Chuyện Tình Cấp 2 - Tao Và Mày

Chương 22: Happy lunch




Ba tuần trong bệnh viện tà tà trôi qua, Ngày nào hai anh em nhà kia cũng sang chơi với ta. Hơi tụt hậu một tí nhưng hắn còn xem phim 'Bác sĩ' , 'Vâng, Thượng tiên sinh' với ta cơ. Đến đoạn anh Hong Ji Hong hay Thượng Bạc Nhiên cười là ta cứ bị tá hỏa lên.

Tại đẹp trai quá ý!

Lúc ấy TV bị tắt đi, ta bị lườm một cái cháy xém mặt. Ghen có mức độ thôi, trai đẹp đầy ra, mày cấm tao ngắm được à?

Cái hôm chân khỏi đau hoàn toàn, ta giống như bị tăng động, leo lên xe đạp điện của hắn đi lượn phố lượn chợ hết gần 2 tiếng liền.

Dã man!!!

________________________________+++_____________________+++__________________________+++___________________________________

Ngày hôm nay, bố mẹ ta đi họp ngoài thành phố

Ta đang cao hứng, nhảy tưng tưng quanh nhà thì...

...

Bố mẹ ta bảo thằng Minh xuống nhà ăn cơm cùng ta, bố mẹ hắn cũng phải đi họp cổ đông tại công ty ở Hà Nội

Đứng hình...

Cứ tưởng được tự do độc lập đọc ngôn tình không phải ăn trưa. Mải nghĩ thì bố mẹ đã đi từ lâu rồi.

Nhưng thực ra thì có cái tốt, đỡ buồn, đỡ sợ ma.

Đừng cười nhé! Ta sợ ma lắm!

' Cạch ' - cửa đóng. Ta ngó ra cửa, hóa ra là hắn

Hôm nay mặc áo đỏ cơ!

Xư nó, mặc cái đếch gì lên người cũng đẹp trai, có khi mặc bao tải còn có khí chất khác người!

Ra đường bọn con gái bám theo chụp ảnh thì làm thế nào.

“ Ăn sáng cẩn thận chưa? “ - câu nói đầu tiên của 'bố nuôi' ta đấy. Hắn biết ta bị đau dạ dày nên chú ý nhất cái khoản ăn uống.

- “ Ăn rồi, uống thuốc rồi, yên tâm “

Ta nói trước không tí hắn lại dây dưa mất thời gian.

Thằng bé lẳng lặng xuống bếp, hai phút sau bê lên cho ta một cốc nghệ mật ong ấm, uống để chữa dạ dày.

Đổ vào bụng xong ta mở máy tính đọc ngôn tình, dài cổ ngóng truyện bây giờ có chương mới hớn hở click vào đọc.

Đọc đến đoạn nữ chính với nam chính tình củm, ta sung sướng khoa tay múa chân loạn xạ.

Ai kia trợn trừng mắt nhìn ta.

Tiếp tục, tiếp tục như thế đến hơn 10 giờ, ta đứng dậy đi cắm nồi cơm. Cắm xong lấy dao gọt bí đỏ.

Khổ nỗi quả bí già, vỏ cứng, khó gọt, ta lóng ngóng gọt mãi chả được.

Hắn nhìn thấy, giật con dao, gắt lên: “ Mày không gọt được thì bảo tao, tí đứt tay lại khóc “

Ta cúi mặt xuống không nói gì. trong thâm tâm muốn gào lên: “ Khóc khóc cái đầu con chó nhà ngươi!!! “

“ Muốn ăn gì tao làm? “ - tự dưng lên tiếng làm ta hơi giật mình

- “ Thịt gà trong tủ, đậu treo gần chạn bát, bí đỏ đây với tủ lạnh đầy thứ, làm gì ăn được thì làm”

Hắn ậm ừ rồi đuổi ta lên nhà, cái gì mà ta hậu đậu, vụng về, làm lại bỏng tay.

Trời sinh ra đã bản tính như thế, mày dị nghị à?

