Chuyện Tình Cấp 2 - Tao Và Mày

Chương 19: Đi chơi (5)




30 phút sau khi ta tạp bơi xong là cả lớp tiếp tục lên xe tới địa điểm cuối cùng của chuyến đi Chợ sinh viên thẳng tiến!

Cảm giác sắp được mua cả đống quần áo làm ta sướng run lên

Kiểm tra túi xách, ta đếm được còn có 1 triệu 200 nghìn

Tặc tặc lưỡi, kiểu này không đủ tiền rồi, ta định mua 1 đôi sneakers, 1 chân váy xòe, 1 túi xách mới, 1 áo cánh dơi nhưng hơi khó, tính sơ sơ đã khoảng một triệu rưỡi.

Đang cắn móng tay nghĩ ngợi thì cậu bảo: “ Mày muốn mua gì thì bảo tao, mai tao về rồi thì coi như quà tặng đi”

Phải nói là ta bị phởn lên luôn, cười toe toét gật đầu liên tục với cậu.

Cậu cười lại trông đẹp trai dã man, cái kiểu thư sinh nó cười lên như nào chắc fan ngôn tình chả rõ như lòng bàn tay ý nhỉ?

Bé Minh bên cạnh không phải dạng vừa lên tiếng nói: “ Hôm trước sinh nhật mày tao chưa tặng quà, hôm nay mày thích gì chọn luôn”

Ta đương nhiên không bỏ qua cơ hội tốt, tranh thủ vòi vĩnh: “ Mấy hôm nữa mày dẫn tao đi công viên ăn chơi hẳn một ngày sau”

Hắn nghĩ nghĩ một chút, gật gù đồng ý.

Ông trời ơi! Con chưa muốn mất máu mũi mà chết đâu

Lấy cái bờm tai voi đặt lên đầu hắn, vui vẻ ngắm thành quả: Đẹp trai không kém gì cậu

Không hiểu sao ta chợt liên tưởng, hai thanh niên này đẹp nghiêng nước nghiêng thành như chị em Thúy Kiều Thúy Vân

Nghĩ gì nói nấy, ta buột miệng phun: “ Chúng mày như Thúy Kiều Thúy Vân ý! kẻ sáu lạng người nửa cân a!

Ai goo! Bị hai cái cốc đầu này

- “ Mày ví kiểu gì đấy? “

- “ Đến cái câu tục ngữ cũng nói sai “ - Minh tiếp lời

È, kiểu này phải giải thích nha!

“ Tao ví thế cho nó sát nghĩa, hai đứa chúng mày xinh như nhau. Còn tục ngữ thì tại 8 lạng nó hơn 5 lạng nhiều quá, 6 lạng cùng dấu mà gần hơn nên sửa đi tí ti cho hợp lý”

Quay sang cậu hỏi: “ Mày thấy tao nói đúng không? “

- “ Ờ, được đấy! Đầu óc phong phú “

...

..

.

Ôi cái chợ sinh viên này nó rộng kinh khủng khiếp. Nhìn quần áo mà lóa cả mắt, đủ loại, đủ kiểu, đủ màu.

Ở đây còn nhiều người nữa chứ! Trai đẹp cũng chả thiếu, thấp thoáng mấy anh có cơ mặt bị liệt bẩm sinh, men lỳ dễ sợ.

Nhưng mà vẫn thích hai anh nhà mềnh hơn O.O

Kìa! Đôi sneakers ta thích kia rồi! Mày xám tro đẹp chưa! Ú ù!

“ Nam ơi, Nam, giày kìa, ở kia, nhanh lên! “

Ta chạy lại cầm tay cậu kéo ra hàng giày dép

5 phút sau, 600 nghìn ra đi, đôi giày ưng ý về tay ta, Ha ha ha ha

Lăng xa lăng xăng đi hết chợ, dừng lại chỗ này một tí chỗ kia một tẹo mà mua được hẳn hơn chục thứ

Thỉnh thoảng quay lại nhìn hắn, mặt âm trầm đáng sợ, ghê hơn phim ma Thái Lan ta vừa xem tuần trước.

Tự nhiên giờ quay lại không thấy đâu, giật giật tay áo cậu: “ Nam! Thằng Minh nó bị lạc rồi. Giờ tìm thế nào đây? “

Cái giọng ta còn nghiêm nghiêm trọng trọng chứ!

Bạn phì cười, sờ tay lên chóp mũi, ho khan vài tiếng: “ Chắc nó đi đâu thôi, không lạc được đâu, yên tâm “

Ta bình thường trở lại, tiếp tục đi xem túi xách.

10 phút chọn lựa, kết quả ta đã kiếm được một túi xách da màu xanh dương.

Ta thấy nhiều đồ quá rồi nên dừng lại, không mua nữa. Ra xe với cậu đợi mọi người.

Ối giời ơi! Bạn Minh bạn ý ngồi đây từ bao giờ rồi ý!

Giật cả mình. Tí nữa lên cơn đau tim

Hắn vẫy vẫy ta lại ngồi cạnh hắn, đưa cho ta một cái bánh kem dâu

Sẵn đói, ta ngồi ăn ngấu nghiến

“ Minh ơi! Lúc nãy xách đồ nhiều đau vai quá, bóp vai hộ tao cái “

Hắn đang phi thường tâm trạng tốt, nghe ta nói xong mặt ngắn tũn lại.

Tay thì bóp vai cho ta, mắt thì hất sang phía câu hỏi: “ Thế mày không xách hộ con nhóc à? “

Ta vội nói: “ Nhiều túi quá! Cậu xách đầy tay nên tao xách có 3 túi. Không nặng đâu! Thuận mồm thì nói vậy thôi “

- “ Thật không? “

- “ Thật mà “ - ta đổi sang vẻ mặt thật thà trả lời

Hắn ậm ừ, sờ mũi ta sau đó quay sang nhướng mày ý hỏi cậu.

Cậu đang nhắm hờ mắt, mở to ra nhìn hắn không nói gì.

Ta cảm phục nha, nói chuyện bằng mắt cơ đấy!

Mọi người dần dần lên xe, 5strong5 về đến nhà. Bước chân lên bục cửa, ta đuổi hết sách hai tên kia. Mệt rồi! Không có thời gian mà quản hai bố ấy có làm gì nhau hay không nữa.

Trước khi về, cậu bảo là mai ta đi ra bến đón xe với cậu.

Ta đồng ý, dù sao cũng lâu lâu nữa mới được gặp nhau.

Cậu tự nhiên cười ngoác đến cả mang tai

Ta thấy hơi lạ, theo phản xạ sờ tay lên mặt lau tới lau lui