân mày sau khi nhìn thấy những hành động đó
-Ý mày là sao tao chưa hiểu. – Ken ngước lên nhìn Bin hỏi lại
-Tao biết mày hiểu tao đang nói gì. Tao chỉ muốn nói thêm với mày cái này, mày đang hiểu lầm cô ấy đó, bởi với 1 cô gái thông minh như Pu mà muốn tiếp cận mày thì sẽ không dùng những cách ngu ngốc vậy đâu. Dẹp bỏ cái quá khứ đau buồn của mày đi và nếu mày muốn tiến đến với Pu tao khuyên mày nên tìm hiểu Pu nhiều hơn.