Ta lên nhà nằm sắp trên giường đọc truyện.

Nửa tiếng sau, hắn bê mâm lên: gà rán, đậu, bí luộc, tôm hấp, canh bí đao.

Chu choa! Ngon thật! Ta không khỏi chu môi lên cười vui vẻ. Í hí hí hí Ta xới cơm, cắm cúi ăn, dùng đũa liên tục gắp lia lịa các món

Thông cảm tí đê, đồ ăn ngon nhắm nhuôn ^_^

Hắn nói: “ Tao nhìn mày ăn nãy giờ, từ từ thôi. Như khủng long ý. Tao chưa động đũa tranh của mày đâu “

Ta nhồm nhoàm nói: “ Tại tao đói nên ăn như hổ là chuyện bình thường, không có làm sao cả. Ý kiến ít thôi “

Đoạn ta lại cúi đầu gặm gà rán

Thằng bé vỗ vỗ đầu ta, thở dài: “ Không khen được một câu là cơm ngon à con nhóc này? “

Ta nghe xong, cười cười xấu hổ, gật gù: “ Ừ thì đồ ăn có ngon thật “

Ai đó chắc cạn lời, cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Xem kìa! Cái dáng ăn nó cũng đối lập với mình. Ta không khỏi tự khinh bỉ bản thân một vạn lần.

Ăn xong hắn lục cục don mâm rồi rửa bát, ta trèo lên giường ngủ. Có gối ôm, máy tính, mít sấy, bật điều hòa xong xuôi đầy đủ là ta chuẩn bị đọc nốt hai bộ xuyên không mới ra lò.

Chỗ ta ngồi vừa vặn đúng chỗ hắn đang đứng rửa bát, không hiểu sao lúc nhìn ta lại thấy yên tâm và vui vẻ đến lạ. Thực ra ta cảm giác như mình quen dựa dẫm vào hắn như một thói quen không thể nào thay đổi rồi.

Thế nào ta lại ngủ quên mất. Hơn 1 giờ mới tỉnh. Cái trời này sao mà oi quá đi! Ngủ có 45 phút mà người nhễ nhại mồ hôi dư lày!

Ngáp một hồi rồi quay sang bên cạnh, giật thót cả mình. Tên nô dịch của ta ngồi ở mép giường, đầu gối vào tay trái, tay phải cầm một quyển sách.

Dáng ngủ yêu chưa! 2 má phính phính như em bé ý.

Ta định véo má hắn nhưng thôi, để yên cho ngủ tiếp.

Liếc nhìn tên sách, đại loại là đồ uống bổ dưỡng cho con gái...

...

Ngại quá!!!

...

con gái...trăng rằm ( trăng là nguyệt, còn lại thì tự suy diễn :v )

Mặt ta không tự chủ đỏ hừng hực.

Vội xuống bếp rửa mặt, đi qua bàn ăn thấy có cốc nước ép bơ với cái gì gì nữa, ta nhe răng cười, cầm cốc lên giường uống. Nếm thử, ngon phết!

Ta thích!

Hắn tỉnh rồi, hỏi luôn: “Uống được không?”

Vừa hỏi vừa lơ đãng lấy tay dụi mắt.

Ôimọeơi! Dễ thương kinh khủng!

Làm ta không kìm được mà có suy nghĩ muốn xong vào kiss tới tấp

“Hoàng Tuấn Minh! Mới ngủ dậy mà mày đã khêu gợi như thế làm cái gì hả???”

E hèm! Đấy chỉ là một suy nghĩ biến thái thôi, không phải sự thật đâu nhé!

Xùy xùy đuổi ý nghĩ đen tối trong đầu, ta lại tiếp tục cày phim cày truyện

Mẹ nó! Số phận trêu ngươi voãi! Cái truyện xuyên không hồi sáng chưa đọc hết có đoạn con nữ chính bị đại di nương đến thăm.

Tự dưng muốn đâm đầu vào xô nước cho đỡ nóng!

Biếu tượng cảm xúc muốn chửi cả thế giới!!!